Trong văn phòng trên tầng cao nhất thuộc tập đoàn Thẩm thị.
Thẩm Yến thất thần ngồi nhìn màn hình máy tính. Chốc sau, anh nâng tay lên, xem giờ lần thứ mười trong ngày bằng đồng hồ đeo tay.
Màn hình nhảy kim hiển thị bây giờ là 15 giờ 10 phút.
Anh biết chương trình <Diễn viên phái thực lực> diễn ra lúc tám giờ tối hôm nay sẽ có sự góp mặt của Nguyễn Tri Vi, từ giờ đến lúc đó chỉ còn chưa tới năm tiếng đồng hồ.
Không biết cô chuẩn bị đến đâu rồi, liệu có đang căng thẳng không.
Sau lần đụng mặt nhau ở đoàn làm phim <Nỗi lòng không thể nói>, giờ Thẩm Yến không biết Nguyễn Tri Vi nghĩ thế nào về mình nữa. Liệu cô có thấy anh làm thế là quá đáng với An Duyệt Nhiên không, hay thậm chí còn thấy anh thật ghê tởm.
Dù Nguyễn Tri Vi có thái độ với mình như nào đi nữa, anh vẫn không nhịn được mà quan tâm tới tình hình của cô.
Bên sản xuất phim luôn kịp thời cập nhật tình hình của Nguyễn Tri Vi ở đoàn làm phim cho anh biết, ngay cả việc cô tạm rời đoàn đi tham gia chương trình <Diễn viên phái thực lực>, anh cũng là người nhận được tin trước.
Thời gian quay của phim chiếu mạng khá ngắn nên đạo diễn thường không thích các diễn viên rời đoàn đi tham gia show này show nọ, hoặc rẽ sang đoàn khác diễn nhiều vai cùng lúc. Nguyễn Tri Vi không phải là người biết rõ đạo diễn không thích mà còn cố tình làm theo ý mình.
Ý đồ của cô quá rõ ràng, cô đang tránh anh.
Biết Nguyễn Tri Vi trốn mình, Thẩm Yến cũng không có ý định tới hiện trường xem cô diễn, nhưng anh không thôi liếc nhìn đồng hồ được, cảm giác mình còn căng thẳng hơn cả cô.
Nhỡ thua không biết cô có khóc nhè không nhỉ?
Theo như sự hiểu biết của anh về cô thì cô sẽ không khóc, bị quật ngã ý chí càng kiên cường hơn.
Nhưng cô của hiện tại Thẩm Yến lại không nắm bắt được. Ngày trước lúc còn ở bên nhau, Nguyễn Tri Vi chưa từng tham gia mấy trò thi đấu như này, không quá thích tranh đoạt. Vậy mà sau khi rời khỏi anh, cuộc sống của cô phong phú hơn hẳn, không còn giống cô của trước kia nữa.
Ngay trong lúc Thẩm Yến mất tập trung vì mải nghĩ tới Nguyễn Tri Vi thì Quách Kỳ đẩy cửa tiến vào.
Thẩm Yến nghe tiếng mở cửa lập tức tắt màn hình, trên đó anh vẫn còn đang mở giao diện poster ghi địa chỉ ghi hình <Diễn viên phái thực lực>. Anh không muốn cho Quách Kỳ thấy cái đó.
Sau khi đóng tab, Thẩm Yến khó chịu bảo Quách Kỳ: “Lần sau trước khi vào phòng làm việc của tôi nhớ gõ cửa.”
“?” Quách Kỳ lấy làm khó hiểu: “Cậu đang lén lút làm chuyện xấu đấy à? Làm gì mà sợ tôi thấy đấy? Hay có ai chọc cậu? Nói chuyện cứ như vừa ăn nguyên thùng thuốc súng ấy.”
“Cậu vào đây làm gì?” Thẩm Yến không muốn nhiều lời với anh ta, hỏi.
“Cũng không có gì. Chẳng qua là tôi có đứa bạn vừa có phim ra rạp, gửi vé mời chúng ta tới buổi công chiếu. Cậu đi không? Rạp ở ngay gần đây thôi, bốn giờ phim chiếu, thời lượng khoảng hai tiếng.”
“Không đi.” Thẩm Yến từ chối thẳng thừng.
