Không làm thế thân – Hứa Quân Tam Sinh

Chương 43




Nói là tới theo đuổi tình yêu, nhưng đến khi Thẩm Yến chạy được tới bên ngoài hiện trường quay chương trình <Diễn viên phái thực lực>, anh lại hơi do dự. Anh lưỡng lự ở cửa một lúc vì trong lòng anh vẫn còn canh cánh sợ chuyện lần trước.

Anh vẫn chưa quên những lần trước, mỗi khi mình tới đoàn làm phim tìm cô, Nguyễn Tri Vi luôn tỏ thái độ lạnh nhạt.

Anh khi ấy đã quá nhớ cô, quá nhớ những ngày tháng cô còn ở bên cạnh mình nên chỉ muốn nhanh chóng kéo người về chứ cũng chưa nhìn rõ lòng mình. Còn hiện tại, lòng Thẩm Yến được soi tỏ như gương, anh yêu Nguyễn Tri Vi.

Vậy nên, anh muốn được trông thấy tất cả các dáng vẻ của cô.

Ngoài cửa có hai, ba nhân viên công tác đang đứng, trước ngực ai cũng đeo thẻ nhân viên nghiêm chỉnh. Thấy Thẩm Yến cứ lần lữa ở cửa, một nhân viên nữ tiến lên chủ động thăm hỏi: “Chào anh, xin hỏi anh…”

Cô nhân viên bước tới cạnh Thẩm Yến thoắt cái mặt đã đỏ bừng. Người đàn ông này đẹp trai quá đi mất! Đôi mắt đào hoa kia biết trêu ngươi thật đấy!

Thế là, giọng cô nàng bất giác mềm mại, ngọt ngào hơn: “Bên trong vẫn còn chỗ trống đấy ạ, anh có muốn vào xem không?”

Lúc đầu, Thẩm Yến có hơi đắn đo không biết mình có nên liên hệ với đạo diễn chương trình không nhưng anh lại không muốn chuyện này kinh động tới nhiều người, nhất là sau khi Nguyễn Tri Vi nói hành động của anh khiến cô “buồn nôn”, anh càng không muốn cô thấy phản cảm.

Nghe nhân viên nữ mời, Thẩm Yến cũng thuận thế vào theo: “Được thôi, làm phiền cô rồi.”

Cô nàng nhân viên nhanh chóng dẫn Thẩm Yến vào chỗ ngồi. Hiện trường quay hình khá rộng, trên sân khấu lập lòe ánh đèn, bên dưới là các fan đang nhỏ giọng ghé tai nhau thảo luận gì đó. Thẩm Yến liếc mắt nhìn một lượt khán giả ngồi ở đây, vừa hay thấy được cả tấm bảng đề tên Nguyễn Tri Vi.

Tên fandom của Nguyễn Tri Vi là “Vi Quang(1)”, màu tiếp ứng là màu vàng nhạt với khẩu hiệu: “Vi Quang thắp sáng chân trời vì Tri Vi.”

(1)Vi Quang tức “ánh sáng nhỏ bé”, “ánh sáng nhạt”. Chữ Vi trong tên fandom chính là chữ “Vi” trong Nguyễn Tri Vi. 

Tuy nhiên, nếu nhìn một cách tổng thể thì sắc xanh tiếp ứng của Dịch Bắc nhiều hơn, còn màu vàng lại khá thưa thớt. 

Suốt dọc đường đi, cô nhân viên tỏ ra vô cùng ân cần, nhiệt tình nói chuyện với Thẩm Yến: “Anh muốn ngồi ở chỗ nào ạ?”

Thẩm Yến thôi nhìn quanh, ngẫm một lát rồi nói: “Ghế ở góc hàng đầu tiên đi.”

Chọn ngồi ở hàng đầu tiên là vì anh muốn gần Nguyễn Tri Vi hơn, nhưng chọn ghế trong góc là vì anh không muốn cô phát hiện ra anh ở đây, biến anh trở thành nguyên nhân phá hỏng trạng thái của cô.

“Vâng, ở đây có ghế trống ạ.”

Sau khi Thẩm Yến ngồi vào chỗ, nhiệm vụ dẫn đường của cô nhân viên cũng kết thúc. Lúc rời đi, mới đi được hai bước cô nàng đã xoay người lại, ngượng ngùng hỏi: “Vậy, em có thể thêm wechat anh không ạ?”

Thẩm Yến ngước lên nhìn cô nàng.

