Không Muốn Yêu Lại Càng Say Đắm

Chương 42: Ngại Ngùng Tránh Né




Nhã Hinh phụ trách tất cả việc chăm sóc Cảnh Bân. Cô chuẩn bị thức ăn bồi bổ, tăng đề kháng cho người bệnh, thậm chí còn ngồi ở trước mặt anh muốn bón cho anh ăn. Cô múc một muỗng lên, nhẹ nhàng thổi cho bớt nóng rồi đưa tới bên miệng anh với ánh nhìn thân thương.

“A!”

Cảnh Bân dựa sát vào ghế, thần sắc có chút tái nhợt nhưng không làm mất đi dáng vẻ uy nghiêm, có điều hiện tại cảnh tượng lại có chút lạ lùng. Anh khẽ xoay mặt sang một bên, bên tai hơi đỏ ửng:

“Anh có thể tự ăn được.”

“Sao mà được chứ? Cứ để em đúc cho anh.”

Nhã Hinh tiến sát lại gần hơn, chờ đợi Cảnh Bân há miệng. Cảm thấy không thay đổi được suy nghĩ của cô, anh đành phải tuân theo. Từng muỗng từng muỗng được anh nuốt vào một cách ngon lành nhưng ánh mắt vẫn nhất thời né tránh một điều gì đó khiến cô khó hiểu. Nếu là bình thường có lẽ anh đã cười ngoác đến tận mang tai.

Nhã Hinh dọn dẹp xong, bất chợt nhìn thấy Cảnh Bân im lặng ngồi trước cửa sổ, lẳng lặng hướng ánh mắt về phía bầu trời đêm không sao. Ánh mắt anh tràn đầy các loại cảm xúc phức tạp, vài phút sau lại đau buồn rồi thất thần.

Có chút không chịu được nên cô từng bước lại gần, ở đằng sau khẽ ôm lấy anh. Trong thời khắc ấy, cô cảm nhận cả người anh cứng đờ, hô hấp cũng khó khăn hơn.

“Anh không sao chứ? Có chuyện gì không ổn sao anh?”

Cảnh Bân nhanh chóng lấy lại điềm tĩnh. Anh xoa nhẹ bàn tay cô, sau đó lại nhẹ nhàng gỡ ra rồi bảo:

“Không sao, vết thương hơi đau thôi. Anh đi tắm trước đây.”

Nhã Hinh gật đầu. Cô đứng im tại nơi anh vừa đứng vừa rồi, cẩn thận nhìn ra bên ngoài nhưng lại không phát hiện ra điều gì bất thường. Hay cuộc đụng độ gần đây nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Nhưng theo như cô tìm hiểu thì tất cả các anh em dưới trướng anh đều bình an vô sự, vậy lí do là gì khiến anh cứ như người mất hồn chứ?

Cảnh Bân nhìn bồn tắm được đổ đầy nước ấm, trong lòng có chút bấn an. Ngay giây sau, Nhã Hinh tự tiện bước vào như chốn không người khiến anh giật thót.

“Sao… Sao em lại vào đây?..”



Nhã Hinh từ tốn xắn tay áo, từng bước tiến lại gần Cảnh Bân nhưng rồi dừng lại mà nhíu mày:

“Sao anh lại lùi?”

“Vậy… vậy sao em lại bước tới?”

Thấy dáng vẻ tránh né của anh, cô có chút khó chịu:

“Thì em giúp anh tắm.”

“Không cần, em đi ra ngoài đi.”

Cảnh Bân lập tức đáp lại, bất chợt nhìn thấy vẻ mặt sa sầm của Nhã Hinh thì khí thế của anh tự nhiên bị rút đi hết.

“Anh có thể tự làm được…”

Cô ồ lên một tiếng, sau đó khoanh tay đứng nhìn:

“Vậy em sẽ trông chừng anh.”

Cảnh Bân không đuổi được Nhã Hinh ra ngoài, mà vốn dĩ anh chợt cũng chẳng còn gan dạ nào để đuổi đi. Vì thế đứng trước mặt cô, anh cực nhọc cởi áo, nhưng một bên tay bị băng bó cứng ngắc thật sự khiến anh gặp không ít khó khăn.

“Không cần em giúp thật sao?”

Anh nghe thấy lời giễu cợt của cô thì cắn răng đáp:

“Không cần đâu. Em cứ đứng yên đó đi.”



“Được thôi.”

Cô nhún vai, vẫn đứng yên tại chỗ nhìn anh cật lực cởi áo, có điều mắt cô dần sáng lên khi nhìn thấy anh loay hoay mãi với nút quần.

“Chết tiệt, lần sau nhất định sẽ mua chục cái quần thun.”

Anh lầm bầm chửi rủa, tự hỏi vì sao bản thân toàn mua quần có nút để tự làm khó mình. Đột nhiên một bóng dáng nhỏ sáp tới gần. Cô nhẹ nhàng cầm lấy tay anh, giúp anh cẩn trọng gỡ cúc.

Cảnh Bân trợn tròn mắt, hơi thở dường như ngưng đọng. Ánh mắt anh rơi xuống cảnh tượng Nhã Hinh đang chủ động giúp anh thoát y, lâu lâu còn vờ như vô tình sờ lên cơ bắp trên bụng.

Cuối cùng Cảnh Bân chỉ có thể ngồi trong bồn tắm, để mặc cho Nhã Hinh vui vẻ chà lưng cho mình. Vốn dĩ đây là việc cô chán ghét nhất ở kiếp trước, nhưng giờ lại hưởng thụ việc ăn đậu hủ của người đàn ông này.

“Thoái mái chứ?”

Cô thì thầm vào tai anh khiến mảng da thịt ở đó đỏ ửng. Anh khẽ gật đầu:

“Ừm…”

Cô cười thầm, suy ngẫm có lẽ vết thương khiến anh nhạy cảm và dễ ngại ngùng hơn nên càng khiến cô muốn trêu chọc anh. Bản tính này ắt hẳn đã bị anh lây nhiễm.

“Vậy em ra phía đằng trước nhé.”

“Hả?”

Cảnh Bân còn đang bàng hoàng thì Nhã Hinh đã bước vào bồn tắm. Nước dâng lên một ít, từ từ thấm đẫm toàn bộ quần áo mỏng manh trên người cô, làm lộ ra những mảng da thịt trắng nõn.

Anh áp sát lưng về sau, nước bọt không ngừng được nuốt xuống, không biết vì hơi ấm của nước hay do vẻ quyến rũ xuân sắc trước mặt khiến cổ anh khô rát không thôi.