Đối mặt với khí thế kinh người của Thẩm Yến, Nguyễn Tri Vi lập tức đứng thẳng dậy, không muốn để bản thân dễ dàng bị đẩy vào thế yếu: “Anh nói linh tinh gì đấy? Vừa rồi tôi kích động đánh, đánh anh…” Nguyễn Tri Vi không quen việc nói đến đánh đấm lắm nên hơi khựng lại: “Đấy là bởi vì tự dưng anh tiến sát lại gần tôi, ai mà biết được anh có định giở trò lưu manh không…”
“Anh giở trò lưu manh?” Thẩm Yến nhỏ giọng lặp lại lời cô nói. Đấy là do anh bị sự dịu dàng của cô mê hoặc, muốn tiến lên vén phần tóc mai lòa xòa, ai ngờ cuối cùng lại bị cô thưởng cho cái tát.
Một lúc sau, anh nhếch môi cười lạnh, nói: “Thôi được, cứ coi như anh giở trò lưu manh đi. Tát em cũng tát rồi, giờ anh không hành động có phải rất có lỗi với cú tát này không?”
Nghe đến đây, lòng Nguyễn Tri Vi rúng lên hồi chuông cảnh báo, báo trước việc Thẩm Yến chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ.
Nguyễn Tri Vi muốn trốn nhưng Thẩm Yến phản ứng quá nhanh, đi trước cô một bước đè người dán chặt lên tấm gương ở bàn trang điểm. Phần lưng trần của cô tiếp xúc với mặt gương mát lạnh, lạnh đến mức làm cô rùng mình.
“Thẩm Yến!” Nguyễn Tri Vi lớn tiếng hét tên anh.
Thẩm Yến làm như không nghe thấy, đặt tay bả vai cô, nhắm ngay môi mà hôn.
“Uỳnh!”, “Choang!”
Đống đồ trên bàn trang điểm vì hành động của anh mà đồng loạt rơi hết xuống đất, đâu đó còn có cả tiếng đổ vỡ do chai lọ.
Thẩm Yến chẳng thèm bận tâm đến những chuyện đó, anh đang dồn hết sự chú ý vào Nguyễn Tri Vi. Anh chống tay lên gương, mạnh mẽ vây cô trong lồng ngực mình, hung ác triền miên thưởng thức môi cô.
Anh hôn rất mạnh, như thể đang xả cả cơn tức mình kiềm nén trong người bấy lâu nay vậy, muốn tất cả hòa vào cùng nụ hôn này.
“Ưm…” Nguyễn Tri Vi bị anh vây khốn trong không gian chật hẹp, tức giận vì nụ hôn bất ngờ.
Lại thế rồi! Anh lại như vậy rồi! Cô cứ tưởng tính tình anh giờ đã đỡ hơn ngày trước, giờ xem ra anh vẫn trước sau như một, chẳng qua là khoảng thời gian trước anh nhẫn nhịn chịu đựng mà thôi. Tính cách của anh vốn chính là như vậy, làm sao có thể thay đổi nhanh chóng trong ngày một ngày hai được.
Anh nhịn quá lâu rồi, đến cuối cùng vẫn phải dùng biện pháp cưỡng ép. Nhưng Nguyễn Tri Vi rất ghét bị ép buộc, cô không thích liên quan tới anh nữa, cũng không muốn có bất cứ tiếp xúc thân thể nào với anh.
Nguyễn Tri Vi cảm nhận được sự xâm phạm của anh trong khoang miệng. Vốn cô định hành động giống như lần trước, cắn mạnh một cái vào đầu lưỡi anh cho xong chuyện, nhưng có vẻ lần này Thẩm Yến đã thông minh hơn, nhìn thấu được ý đồ của cô. Anh thả lỏng môi, đưa tay bóp chặt cằm cô, không cho cơ hội làm chuyện xấu.
“Ưm…” Nguyễn Tri Vi bị anh nắm cằm chặt đến mức không cử động được cả cơ miệng.
Sau đó, Thẩm Yến càng thêm càn quấy. Anh mơn trớn khóe môi cô, mút đầu lưỡi một cách thuần thục. Anh hôn quá giỏi, Nguyễn Tri Vi bị anh hôn đến run người. Cảm giác run rẩy ấy hoàn toàn bộc phát từ bản năng, Nguyễn Tri Vi không kiểm soát được.
Hai người cách nhau quá gần nên mỗi phản ứng của cô, Thẩm Yến đều cảm nhận được hết. Tiếp đấy, anh càng hôn mãnh liệt hơn.
Ồ ạt như cuồng phong bão táp khiến Nguyễn Tri Vi suýt chút nữa thì không chống đỡ được.
Cô cố kiềm phản ứng của cơ thể, không muốn bản thân tước vũ khí đầu hàng.