Anh ngước mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô nhân viên trong giây lát, con ngươi không chút cảm xúc, sau cùng đến cái cớ cũng lười tìm mà từ chối thẳng: “Không được.”

Lúc này Thẩm Yến chỉ muốn viết luôn mấy chữ “tôi có người trong lòng” rồi lên mặt, những người phụ nữ thế này quá phiền phức.

“Dạ vâng, ngại quá làm phiền anh rồi…” Cô nàng nhân viên nghe vậy cũng xấu hổ co giò chạy trối chết, nhoáng cái đã thu hút mấy cô gái ngồi gần anh quay sang nhìn.

Thẩm Yến không để tâm tới ánh mắt của những người xung quanh, mắt nhìn thẳng lên trên sân khấu, yên lặng đợi.

Bây giờ là 7 giờ 45 phút, chỉ còn 15 phút nữa thôi là anh sẽ được tận mắt chứng kiến Nguyễn Tri Vi so tài.

Mẹ nó chứ, không hiểu tại sao lúc này Thẩm Yến lại thấy hơi căng thẳng. Lạ thật, trước kia khi gặp chuyện, anh chưa bao giờ có cảm xúc khác thường như thế này.

Đồng hồ chỉ còn một chút xíu nữa thôi là điểm đúng 8 giờ, các nhân viên trong hậu trường nhanh chóng chạy về đúng vị trí phụ trách của mình.

Nguyễn Tri Vi bình tĩnh đứng sau cánh gà đợi. Vì lòng không quá để tâm tới chuyện thắng thua nên tâm trạng cô khá tốt, cô chỉ muốn thể hiện tốt bản thân trên sân khấu này.

MC đã lên sân khấu, cầm microphone giới thiệu sơ lược về <Thiên hạ kiều> và nói tóm gọn phân cảnh chuẩn bị diễn: “Tại đây, các diễn viên của chúng ta sẽ biểu diễn lại những phân đoạn kinh điển trong các bộ phim điện ảnh. Trước tiên chúng ta hãy cùng nhau gửi lời cảm ơn tới sự góp mặt của ban giám khảo. Ngoại trừ ban giám khảo thường trực, hôm nay hiện trường còn mời đến một vị giám khảo đặc biệt. Tuy còn trẻ nhưng cô ấy đã có danh tiếng nhất định trong giới đạo diễn. Người giám khảo thần bí này sẽ là ai đây? Mọi người hãy cùng đón chờ nhé!”

“Tiếp theo đây chúng ta hãy cùng chào đón hai vị diễn viên lên sân khấu mang tới cho chúng ta phân cảnh của <Thiên hạ kiều>…”

Sân khấu dần tối lại theo lời dẫn của MC.

Tất cả rơi vào tĩnh lặng, tạo khung cảnh như rơi vào một hang động tối tăm, trên sân khấu vang lên tiếng gió xào xạc êm tai.

Tiếng gió xào xạc xen lẫn với hơi thở gấp gáp mệt mỏi của người con gái. Có bóng người đang chạy trong rừng cây. Nàng gấp gáp chạy trốn nhưng người đeo mặt nạ đen đuổi theo sau lại không có ý định buông tha. 

Bóng hình người con gái dần hiện ra rõ ràng hơn. Nàng khoác trên mình một bộ váy màu xanh biếc lộng lẫy, nhưng lúc này đây trên thân váy lại loang lổ vết máu, tóc dính bết trên trán vì mồ hôi. Sắc mặt nàng tái nhợt cho thấy cơ thể đang dần kiệt quệ.

Bóng người trong rừng cây thoắt ẩn thoắt hiện, Văn Dao mất phương hướng. Nhoáng cái, nàng nghe thấy sau lưng mình có tiếng gió vút qua, lưỡi dao sắc bén cắm phập vào da thịt, có đệ tử phái Thanh Loan ở cạnh Văn Dao đã bị giết.

“Phụt!” Người đệ tử đó ộc ra một búng máu rồi từ từ ngã xuống. Búng máu hắn nhổ ra bay văng cả vào tay Văn Dao, mang tới cảm giác ướt ướt nhớp nháp.

“Nam sư huynh!”

Văn Dao thấy người bên cạnh ngã xuống thì kêu lên đầy sợ hãi. Đúng lúc đó, chân nàng sơ sẩy dẫm phải cành cây khô đã gãy. Nàng hoảng hốt xoay người lại nhìn người đàn ông đeo mặt nạ đang giơ kiếm, nghĩ mạng mình tới đây chắc cũng chấm hết rồi.