Quách Kỳ thử thuyết phục thêm lần nữa: “Cậu tự nhìn lại bản thân đi, quanh người nồng nặc mùi thuốc lá, quầng mắt thì thâm xì chứng tỏ đã lâu không được ngon giấc. Đi xem phim thả lỏng bản thân chút đi. Không chừng xem xong tâm trạng lại tốt hơn.”
Quách Kỳ làm như vậy chẳng qua cũng vì tốt bụng. Mấy hôm trước nhờ lượn vào Miêu khu hóng hớt, anh ta mới biết người con gái Thẩm Yến kim ốc tàng kiều là Nguyễn Tri Vi.
Hóng thế nào lại ăn được cả tin liên quan đến anh em của mình, quá kích thích!
Nhờ có cư dân mạng, cuối cùng Quách Kỳ cũng thông suốt hết những thông tin làm mình hoang mang của Thẩm Yến, không phải chỉ là một câu chuyện tình yêu thế thân máu chó thôi sao.
Giờ có khi Thẩm Yến vẫn chưa biết chuyện tình cảm của mình bị cư dân mạng đào xới tung hết lên. Thẩm Yến đến weibo còn ít lướt chứ đừng nói tới chuyện biết vào Miêu khu hay Thanh Biện để xem tin. Anh không mấy hứng thú với những chuyện bát quái đó, nửa thật nửa giả mà đi hóng hớt chỉ tổ phí thời gian. Trước kia tin đồn về anh nhiều vô số kể, hư hư thật thật anh còn chẳng ngó ngàng tới.
Thế nên, chuyện Bạch Khởi lên weibo nhấn thích bài viết kia cũng là Quách Kỳ lén Thẩm Yến tìm người đè hot search xuống. Anh ta thầm nghĩ, vẫn là không để anh biết thì hơn. Niềm vui mới và tình cũ đụng độ nhau, hẳn anh đã rất khó xử rồi.
Nghĩ tới đây, Quách Kỳ vỗ vai Thẩm Yến, nói: “Phải rồi, tôi đã giúp cậu làm một chuyện tốt đấy, sau nhớ cảm ơn tôi.”
“?” Thẩm Yến khó hiểu liếc mắt nhìn Quách Kỳ.
Quách Kỳ lại không nói thêm: “Hay là cậu theo tôi đi xem phim đi? Giờ cậu ngồi ở văn phòng làm việc cũng có tập trung được đâu, đúng không?”
Này đúng là chọc trúng chỗ đau rồi.
Thẩm Yến lặng người. Quả thật giờ anh không có cách nào tập trung làm việc, cứ nghĩ tới việc chút Nguyễn Tri Vi phải thi đấu là tâm trạng anh thấp thỏm không yên. Nếu đã vậy, không bằng làm chút chuyện để dời lực chú ý.
“Đi nào, đi nào.” Quách Kỳ tiếp tục khuyên.
Thẩm Yến suy nghĩ trong giây lát rồi quyết định đồng ý, đứng dậy nói: “Vậy đi thôi.”
Bộ phim điện ảnh của bạn Quách Kỳ tổ chức lễ công chiếu tại Trung tâm Hoàn Cầu Thuận Đạt Ảnh Thành.
Rạp chiếu phim đã được bao trọn. Thân là đạo diễn nên anh ta cũng mời rất nhiều bạn bè tới xem, Quách Kỳ và Thẩm Yến tới sát giờ chiếu phim nên chào hỏi đạo diễn xong là về ghế ngồi luôn. Anh ta cũng nhiệt tình giữ lại hai ghế ở vị trí chính giữa cho hai người.
Đây là một vị trí khá đẹp, từ chỗ của Thẩm Yến nhìn thẳng là chính giữa màn hình lớn, giúp anh tập trung hơn để thưởng thức bộ phim.
Trước khi bộ phim bắt đầu, Thẩm Yến lại suýt chút nữa không khống chế được mà nâng tay lên xem thời gian. Biết giờ rồi thì sao chứ, anh cũng đâu thể chạy tới hiện trường xem Nguyễn Tri Vi diễn. Mà có khi giờ Nguyễn Tri Vi cũng không muốn nhìn thấy anh.
