Không Muốn Xa Em

Chương 37: Hôn




Nửa đêm Đường Chỉ Nam vẫn không ngủ được, cô nhớ đến lời kia của Cố Trạch Minh.

Câu nói của anh cứ văng vẳng bên tai cô.

“Đừng rời xa anh”

“…”

Mặt mũi Đường Chỉ Nam ngơ ngác, sớm đã không biết phải trả lời anh thế nào.

Cô vội đẩy anh ra, đôi mắt trốn tránh đi sang nơi khác: “Anh vừa uống rượu hửm?”

“…Ừm”

“Em…Em gọi trợ lý đưa anh về” Cô vén tóc mím môi nhìn người đàn ông.

“Không muốn”

Cố Trạch Minh vươn vai lách người đi vào nhà, tiện tay còn vơ luôn quả táo để ở bàn. Anh ngồi xuống sopha quan sát một vòng.

“Nơi này không tệ”

Căn hộ này vẫn rất tốt so với nhu cầu của Đường Chỉ Nam. Cô cần một nơi ấm cúng,chỗ nào cũng có thể ngủ.

Thấy anh không có ý định rời khỏi, cô bĩu môi đóng cửa đi vào.

“Bài báo kia, em đã xem qua chưa?”

Cô nghẹn lời nhất thời im lặng.

Rồi lại bình tĩnh rót cốc nước: “Dù sao cũng không đáng để tâm”

“Anh để tâm”

Cố Trạch Minh đã sớm nheo mắt: “Anh để tâm việc vợ mình cùng người khác vướng tin đồn”

“Anh nghi ngờ em sao?”Cô nhướng mày.

“Hay anh đang…”

Cô định nói gì đó lại bất giác ngừng: “Nói chung em sẽ không làm phiền đến danh tiếng của anh”

Danh tiếng?

Cố Trạch Minh đen mặt.

Anh không nói.

Đương nhiên cũng rất tức giận, anh không cần danh tiếng, anh quan tâm cô vì sao lại liên quan đến người kia.

Trên đường đến đây đã suy nghĩ không ít đến việc nói chuyện với cô. Bây giờ thì hay rồi, Đường Chỉ Nam hình như đã tức giận.

Cô cầm máy tính muốn đi vào phòng nhưng nhớ đến người đàn ông vẫn còn ngồi lì ở đó: “Nhà của em, em không muốn người khác đến đâu”

“Mong anh hiểu cho”

Cố Trạch Minh nuốt nước bọt, đôi mắt chằm chằm nhìn cô: “Anh thật sự không có ý đó”

“Nam Nam”

Vì men say mà người kia dường như không tự chủ được hành động, anh quấn lấy Đường Chỉ Nam. Cô bất giác đẩy anh ra: “Đừng làm loạn”

“Nam Nam, có thề đừng thích người khác không?”

“Cho anh một cơ hội”

“…”

Cố Trạch Minh nằm thẳng người ở sopha, còn cô thì vẫn như tượng đứng tại đó.

Cô tự trấn an bản thân rằng người kia chỉ là say rượu mới nói những lời như vậy, anh có lẽ quên đi. Anh sẽ quên, dù do cô không muốn nhưng cũng phải thừa nhận.

Giữa bọn họ từ khi nào lại xuất hiện tình yêu mờ mịt đến vậy. Có thể là từ khi Đường Chỉ Nam nắm tay Đầu Gỗ đi dưới nắng, có thể là từ khi Cố Trạch Minh nắm tay Đường Chỉ Nam vào nơi đăng kí kết hôn.

Đợi đến khi Cố Trạch Minh tỉnh dậy, trên người anh có một chiếc chăn đắp nửa người, điều hoà cũng được bật từ bao giờ. Nhìn xung quanh lại bắt gặp được hình ảnh Đường Chỉ Nam đeo tạp dề nấu cơm.