Còn Thẩm Yến thì không cam lòng chỉ hôn cô đơn giản như vậy. Anh lưu luyến vờn quanh khóe môi cô, di dần đôi môi xuống phần cổ trắng nõn, chăm chỉ vùi đầu làm việc, mút nhẹ trồng từng quả “dâu tây” một.
Nguyễn Tri Vi gần như bị nuốt chửng, nhưng vẫn cắn môi kiềm nén tiếng rên.
Sắc mặt cô ửng hồng, ướt át xinh đẹp vô cùng.
Ngay lúc Nguyễn Tri Vi chuẩn bị bị nhấn chìm trong sóng tình anh mang lại, cảm xúc mãnh liệt nhất cô cảm nhận được là sự nhục nhã.
Nó trội hơn hết thảy cảm xúc đang tồn tại trong cô.
Cô không thoát được khỏi sự càn rỡ của anh, không phản kháng nổi những gông cùm xiềng xích anh dùng để tóm lấy mình, nhục nhã hơn cả là thân thể cô có phản ứng, cảm thấy đê mê trước những nụ hôn anh mang lại.
Anh quá quen với cơ thể cô, anh biết mình phải làm gì để khơi dậy ham muốn của đối phương. Anh quá giỏi, khiến cô phải dùng sức lực toàn thân để chống đỡ.
Khi anh hôn cổ, Nguyễn Tri Vi không tự chủ được hơi ngẩng cổ lên, để lộ toàn bộ phần cổ thiên nga xinh đẹp, ngón tay cô lại nắm chặt lấy mé tấm gương, muốn dùng đau đớn bên ngoài khắc chế sự rung động vừa xa lạ lại quen thuộc này.
Gương mặt ửng hồng của cô chẳng khác nào một liều thuốc bổ dành cho Thẩm Yến. Anh hôn đến động tình, và trong lúc ý loạn tình mê ấy, tay anh đã vô thức buông lỏng lực khống chế tay cô.
Khoảnh khắc ấy, Nguyễn Tri Vi bừng tỉnh.
Cô không thể chìm đắm như vậy nữa!
Cuối cùng cô cũng tìm được cơ hội phản kháng anh. Nguyễn Tri Vi dứt khoát chọn ngay lúc anh thả lỏng nhất, giơ tay tát mạnh vào mặt anh.
“Bốp” một tiếng nghe vang dội hơn cả cú tát đầu tiên.
Lần này cô không phải nhỡ tay đánh anh mà là muốn đánh thật.
Nguyễn Tri Vi đã dùng hết sức bình sinh vào cú tát này, đánh xong tay cô cũng rát tới mất cảm giác.
Huống hồ là Thẩm Yến vừa hứng trọn cú đánh.
Thẩm Yến bị cô tát nghiêng hẳn mặt sang trái, má sưng lên thấy rõ, tai cũng ong ong.
Anh đứng yên không nhúc nhích hồi lâu.
Nguyễn Tri Vi thở hổn hển vì tức, đưa tay ra sức lau môi. Mọi thứ qua đi, trong mắt cô chỉ còn lửa giận đang cháy phừng phừng. Từ trước tới giờ, cô luôn đối xử với Thẩm Yến bằng phương pháp xử lý lạnh, không nhìn, không nghe, không quan tâm, nhưng nụ hôn vừa rồi đã làm trào dâng cơn tức trong lòng cô: “Thẩm Yến, anh có tư cách gì mà đụng vào người tôi? Chúng ta đã chia tay, giờ đôi bên là người xa lạ, hành động của anh bây giờ không khác nào đang sàm sỡ, giở trò bỉ ổi cả!”
“Ừm.” Thẩm Yến gật đầu thừa nhận: “Anh đúng là đang giở trò lưu manh đấy.”
Tai trái anh ù ù, lỗ tai lùng bùng chẳng nghe được âm thanh gì nữa, chỉ có tai phải là nghe được tiếng Nguyễn Tri Vi nói.
Nhưng nét mặt anh chẳng thay đổi chút nào, tựa như không hề cảm nhận được đau đớn bên má trái, gằn giọng nói: “Anh nói, đúng là anh đang giở trò bỉ ổi với em đấy!”
“Anh…” Nguyễn Tri Vi cáu điên lên vì thái độ không biết hối cải của Thẩm Yến, nhìn vào ánh mắt anh là biết tới giờ anh vẫn không cảm thấy mình có lỗi.
Nguyễn Tri Vi không kiềm được hồi tưởng lại một lượt chuyện vừa xảy ra, nguyên nhân khiến Thẩm Yến nổi đóa lên cưỡng hôn bắt đầu từ việc cô nhắc đến Tô Ngự.
Nhưng cô nói không đúng sao? Thẩm Yến vì cô mà tự ý sửa bung bét hết kịch bản liên quan đến Tô Ngự, mang đến cho cô biết bao nhiêu phiền toái.