Quên đi, đừng nghĩ tới Nguyễn Tri Vi nữa.
Đúng lúc ấy, đèn trong rạp chiếu phim tối lại, màn hình lóe lên báo hiệu phim bắt đầu chiếu. Xung quanh anh trở nên tối om, chỉ có nguồn sáng duy nhất là màn hình lớn.
Mọi người ngồi quanh rất yên lặng, ngay cả người mồm hay liến thoắng không ngừng như Quách Kỳ cũng không nói gì nữa. Tất cả đều đang đắm chìm trong câu chuyện bộ phim điện ảnh mang tới.
Thật ra ban đầu Thẩm Yến không tập trung mấy, lòng anh vẫn đang canh cánh chuyện Nguyễn Tri Vi sắp thi nên không sao xem vào đầu được. Nhưng dần dần, anh lại bị chi tiết trong phim thu hút, chậm rãi bị nó cảm hóa.
Đây là bộ phim mang hơi hướm hiện thực kể về hành trình của một cô gái 25 tuổi rời nhà tới phương Bắc lập nghiệp. Cô ấy một thân một mình tới Bắc Kinh theo đuổi ước mơ, từng vì nó mà ngủ dưới gầm cầu, hát rong kiếm từng đồng tiền lẻ, cẩn thận lấy lòng những người bạn có tiền, nhưng lại bị họ châm chọc là “gái quê”. Cô ấy đã suýt chút nữa chạm được tới ước mơ, chỉ còn một bước ngắn nữa thôi là bắt được nhưng lại bị hiện thực hung hăng đẩy thẳng xuống bùn lầy.
Con đường theo đuổi giấc mơ vô cùng gian khổ, hiện thực lại luôn xoay chuyển khôn lường, xuyên suốt cả bộ phim luôn dùng một nền nhạc trầm buồn và nặng nề, tựa như muốn nói cho dù chúng ta có dũng cảm xông pha thế nào đi chăng nữa, cuộc sống sẽ mài mòn hết góc cạnh trên người bạn, để bạn quay lại làm một người bình thường.
Thẩm Yến nghe được tiếng nức nở vang lên xung quanh, ngay cả Quách Kỳ ngồi cạnh cũng không kiềm được thốt lên: “Theo đuổi ước mơ khổ thật đấy! May mà tôi sinh ra trong gia đình có điều kiện, haiz!”
Nhưng những cái đó không hề đả động tới Thẩm Yến, cái làm anh chú ý là tuyến tình cảm trong bộ phim.
Cô gái ấy vẫn còn một người bạn thuở nhỏ ở quê, đó là một chàng trai mù tính tình khá dịu dàng. Vì bản thân lớn tuổi hơn nữ chính nên anh chàng đó khá săn sóc cô, bọn họ đã nương tựa vào nhau mà sống rất nhiều năm. Sau vì theo đuổi ước mơ, cô gái ấy chọn đến phương Bắc, còn chàng trai mù chỉ đành ở lại nông thôn. Trước khi đi, cô gái lưu luyến hôn anh: “Chờ em kiếm được nhiều tiền sẽ đưa anh theo. Cuộc sống của chúng ta rồi sẽ tốt hơn thôi.”
Chàng trai ấy ngày ngóng đêm trông cô gái trở về, đến khi quá nhớ không chịu được nữa mới mượn điện thoại của người khác gọi cho cô: “Tết này em có về không? Về đây anh gói bánh sủi cảo nhân thịt băm hành tây em thích nhất nhé?”
Cô gái bị cuộc sống mài mòn đến kiệt sức, lại hay gặp phải chuyện không như mong muốn, tâm trạng bị ảnh hưởng nên dần dà trở nên nóng nảy với người mình yêu: “Em không về. Giờ em bận lắm, anh đừng có gọi cho em. Em không có thời gian nhấc máy đâu.”
“Em sắp phải lên diễn rồi, anh gọi cho em làm gì?”
Ngay cả lúc không bận gì, cô có thời gian thư thả đi dạo phố cùng bạn bè, đi hát karaoke vẫn không hề kiên nhẫn với anh: “Em đang đi liên hoan. Ừ ừ, có chuyện gì để sau hẵng nói.”
Sau đó, không còn sau đó nữa.
