Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm

Chương 59: Người Có Quyền Sở Hữu Mọi Thứ




Nhã Hinh đi theo phía sau Cảnh Bân bước vào khu vực dưới sự cai quản của Tôn gia. Đâu đâu cũng toàn những người mặc áo đen và cánh tay kín mít hình xăm. Cảnh Bân cũng có nhưng thoạt nhìn mang đến sự tượng hình uy nghiêm cao quý hơn rất nhiều, quan trọng là cô rất thích chúng.

“Chào đại ca.”

Họ xếp thành hai hàng dài thẳng tắp, long trọng khom lưng chào đón Tôn thiếu trở lại. Người con gái đi bên cạnh Tôn thiếu khiến họ tò mò, đây là lần đầu tiên họ được tận mắt nhìn thấy đại ca dắt đối tượng về nhà.

“Chào đại tẩu.”

Nhã Hinh cứng rắn cỡ nào thì với tình huống này vẫn tái xanh mặt mày. Cô đang bước vào lãnh thổ của một trong các hắc bang lớn mạnh và lâu đời. Mọi thứ chợt lạnh lẽo hơn thường ngày.

Bàn tay Cảnh Bân một khắc cũng không buông Nhã Hinh ra. Sự ấm áp này khiến cô tìm được chỗ dựa cực kì lớn. Một lát sau, cánh cửa gỗ lớn xuất hiện trước mắt, dần dần được mở ra lan toả mùi trầm hương dịu hoặc.

Cảnh Bân đưa Nhã Hinh đi sâu vào bên trong, thẳng tới nơi đang có sự hiện diện của những con người quan trọng. Ông nội Tôn cầm gậy, mắt đang nhắm hờ tay đếm từng viên chuỗi hạt, nghe thấy tiếng bước chân thì lên tiếng:

“Về rồi đó à?”

“Thưa ông nội, thưa chú hai, con mới về.”

Cảnh Bân lễ phép chào hỏi, khác hẳn khi anh đối diện với người khác. Nhã Hinh còn chưa kịp lên tiếng thì lại nghe giọng nói trầm trầm của ông nội Tôn:

“Dẫn ai về nữa đấy?”

Nhã Hinh toát hết mồ hôi. Cô chưa thấy ông nội Tôn mở mắt từ lúc cô bước vào nhưng ông lại biết rõ người đến là Cảnh Bân, đặc biệt còn dẫn thêm một người khác. Đây là đẳng cấp của một lão đại hắc bang từng một tay thâu tóm nhiều thế lực sao?

Chú hai vẫn vẻ mặt ung dung thưởng trà, đôi mắt hơi híp lại xem trò vui.

“Đây là người có quyền sở hữu mọi thứ của con. Em ấy tên Giản Nhã Hinh.”

Lúc này ông nội Tôn mới chậm rãi mở mắt, cũng là thời khắc cô nhận ra lý do vì sao ông được ví như ‘Đường Tăng’ khát máu của hắc bang. Dung nhan ông hoà quyện lại trông chả khác gì một vị trưởng bối nhẹ nhàng, hết lòng yêu thương muôn loài, nhưng nếu để gương mặt đó dính đầy máu tanh thì càng khiến kẻ thù khiếp sợ hơn.

Ông nội Tôn kêu hai người lại ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt không ngừng dò xét Nhã Hinh từ trên xuống dưới dù có lẽ ông đã biết rõ bên cạnh cháu trai của mình xuất hiện một bóng hồng khiến anh thay đổi tâm tính.

“Cháu thưa ông cháu mới tới…”

Nhã Hinh còn chưa kịp nói thêm thì đã bị ông nội Tôn cắt ngang:

“Khi nào hai đứa đẻ chắt cho ông?”

Cảnh Bân đang uống nước cũng phải bị sặc, anh vội vàng xua tay:

“Ông nội, em ấy chưa đủ tuổi đâu.”

Chú hai Tôn mở tròn mắt, sau đó quay sang nhìn ông nội Tôn với ánh nhìn đăm chiêu:

“Thì ra là mô típ nuôi vợ từ bé.”

Cảnh Bân đỡ trán, không thể giải thích gì thêm. Riêng ông nội Tôn mỉm cười vô cùng đắc chí, dường như hận không thể giơ ngón tay cái cho anh, sau đó quay sang nhìn con trai thứ hai của mình:

“Nhìn cháu mày mà học tập đi. Lớn tần tuổi này mà vẫn chẳng ai rước.”

Chú hai cười cợt: “Cha đặt đâu con ngồi đó thôi.”

Ông nội hừ mạnh một tiếng: “Mày nhắm chừng lên đầu tao ngồi luôn rồi. Người ưng mày thì mày không ưng, người không ưng mày thì mày cũng không chịu nốt.”

Nhã Hinh nhìn cảnh tượng trước mắt, chợt cảm nhận người nhà Tôn gia vô cùng sảng khoái, nhưng vẫn giữ một thái độ quy củ nhất định. Cảnh Bân vẫn xoa nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của cô để trấn an, cũng như giúp cô bình tĩnh trở lại.

Tuy nhiên cuộc vui còn chưa kéo dài được bao lâu, người mà họ mong chờ đã xuất hiện. Tôn Nhất Hoà bước vào bên trong với bộ dáng ngạo mạn. Ánh mắt anh ta quét sạch qua tất cả sự hiện diện trong căn phòng này, sau đó dừng lại ở Cảnh Bân khá lâu rồi mới chịu rời đi.

Nhã Hinh thoáng chốc ớn lạnh bởi không khí xung quanh chợt trùng xuống thấy rõ. Cô im lặng quan sát sự tình, thậm chí còn muốn thu nhỏ bản thân lại trước áp lực của những người đắm máu hắc bang.

“Chào ông nội, dường như mọi người không hoan nghênh cháu về đây lắm nhỉ?”

Nhất Hoà lên tiếng đánh tan bầu không khí âm u với nụ cười ngả ngớn.

“Sống bên ngoài bao lâu đúng chẳng còn chút tôn ti trật tự nào.”

Chú hai Tôn mỉm cười, nhưng ánh mắt chẳng có mấy phần thiện chí.

“Có ai dạy cháu đâu mà cháu biết tôn ti trật tự là như thế nào. Cha cháu dù sao cũng chết dưới tay ai kia rồi.”

Ánh mắt Nhất Hoà lần nữa xẹt ngang người Cảnh Bân nhưng anh chẳng mẩy mây quan tâm.

“Đó là chuyện của quá khứ.” Ông nội Tôn nhẹ giọng trấn áp.

“Quả thật hay cho một câu quá khứ.” Nhất Hoà vỗ tay bật cười lớn, sau đó nhún vai như thể bản thân chẳng có ý gì xấu xa: “Cháu chỉ tưởng nhớ cha cháu thế thôi chứ chẳng có ý gì đâu. Anh Bân chắc cũng không trách cứ đứa em này đâu nhỉ. Anh đừng lo, em quay về chỉ vì nhớ quê hương chứ không cướp địa bàn của anh đâu.”