Thanh kiếm lóe lên tia sáng lạnh, hắt vào con ngươi đen láy ẩn nhẫn của người đàn ông đeo mặt nạ. Văn Dao run lên, không còn sức phản kháng, quyết định nhắm mắt đón nhận cái chết nhưng đợi mãi vẫn không cảm nhận được đau đớn như trong dự tính.

Chờ đến khi nàng mở mắt, người đàn ông đeo mặt nạ trước mặt đã biến mất tăm.

Tiếng gió rít gào trong rừng cây hoang vắng.

Văn Dao thẫn thờ nhìn khoảng không trước mắt, hoang mang tự nhủ: “Sao… Sao lại không giết ta nhỉ?”

Suốt dọc đường chạy trốn, các đệ tử phái Thanh Loan đi cùng Văn Dao lần lượt bỏ mạng dưới lưỡi kiếm của người đàn ông đeo mặt nạ, nhưng hắn lại không ý định giết nàng.

“Không ổn rồi, cha… mẹ… vẫn còn đang ở trong môn phái…” Văn Dao gắng gượng đứng lên, lảo đảo tiến về phía trước. Lúc này, trong lòng nàng vẫn còn ôm chút hi vọng, mong rằng những người đang ở môn phái đều khỏe mạnh, người đàn ông đeo mặt nạ kia không ra tay với những người ở trong nhà.



Ngay khi Nguyễn Tri Vi lên sân khấu, Thẩm Yến đã dồn hết sự tập trung lên người cô. Bộ váy cổ trang màu xanh ngọc bích càng làm nổi bật thêm vẻ đẹp động lòng người của cô.

Anh còn chưa kịp ngắm hết dáng vẻ của cô đã bị cô dẫn lối vào trong tình tiết phim, diễn xuất của cô dễ dàng cuốn cảm xúc của mọi người, làm Thẩm Yến bất giác cũng thấy căng thẳng.

Lúc người đàn ông kia giơ kiếm lên, Thẩm Yến như cảm nhận được cả sự tuyệt vọng của cô gái trẻ đang cận kề cái chết. Thính phòng trở nên yên lặng, mọi người dồn hết sự tập trung lên sân khấu, hít thở cũng không dám thở mạnh.

Cô nữ sinh ngồi cạnh Thẩm Yến ngồi thẳng lưng, tay siết chặt vạt áo vì lo lắng cho Văn Dao.

Cảnh tượng trên sân khấu thay đổi, Văn Dao đã ra khỏi rừng cây về tới phái Thanh Loan.

Váy nàng loang lổ vết máu với những sắc màu khác nhau, tất cả đều không phải máu của nàng. Văn Dao chống kiếm lê thân tiến sâu vào trong môn phái, xung quanh yên ắng không một tiếng động, bầu không khí sặc mùi tanh tưởi của máu.

Trong viện thi thể ngổn ngang khắp nơi, đâu đâu cũng thấy người ngã gục trên đất. Từ Viên gia gia hay xoa đầu nàng tới nhóc đệ tử phụ trách quét sân hay mang đồ ngọt đến cho nàng. Bọn họ nằm đó, không còn hơi thở.

Lúc này đây, Văn Dao hiểu môn phái mình đã không may mắn trốn được khỏi cuộc thảm sát. Viền mắt nàng hoen đỏ, nàng không dám nhìn kỹ xem ai đang nằm trên nền đất, sợ biết bản thân sẽ suy sụp. Mắt nàng lóe lên tia hận thù. Rốt cuộc người đàn ông đeo mặt nạ kia là ai? Sao có thể thẳng tay sát hại hàng trăm tính mạng của phái Thanh Loan như thế?

Tuy vậy trong lòng Văn Dao vẫn ôm tia hi vọng cha mẹ nàng trốn thoát được khỏi bàn tay sát thủ. Cha nàng giỏi như vậy, chắc chắn ông ấy sẽ đánh lại được tên đó thôi mà.

Nàng cẩn thận đi theo đường mòn tới phòng nghỉ của cha mẹ. Ngay lúc rẽ vào hành lang, nàng lại trông thấy…

Lưỡi kiếm sắc bén lóe lên tia sáng trong không gian tối tăm, găm thẳng vào tim cha nàng. Ông ấy trợn to hai mắt, phun ra một búng máu đen, con ngươi dần mất tiêu cự.