Chàng trai ấy ra đi lúc nửa đêm vì tai nạn giao thông, khi có người phát hiện ra anh gặp nạn anh đã không còn dấu hiệu của sự sống nữa. Cô gái tức tốc ngồi tàu hỏa suốt hai đêm chạy về nhà, chỉ gặp được chàng trai toàn thân be bét máu.
Anh nhắm mắt lại, cứ như đang ngủ say vậy.
Cô gái đau khổ tới tột độ, đau đớn mức không thốt ra được bất cứ âm thành nào, như muốn ngất đi.
Đó là đoạn bi thương nhất của nữ chính trong phim.
Bị bạn bè phản bội cô không khóc, theo đuổi ước mơ thất bại cô không khóc, nhưng khi nhìn thấy thi thể của chàng trai đó, cô đau đớn đến mức như mất đi cả thế giới.
Khi phim chiếu tới cảnh đó, đâu đâu trong rạp chiếu phim cũng vang lên tiếng nức nở. Nghe tiếng những người xung quanh rút giấy ra xì mũi, khóe mắt Thẩm Yến cũng không kiềm được mà ươn ướt.
Sau đấy, cô gái tỉnh táo lại, không thể không tiếp nhận hiện thực này.
Cô mặt mày tái nhợt đứng hóa vàng cho anh, vừa làm vừa thầm thì trò chuyện với anh bằng giọng rất đỗi dịu dàng: “Anh ở bên đó có khỏe không…”
“Em hối hận lắm, hối hận vì trước kia luôn hậm hực với anh, mãi đến tận giờ mới chịu kiên nhẫn như vậy…”
Cổ họng cô nghẹn ứ: “Em cứ nghĩ chúng mình còn nhiều thời gian như vậy, anh sẽ luôn ở đó chờ em, chờ em kiếm được tiền quay về tìm anh, chúng ta sẽ cùng nhau trải qua một cuộc sống tốt hơn, muốn để anh được bạn bè hâm hộ vì có một cô bạn gái tài giỏi như em. Em cứ nghĩ… Em luôn tự cho mình là đúng, đối xử với anh thiếu kiên nhẫn, sống xa nhau cũng chẳng chịu nói chuyện tử tế với anh câu nào. Em mải miết bôn ba nơi phồn hoa đô thị, lại quên mất trong thế giới anh chỉ có em. Xin lỗi, em xin lỗi, nếu được làm lại lần nữa, em không đi nữa được không anh, em không theo đuổi giấc mơ nữa, chỉ ở bên cạnh anh thôi được không…”
Màn ảnh chuyển cảnh đặc tả đôi mắt hoen đỏ của nữ chính, hốc mắt cô gái đã cạn khô vì khóc quá nhiều.
Sống mũi Thẩm Yến cay cay.
Anh không xem nổi nữa.
Anh đứng bật dậy đi ra khỏi rạp chiếu phim, bầu không khí vắng lặng bên ngoài giúp anh giảm bớt cơn nghẹn ngào nơi cổ họng.
Nam nữ chính trong phim làm anh nhớ chuyện của mình và Nguyễn Tri Vi.
Hình như, quan hệ giữa anh và cô cũng y vậy.
Rõ ràng nữ chính trong phim rất yêu chàng trai đó, đến Bắc Kinh dù được nhiều công tử nhà giàu theo đuổi cô cũng không màng, nhất quyết nói mình đã có bạn trai nhưng khi đối mặt với người mình yêu lại luôn mất kiên nhẫn. Anh cũng như vậy, rõ ràng người anh để ý nhất là Nguyễn Tri Vi nhưng anh lại đối xử rất lạnh nhạt với cô.
Con người luôn là vậy, luôn để lộ mặt xấu trước người mình yêu vì lòng tự nhủ người đó sẽ không rời khỏi mình, luôn tùy ý làm bậy.
Như bị cảm động lây bởi cảm xúc của nũ chính trong phim, Thẩm Yến đột nhiên ngộ ra rằng, mình rất yêu Nguyễn Tri Vi. Rất rất yêu.
