Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm

Chương 43: "Để Em Giúp Anh"




Cảnh Bân quay mặt sang hướng khác, tay khẽ đưa lên che chắn tầm nhìn của bản thân. Có điều cần cổ vài lỗ tai đều đỏ ứng đã tiết lộ toàn bộ cảm xúc anh thầm giấu kín.

“Em không cần vào đây, kẻo ướt lại bị lạnh.”

“Em không lạnh.”

Nhã Hinh lắc đầu, vẫn tập trung dùng bông tắm chà lên cần cổ Cảnh Bân. Anh dễ dàng cảm nhận được hơi thở của cô càng gần sát lại.

“Nhưng áo ướt sẽ khó chịu…”

Ngay giây sau, anh liền hối hận bởi câu nói của mình vì cô thẳng thừng cởi hết đồ trên người đi, để lộ hoàn toàn sắc xuân quyến rũ. Miệng ngậm chặt lại, trái khế không ngừng lên xuống.

Nhã Hinh chẳng lấy làm lạ điều này, vốn dĩ ở kiếp trước và cả kiếp này, Cảnh Bân luôn lấy lí do giúp anh tắm rửa để lột sạch cô. Vì thế qua câu nói vừa rồi, cô nghĩ rằng anh lần nữa muốn cùng mình gần gũi, mà hiện tại cô chẳng còn ngại gì nữa.

Nhã Hinh dần tiến lại gần, ngón tay cứ khẽ xẹt qua da thịt đang ấm nóng lên của Cảnh Bân. Anh thầm kêu không ổn, thằng nhóc bên dưới càng lúc càng ngẩng cao đầu đòi hỏi. Vốn muốn tự kiềm chế bản thân nào ngờ anh cảm nhận được tầm nhìn của cô đang hướng về phía nơi nhạy cảm ấy.

“Có cần em giúp anh không?”

Còn chưa kịp từ chối, bàn tay mềm mại nhỏ nhắn đã nắm lấy vật nam tính mà nhẹ nhàng lên xuống. Bao nhiêu lời đều bị Cảnh Bân nuốt vào bên trong, hơi thở càng lúc càng gấp gáp.

Nhã Hinh đã từng được Cảnh Bân chỉ dẫn ở kiếp trước cách làm anh đạt khoái cảm. Vì thế hiện tại cô không ngần ngại phô trương kỹ năng của bản thân khiến người trước mặt ánh mắt dần tối sầm xuống.

“Nhã Hinh, lại đây.”

Cảnh Bân trầm giọng ra lệnh. Bàn tay anh nhẹ nhàng nắm lấy cằm của Nhã Hinh kéo về phía mình. Cô chỉ có thể quỳ lên, tay chống lên thành bồn tắm, tay kia tiếp tục giúp anh giải tỏa, còn cả người rướn về trước đón lấy nụ hôn rạo rực.

Đến khi tay cô sắp mỏi nhừ, anh bất chợt nắm lấy tay cô, liên tiếp lên xuống nhanh chóng thêm vài lần rồi mới đạt cao trào. Thông qua kẽ răng, cô có thể nghe thấy tiếng thở thỏa mãn của anh.



Một buổi tắm rửa không khác gì các buổi tắm rửa của cả hai lúc trước, nhưng có lẽ vì sự chủ động đến từ cô khiến anh hưng phấn hơn rất nhiều. Quả nhiên đêm đó, anh chính thức mất ngủ.

Ngày hôm sau, Nhã Hinh ngồi trong lớp học, tập trung vào lời căn dặn của thầy giáo, một lát sau thì lại cầm lấy điện thoại để xem tin nhắn đến từ quản gia Vinh.

[Cậu chủ đã ăn trưa và uống thuốc rồi thưa tiểu thư.]

Đọc được dòng này, cô khẽ thở phào một hơi. Tâm trạng Cảnh Bân dạo gần đây rất lạ, lắm lúc rất an yên chấp hành theo cách chăm sóc mà Tuấn Thạch đưa ra, nhưng lúc khác sẽ quay mặt né tránh khiến cô phải vất vả dỗ dành một phen.

“Sắp đến kì thi đại học, các em nhớ phải làm hết bài tập mà thầy cô đã giao. Nhớ hạn nộp bài của tôi là ba ngày sau đấy nhé.”

Năm cuối cấp ba là một thời khắc ai cũng mang trong mình hướng đi riêng và thực hiện chúng bằng cách điên cuồng học tập. Nhã Hinh lần này kiên quyết phải vào được đại học yêu thích của mình, chứ không như trước mà bỏ lỡ. May mắn Cảnh Bân cho phép cô tự do học tập khác hẳn kiếp trước, mà cô cũng chẳng phải bận tâm về Cố gia hay Giản gia ra sao.

Vừa xong tiết học, cô nhanh chóng dọn cặp, muốn nhanh chóng về nhà xem xét tình hình của anh, nào ngờ tới thầy giáo lại nhờ cô giúp một số việc.

“Hiện tại em có suy nghĩ vào trường nào chưa, Nhã Hinh? Em là một trong các học sinh top đầu của trường nên rất được các thầy cô để tâm đến đấy.”

Thầy giáo vừa sắp xếp tài liệu, vừa hỏi han nguyện vọng của Nhã Hinh. Cô chỉ mỉm cười rồi bảo vẫn đang suy nghĩ chứ không hề nói ra việc bản thân đã định hướng sẵn từ lâu. Tới khi xong xuôi thì thời gian cũng kéo dài thêm một tiếng đồng hồ hơn khiến cô càng thêm sốt ruột.

Có điều nhờ vậy đã có thu hoạch ngoài sức tưởng tượng. Nhã Hinh đi ngang qua lớp học của khối mười một, thấp thoáng nghe thấy tiếng động kì lạ. Bước chân định sẽ đi nhanh hơn, cô không muốn nhìn lén cảnh tượng đỏ mặt của người khác, cũng không ngờ tới giới trẻ bây giờ thật bạo dạn.

“Ưm, muốn ở đây… cho em…”

Nhã Hinh dần bước chậm lại, giọng nói này không phải của cô em gái kiều diễm Vũ Đồng thì còn ai khác được chứ. Cô liếm môi, cả người vô thức khom lại để dòm ngó vào bên trong, quả nhiên thấp thoáng sau tấm rèm chính là ả, nhưng người bên cạnh lại không phải là Bỉnh Quý.

Bỉnh Quý thật sự bị đội nón xanh sao? Cái kết này có vẻ khiến cô vừa hả hê vừa bất ngờ.