Thi thể mẹ nàng thì đang quỳ rạp bên chân cha, dưới thân là cả một vũng máu.

Văn Dao trợn to hai mắt, không thể ngờ được bản thân lại chứng kiến cảnh tượng kinh khủng như này. Nàng đưa tay bụm chặt miệng không dám phát ra tiếng động nào, hốc mắt ầng ậc nước, sự kiên trì gắng gượng nãy giờ sắp trụ không nổi.

Có lẽ, đêm nay mọi thứ vẫn chưa kết thúc.

Nàng chỉ biết trơ mắt nhìn người đàn ông kia sau khi giết cha mẹ nàng xong, nghiêng người nhìn qua đây. Hắn lạnh mặt xoa lưỡi kiếm vừa dùng để hành động, tay còn lại đưa lên tháo mặt nạ ra.

Gương mặt Lam Li dần hiện ra sau lớp mặt nạ.

“Keng” một tiếng.

Kiếm của Văn Dao rơi xuống đất.

Nghe tiếng, Lam Li lập tức quét mắt nhìn sang bên này, trong mắt hắn tràn ngập sát ý, tựa như ma quỷ đang rình rập trong bóng tối. Chờ đến khi nhìn rõ nét mặt của người kia, sát ý trong mắt hắn lập tức tan thành mây khói.

Hắn vô thức nắm chặt thanh kiếm trong tay, ánh mắt biểu lộ sự giãy dụa và đau khổ xen lẫn nhau.

Lam Li lặng đi mất một lúc rồi gọi tên Văn Dao: “Dao Dao.”

“Đừng gọi tên ta! Đừng gọi tên ta!” Văn Dao suy sụp khóc nấc lên, đau khổ lấy hai tay che tai lại, không muốn nghe lời Lam Li nói. Nàng tuyệt vọng đến tột cùng, khóc rống lên: “Tại sao lại là chàng! Sao chàng lại… sao ngươi lại có thể làm như vậy chứ? Đó là cha mẹ ta, là người đã nhìn ngươi lớn lên từng ngày! Tất cả mọi người trong môn phái, ai cũng là bạn bè trưởng thành cùng chúng ta, mà ngươi lại tự tay đoạt mạng sống của từng người một.”

Lam Li tiến tới gần Văn Dao, nàng lại vô thức lui người về phía sau, lắc đầu nói: “Đừng tới đây! Ngươi đừng qua đây…” Nàng ngồi sụp xuống đất, vòng hai tay ôm lấy bản thân, tựa như chỉ có làm thế mới tiếp thêm cho nàng sức mạnh.

Một lúc sau, Văn Dao ngẩng lên nhìn Lam Li bằng ánh mắt tràn đầy hận thù, gằn từng chữ nói: “Lam Li, ngươi lấy oán trả ơn, chắc chắn chết không nhắm mắt!”

“Còn ta…” Văn Dao bật cười chế nhạo, một nụ cười không giấu nổi sự đau thương: “Ta cũng đáng chết, đáng chết vì đem lòng yêu ngươi! Cha, mẹ, con gái đến với hai người đây!”

Nói xong, nàng nhắm hai mắt lại, máu theo đó chảy ra khỏi tuyến lệ, cứ vậy mà rơi xuống.

Lam Li biết máu chảy ra khỏi tuyến lệ có nghĩa là Văn Dao muốn tự bạo Nguyên Anh để chết. Hắn hoảng loạn gọi tên nàng: “Văn Dao…”

Tiếng gọi vang vọng trong không gian.

Tuyến lệ chảy trên mặt Văn Dao hóa thành hai dòng lệ khô. Vết tích xuất hiện trên gương mặt mềm mại của nàng bỗng chốc trở thành điểm nhấn khiến nàng có một sức quyến rũ khó tả.

Màn ảnh phía sau sân khấu quay đặc tả gương mặt Văn Dao, một khuôn mặt quyến rũ mà bi thương, hàng mi dài run rẩy như cánh bướm chuẩn bị cất cánh bay, dính vài giọt huyết lệ.

Mọi thứ trở nên yên ắng.

Chợt có lời dẫn truyện vang lên…

“Vào năm thứ năm Thương Sửu, phái Thanh Loan bị diệt. Hậu duệ của Ma giới ở lại nhân thế, con gái của trưởng phái Thanh Loan tự bạo Nguyên Anh. Thượng tiên Văn Dao lịch kiếp thất bại, giáng xuống thành đọa thần.”