Trong cuộc sống ngắn ngủi của anh, anh chưa từng cảm nhận được tình thân, bất kể là tình thương của cha hay mẹ đều không được nhận, vậy nên anh không biết tình cảm phải thể hiện thế nào, mù mờ trong cả cảm giác được yêu.
Nguyễn Tri Vi cho anh cảm nhận cảm giác được yêu.
Thẩm Yến chẳng thiếu gì, chỉ thiếu mỗi tình.
Giờ ngẫm lại mới thấy, hóa ra mình thích cô nhiều như vậy! Lúc còn ở bên nhau, cô thường xuyên tỉ mỉ nấu từng bữa cơm cho anh, cười rộ lên với anh, được anh ôm chặt trong lòng… Vô số khoảnh khắc ấm áp ùa tới khiến tim anh bị bủa vây bởi cô, được bao quanh bởi tình yêu rồi dần dần suy sụp.
Thẩm Yến lớn lên trong cô đơn, thế giới này không có ai cho anh tình thương, chỉ có Nguyễn Tri Vi mang tới ấm áp, hỏi sao anh có thể không chìm đắm.
Anh nguyện ý từ một công tử nhà giàu ăn chơi đàn đúm của nhà họ Thẩm trở thành cổ đông tập đoàn Thẩm thị thủ đoạn tàn nhẫn cũng chỉ vì muốn cho cô một mái nhà yên ấm. Đó là sơ tâm của anh.
Nhưng lúc ấy anh lại không biết mình đã yêu cô. Người cô độc như anh luôn mù mờ trong tình yêu, anh làm tất cả những chuyện kia đơn giản chỉ vì thuận theo lòng mình, chứ không đào bới sâu xa như tìm hiểu xem tại sao mình lại muốn làm.
Vậy mà đến cuối cùng, anh lại phạm phải cùng một lỗi lầm với cô gái trong phim kia. Anh luôn nghĩ Nguyễn Tri Vi sẽ chờ mình, sự nhẫn nhịn, dịu dàng, hiểu chuyện của Nguyễn Tri Vi tập cho anh thói quen chuyện cô làm là chuyện đương nhiên. Anh quên để ý cảm nhận của cô, bỏ qua tâm trạng cô, luôn ỷ vào việc cô thích mình mà hời hợt.
Là lỗi của anh. Hóa ra anh yêu cô từ rất lâu rồi, yêu từ lúc nào mà chẳng hay để đến giờ mới muộn màng nhận ra.
Chính lúc này đây, anh đột nhiên nhớ ra chuyện xảy ra ở phòng hóa trang hôm nọ. Nguyễn Tri Vi đã nói tình cảm anh dành cho cô chẳng khác nào muốn chiếm làm của riêng.
Nhưng dù là yêu hay muốn chiếm làm của riêng, anh chỉ muốn một người đó là Nguyễn Tri Vi.
Người anh muốn chiếm làm của riêng là cô, người anh để tâm cũng là cô, nếu đó chưa gọi là yêu thì mẹ nó… cái gì mới gọi là yêu chứ?
“Ting…” điện thoại di động vang tiếng chuông báo.
Thẩm Yến liếc xem đồng hồ. Bây giờ là 18 giờ, chỉ còn 2 tiếng nữa là đến giờ Nguyễn Tri Vi lên sân khấu. Từ rạp chiếu phim này đến hiện trường ghi hình của cô mất một tiếng đi xe, giờ xuất phát vẫn kịp.
Anh muốn đi gặp cô gái của anh.
Thẩm Yến nhấn máy gọi cho trợ lý không chút do dự: “Alo, tới đón tôi đi.”
Đúng lúc đó, Quách Kỳ gửi tin nhắn tới: “Anh trai, cậu rơi vào bồn cầu rồi à? Quay về xem nốt phim đi, sắp hết phim tới nơi rồi, quay về mà xem nữ chính theo đuổi ước mơ.”
Thẩm Yến đáp: “Không về.”
“??” Quách Kỳ gửi hai dấu hỏi chấm qua.
“Ông đây cũng muốn theo đuổi.”
“Gì? Cậu định theo đuổi cái gì? Cậu còn muốn cái gì nữa?” Quách Kỳ hoang mang.
Thẩm Yến cong môi cười, cả người thoạt nhìn có sức sống hơn hẳn, đáp: “Tình yêu.”