Dáng vẻ dịu dàng anh đã mong ngóng từ rất lâu, vẻ mặt cô hơi nhăn nhó vì món ăn đã bị cháy đen.

Sau đó lại lấm lem mang đồ ăn ra bàn.

Cố Trạch Minh ngồi dậy, khuôn mặt mang chút lười nhác:

“Phiền em rồi”

“…”

Đường Chỉ Nam ngồi xuống bàn ăn cụp mắt. Lúc anh tiến đến mới phát hiện trên bàn chỉ có một đĩa thức ăn của cô.

“…”

Trong lòng có chút mất mát xụ mặt: “Nam Nam, không có đồ ăn của anh hửm?”

“…Anh về nhà mà ăn”

Cố Trạch Minh kéo ghế cạnh cô, cầm lấy đũa của cô mà gắp khiến Đường Chỉ Nam ngớ người quên mất phải giành lại.

Anh bỏ vào miệng nhai, nhai xong lại uống cốc nước rồi nhanh hôn vào môi cô như chuồn chuồn lướt nước.

Tiếng ‘chụt’ tiếng Đường Chỉ Nam bàng hoàng, anh như chưa có chuyện gì mà nhìn cô: “Có người gõ cửa”

“…Anh”

“Mau mở cửa đi” Anh nhướng mày nhìn Chỉ Nam.

Cô bực dọc đứng dậy, giờ này thì chỉ có Châu Khả tìm cô. Cô nàng mang theo rất nhiều thức ăn, còn có Ninh Giang phụ cô ấy xách mấy túi to.

“Có thể xong trước giờ chiều không nhỉ?”

Nụ cười của Ninh Giang hiện lên không lâu đã bị ai kia làm cho tắt hẳn: “Con mẹ nó, cậu sao lại ở đây?”

“?”

”Nhà của vợ tôi, ở đây không phải hợp lý sao?”

Đường Chỉ Nam xua tay: “Đừng cãi với anh ấy, mau rửa thức ăn trước đã”

Châu Khả kiểm tra lại thông tin sau đó cũng bắt tay vào sơ chế rau củ quả.

Trại mồ côi cách đâu không quá hai mươi phút, vì thời gian rảnh rỗi cô thường tìm kiếm thông tin vô tình phát hiện Hiệu Trưởng rơi vào khủng hoảng kinh tế, các em tuy là vẫn được lo lắng chu đáo nhưng phần nào cũng thiếu hụt về thức ăn.

Cố Trạch Minh nhíu mày nhìn hơn trăm hộp giấy ở trước mắt.

Cô thở dài: “Giao cho anh”

“Được” Người kia hớn hở nhận lấy.

Được giao nhiệm vụ, Cố Trạch Minh cũng tất bật. Hơn hai giờ chiều thì đã xong.

Trại mồ côi Hoa Đỏ có khuôn viên khá to, vừa thấy cô đến bọn trẻ mừng như tết. Châu Khả cùng với Ninh Giang nhanh tay phát thức ăn cho chúng.

Hiện trưởng biết Đường Chỉ Nam đến liền đón tiếp nồng nhiệt, bà cảm thấy người trẻ có lòng liền rất trân trọng. Giữa đường, Đường Chỉ Nam ngại ngùng nhìn bà:

“Con sẽ giúp cô kêu gọi nhà đầu tư”

“Các nhà hỗ trợ trẻ em đều nghe qua mà chấp nhận tài trợ thức ăn cho bọn trẻ. Nếu có gì khó khăn, cô đừng ngại”

Bà hiệu trưởng gật đầu nắm lấy đôi tay nhỏ: “Khó mà đáp lại tấm lòng của con. Đợi tìm được nhà đầu tư, cô sẽ thông báo với con”

“Thật ra tôi có nghe sơ qua về kế hoạch của cô, công ty tôi dự định sẽ phát triển mảng này vào tương lai. Nếu được thì quá tốt rồi”