Không Muốn Xa Em

Chương 36: Đừng Rời Xa Anh




Cô không biết từ khi nào mà Cố Du trong mắt cô lại trở thành một kẻ ‘biến thái’. Cô nhóc chụp mọi khoảnh khắc của Cố Trạch Minh từ buổi sáng đến tối muộn.

Qua hơn hai tuần liên lục gửi ảnh, Cố Du vào sáng nay lại biến mất không dấu vết.

Đường Chỉ Nam đã hoàn thành xong dự án, kết quả còn rất tốt so với mong đợi nên phòng cô được nghỉ phép.

Rót cốc nước định sẽ mở tin nhắn của Cố Du như mọi hôm thì Đường Chỉ Nam phát hiện hôm nay bên kia im lặng đến lạ.

Cố Du không gửi tin nhắn.

Nhìn đồng hồ đã qua giờ sáng, cô thở dài nhấn số gọi cho ai đó.

Từ khi về thành phố cô chỉ gặp qua Châu Khả đúng một lần, là tiện đường ghé qua đưa sủi cảo cho cô ấy.

Hôm nay Ninh Giang và Châu Khả có nhã hứng mời cô đi dạo phố, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt đến ‘chia rẽ’ bọn họ được!

“Phố Hàng Nam so với thị trấn ngoại thành giá thật sự không chênh lệch bao nhiêu”

Cô gật đầu: “Nhưng nói đến chất liệu vải để may sườn xám thì thị trấn ngoại thành quả thật không có gì sánh bằng”

“Tiếc là…”

Đường Chỉ Nam bật cười: “Tiếc là hai chúng ta có thù với sườn xám”

“…”

Ninh Giang vỗ vai Châu Khả: “Nếu em muốn may vậy thì cứ chọn vài loại vải đi”

“Không có, bọn em có thù với sườn xám, không muốn không muốn”

Châu Khả vội vàng lắc đầu.

Ngày trước đến phố Tư Châu, cô cùng Châu Khả đến một tiệm may sườn xám đặt may hơn năm bộ, vóc dáng cả hai đều rất thanh cao, mỗi vòng đều đầy đặn.

Ngay cả nhưng bộ tiêu chuẩn lại không thể tôn hết dáng vóc của họ. Nhưng Đường Chỉ Nam khi thay trang phục lại bị ông chủ tiệm sườn xám giở trò đồi bại không thành.

Lúc đó Châu Khả ấm ức chỉ muốn giết ông ta, người kia thì coi như chẳng có chuyện gì. Trong tiệm không có camera, không có thứ gì chứng minh được lời hai người họ là sự thật.

Chuyện đó để lại bóng ma tâm lý cho Đường Chỉ Nam khá lớn, cô cũng không muốn nói cho Cố Trạch Minh biết, sợ anh sẽ chán ghét mình.

Cô không ghét sườn xám nhưng phụ nữ mặc sườn xám không phải để cho đàn ông giở trò.

Châu Khả nắm tay Ninh Giang đi bên trái, cô đi bên phải. Nhìn bọn họ như có vách ngăn, Đường Chỉ Nam trông quá cô đơn.

Giữa đường Đường Chỉ Nam gặp Dịch Lâm đang chờ qua đường. Nhìn thấy cô, Dịch Lâm mỉm cười:

“Ngày nghỉ thật sự không biết làm gì”

Đường Chỉ Nam gật gù: “Nghe bảo anh sắp đi xem mắt?”

Người kia nghe thấy đôi mắt có hơi phấn khích: “Ừm, cô ấy là bạn cấp 3 của anh”

“Thật sao? Nhìn nét mặt của anh, có vẻ rất thích cô ấy nhỉ?”

“…Ừm” Dịch Lâm lười nhát trả lời.

”Nói xem khi nào em được dự lễ kết hôn của anh đây?”

Ninh Giang trông thấy hai người họ đã đi cách xa anh ta và Châu Khả một khoảng, trong lòng bất an thay người bạn kia của anh ta.

Không nhanh không chậm lại lấy điện thoại muốn báo cáo: “Khả Khả, bạn em có xu hướng ngoại tình không?”

“…”

“Thêm một câu nữa em sẽ đánh anh một trận”

Ninh Giang hừ nhẹ: “Anh không có ý đó, nhưng mà cô ấy…”

“Ninh Giang, đồ chó nhà anh!”

“…”

Anh ta xuỳ một tiếng: “Sao anh gửi cho ông chủ Cố xem, anh ta lại không có hồi âm vậy?”

Châu Khả nhìn điện thoại sau đó thở dài: “Anh làm sao hiểu được…”

“Đối với Đường Chỉ Nam mà nói, sự xuất hiện của Cố Trạch Minh là điều không có trong kế hoạch của cậu ấy”

“Cậu ấy vun vén từng bước một, muốn khoảng cách của họ ngày càng rút ngắn nhưng bản thân Nam Nam không nhận ra, cậu ấy và Cố Trạch Minh sớm đã không còn khoảng cách nữa rồi”

Châu Khả tựa vào vai Ninh Giang: “Cậu ấy thật sự quá ngốc! Cậu ấy chưa bao giờ nghĩ rằng Cố Trạch Minh có yêu cậu ấy hay không”

Ở các thành phố lớn, người ta thường săn tin một cách cuồng nhiệt. Có thể là người nổi tiếng, cũng có thể là cách doanh nhân, người làm ăn được chú ý đến.

Dịch Lâm và Đường Chỉ Nam không ngờ bản thân lại vô tình dính vào một trang báo, khi phát hiện thì đã ở top 10 tìm kiếm với tiêu đề là ‘Chuyện tình công sở’…

Dịch Lâm bật cười tựa vào sopha thảnh thơi mà nói chuyện điện thoại: “Xem ra anh và em rất được chú ý”

“Xuỳ, anh lại còn hùa theo báo lá cải à?”

Đường Chỉ Nam định ngả vào sopha nhưng lại bị tiếng chuông cửa làm cho giật mình: “Em có việc rồi, gặp lại sau”

Cô tiến gần cửa.

Nhìn qua lỗ quan sát ở cửa cô đã sớm biết đó là Cố Trạch Minh.

Anh…Đến đây làm gì?

Bản thân có chút phân vân nhưng cô thừa biết Cố Trạch Minh không phải người xấu.

Lúc nhìn thấy cửa mở, Cố Trạch Minh không kiềm được nỗi nhớ nhung mà nhanh chống ôm cô vào lòng.

Đường Chỉ Nam không kịp phản ứng cứ vậy mà trợn mắt nhìn vai anh. Khi ý thức được, cô lại nhẹ nhàng cất giọng: “ Buông em ra được chưa?”

“…”

Thấy anh không nhúc nhích, cô càng muốn vùng vẫy: “Cố Trạch Minh, đừng làm loạn”

“Đầu Gỗ, cậu có thể đừng quên tớ không?”

“Đầu Gỗ, chúc cậu bình an”

“Đầu Gỗ…”

Cô che miệng anh, đôi mắt đã nhoè đi: “Đừng nói nữa”

“Cố Trạch Minh, đừng nói nữa”

Cô vội lau mấy giọt nước mắt kia đi, muốn bình tĩnh nhưng chẳng thể nào bình tĩnh được.

“Anh chưa từng quên em, anh…”

“Đường Chỉ Nam, anh vẫn là Đầu Gỗ ngốc nghếch”

“Em đừng rời xa anh có được không?”