Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm

Chương 60: “Chị Dâu Cũng Khá Xinh Đẹp…”





Nhã Hinh im lặng từ lúc trở về từ nhà chính Tôn gia. Một bàn tay lặng lẽ ôm lấy cô kéo sát vào lòng, sự ấm áp nhồn nhột ngay cổ khiến cô bị thu hút dẫn đến bật cười.

“Lục Bân, đừng mà.”

Nghe tiếng cô nũng nịu, Cảnh Bân nâng cô lên đặt xuống ghế:

“Nhớ đến người đàn ông khác à? Hôm nay em chẳng quan tâm tới anh gì cả.”

Nhã Hinh ậm ừ, vốn có thể trả lời nhanh nhưng vì gương mặt tràn ngập uỷ khuất hiếm thấy của anh mà cô nổi lên hứng trêu chọc:

“Đúng là đang nhớ đến người đàn ông khác… ưm…”

Vừa dứt lời, người đàn ông trước mặt đã nổi máu ghen tuông chiếm hữu không ngừng xâm lấn cánh môi Nhã Hinh. Anh một tay giữ chặt gò má bồng bềnh, tay khác nắm chặt tay cô tấc tấc chẳng rời.

“Lục… Bân…”

Toàn bộ dưỡng khí của Nhã Hinh bị Cảnh Bân hút trọn mất, nhưng tâm trí cô đều đã thuần phục từ lâu, chỉ muốn thêm chứ không muốn bớt. Tới khi cánh môi có phần sưng tấy, anh mới chịu buông tha.

“Ghi nhớ kỹ, chẳng ai làm cho em ngây ngất được như anh đâu.”

Cảnh Bân khoái trí thốt lên chất giọng khàn đặc, khẽ liếm đôi môi còn chưa nếm đủ vị ngọt mà thầm nhủ bản thân phải kiềm chế trước khi đối phương đủ tuổi.

Nhã Hinh thở dốc, cả người dựa hẳn vào lòng anh mà an tâm trở thành cô gái nhỏ. Bàn tay anh vuốt ve lưng cô, lần nữa hỏi rõ nguyên nhân:

“Sao thế em?”

Cô đùa nghịch bàn tay anh, khẽ trả lời:

“Em cảm giác dường như em từng gặp người em trai của anh rồi, nhưng nghĩ hoài vẫn không nhớ rõ…”

Bàn tay sau lưng Nhã Hinh bất ngờ cứng đờ, rồi nhanh chóng siết chặt dù vậy Cảnh Bân vẫn cười gượng trấn an cô:

“Người giống người không thiếu. Chắc em nhớ lầm thôi.”

“Vâng, em cũng mong là vậy.” Cô nắm chặt tay anh, thủ thỉ đôi lời.

Nhã Hinh thật không thể ngờ tới sáng hôm sau cô đang trong thư viện làm bài thì đã chạm mặt Nhất Hoà. Anh ta thản nhiên ngồi xuống đối diện cô, khuôn mặt bỡn cợt nhưng khiến không ít cô gái quay lại xầm xì to nhỏ.

Cô nhíu mày dù vậy cũng không có ý định sẽ để ý đến anh ta. Tuy nhiên anh ta thế mà lại lên tiếng mở lời trước:

“Tôi mới đến trường này học. Chị dâu có thể dẫn tôi đi xem xung quanh không?”

“Đi ra khỏi cửa quẹo trái, đến gần cuối hành lang là phòng hội học sinh. Ở đó sẽ có người giúp cho cậu.” Cô cúi đầu tiếp tục làm bài, sau đó mặc nhiên không quan tâm người đối diện.

Nhưng Nhất Hoà trời sinh bản tính mang dòng máu Tôn gia, chuyện anh ta đã muốn thì nhất định phải làm cho bằng được. Vì thế anh ta không ngừng bám riết lấy cô, mà ngược lại cô không muốn những tin đồn thất thiệt nổ ra nên chỉ còn mỗi cách dẫn anh ta đi vòng quanh khuôn viên trường.

Đến đoạn đường vắng, Nhất Hoà bất ngờ ép sát Nhã Hinh vào tường mà giở thói trêu chọc:

“Tôi luôn tự hỏi người như Cảnh Bân có thể thích một cô gái như thế nào. Thì ra chỉ có bấy nhiêu, ngoan ngoãn và làm người khác chán ghét.”

Nhã Hinh khịt mũi tỏ vẻ khinh thường anh ta: “Còn tôi đã hiểu vì sao anh mãi không được ông nội Tôn chấp nhận. Chẳng bằng một móng chân của Lục Bân.”

Nhất Hoà nhíu mày, tay bất ngờ bóp chặt cằm của Nhã Hinh mà kéo sát về phía mình, khoảng cách giữa hai người chẳng còn bấy nhiêu khiến cô cực kì khó chịu mà liên tục cựa quậy.

“Nhìn kỹ lại thấy chị dâu cũng khá xinh đẹp đấy chứ. Chi bằng tôi đùa giỡn một chút…”

Nhất Hoà nghiêng đầu, muốn áp môi anh ta xuống môi Nhã Hinh thì lập tức ở phía sau có lực kéo mạnh khiến anh ta ngã ngửa mất thăng bằng. Cảnh Bân sa sầm nét mặt, đấm mạnh Nhất Hoà một cái mạnh bạo đến mức cô dường như nghe thấy tiếng xương nức vỡ.

Thế mà Nhất Hoà ngồi dưới đất, vẫn nở nụ cười khiêu khích: “Anh trai tôi bị tình yêu làm cho ngu muội rồi.”

Cảnh Bân lo lắng nhìn Nhã Hinh, thấy vẻ mặt cô vẫn còn bàng hoàng thì ánh mắt như dao như găm hướng về phía Nhất Hoà: “Đây là cảnh cáo lần đầu. Đừng đụng vào người của tao.”

Cảnh Bân nắm lấy tay của Nhã Hinh một mực rời đi. Tới khi vào bên trong xe, anh không muốn kìm nén thêm giây phút nào nữa mà điên cuồng chiếm hữu đôi môi căng mọng của cô.

“Hắn đã đụng vào đâu của em rồi? Nói anh nghe.”

Giọng anh trầm khàn uất ức, nên chẳng để ý ánh mắt cô có gì đó thoáng qua. Cô long lanh, khịt mũi vài cái tỏ vẻ uất ức càng khiến anh nổi điên. Ban nãy anh không an lòng nên mới đi vào trong trường tìm cô. Từ phía sau, cảnh tượng mà anh nhìn thấy chính là cô bị ép buộc môi chạm môi với Nhất Hoà dù sự thật cả hai chỉ còn cách nhau một gang tay.