Trong chuyện này là cô để Tô Ngự chịu liên lụy nên cô rất áy náy với cậu ta, không biết phải bù đắp thế nào cho phải.
Nguyễn Tri Vi hít sâu một hơi, nói: “Được, vậy thế này đi! Thẩm Yến, anh không đến mức không thể nói lý chứ? Giờ anh thành công rực rỡ, anh là người của bên đầu tư, anh nắm trong tay hết tất cả số phận của mọi người trong đoàn làm phim này nên ngang ngạnh muốn thế nào làm thế đó đúng không? Tất cả mọi người trong đoàn đều đang nỗ lực hoàn thành bộ phim, nhưng anh lại vì suy nghĩ của cá nhân mình mà hủy hết cố gắng của mọi người. Anh không thấy mình có vấn đề à?”
Thẩm Yến không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói đúng một câu: “Mỗi câu em nói đều là nói cho người khác, vậy còn anh thì sao?”
“Hả?” Thẩm Yến hỏi thêm lần nữa: “Vậy còn anh thì sao?”
Sự bình tĩnh anh cố gắng giữ vững bị xé rách từng chút một, hai mắt anh đỏ lên, giọng nói cũng lớn hơn: “Nguyễn Tri Vi, em có suy nghĩ đến cảm nhận của anh không? Em muốn anh trơ mắt nhìn em thân mật với người đàn ông khác hả? Nhìn cậu ta chạm vào tay em, nhìn cậu ta có những cử chỉ mập mờ? Mẹ nó, đến thế làm sao anh chịu được?”
Cô chỉ biết nghĩ cho người khác, không đoái hoài đến việc việc đó tàn nhẫn với anh tới mức nào.
Nguyễn Tri Vi bị đôi mắt đỏ ngầu của Thẩm Yến dọa cho đơ người, cô tạm ngưng một lúc mới tìm lại được tiếng nói: “Anh đâu cần… đến xem. Nếu anh có hứng thú với phim này thì cứ bỏ tiền đầu tư là xong. Còn nếu đã không có hứng thú, thì anh cũng đâu cần phải nghĩ tới việc đó.”
“Đừng giả ngốc nữa.” Thẩm Yến chẳng muốn giấu nữa, dứt khoát chọc thủng bức màn sự thật: “Anh đầu tư vào bộ phim này là vì em, em không biết thật hay giả ngơ vậy?”
Tuy sớm đã đoán ra câu trả lời, nhưng chính miệng Thẩm Yến thừa nhận mang lại cảm giác khác hoàn toàn.
Nguyễn Tri Vi cũng chần chừ trong tích tắc rồi quyết định nói thẳng: “Được, cứ cho là anh đầu tư vào bộ phim này vì tôi đi. Thẩm Yến, sao anh không thử nhìn lại bản thân xem mình đang làm cái gì? Rốt cuộc là anh có tình cảm gì với tôi? Không phải anh từng nói anh không thương tôi sao? Vậy bây giờ anh đang làm gì đấy? Muốn chiếm tôi làm của riêng ư? Anh khó chịu khi thấy tôi thân thiết với người đàn ông khác là bởi vì trong lòng anh tôi chẳng khác nào món hàng của anh cả, nên anh mặc định tôi là của anh đúng không? Anh có thể tơ tưởng đến người khác, có thể yêu người khác, nhưng tôi phải mãi mãi thuộc về anh, có đúng không?”
“Nhưng tại sao?” Nói đến đây, vành mắt Nguyễn Tri Vi cũng đỏ hoe: “Tôi là món hàng ư? Anh có quyền sử dụng tôi hay là quyền gì vậy? Có phải anh nghĩ chỉ cần mình vẫy tay là tôi chạy tới, phất tay là sẽ rời đi, mọi thứ trên đời này đều là của anh sao? Anh nghĩ không ai trị được anh phải không?”
Lần này, Thẩm Yến không nói gì nữa.
Anh không biết tình cảm mình dành cho Nguyễn Tri Vi là gì, thậm chí còn chẳng phân biệt được yêu và muốn chiếm làm của riêng khác nhau chỗ nào.
Nhưng cô là người anh để ý nhất, đây là điều không thể phủ nhận.
Hai người bất chợt lặng thinh, để lại không gian chìm trong yên ắng. Nguyễn Tri Vi hoàn hồn, chợt nhận ra bản thân vừa rồi nói quá nhiều. Đáng lẽ, cô không nên nhiều lời như vậy.
Cô quyết đoán gói gọn cảm xúc, lạnh nhạt nói: “Lần trước anh dây dưa với tôi, tôi đã nghĩ đó sẽ là lần cuối cùng. Nhưng tới bây giờ anh vẫn không ngừng quấy nhiễu, đến mức ảnh hưởng đến cả cuộc sống của tôi. Vậy nên nếu anh còn là đàn ông, tôi mong rằng anh sẽ không tiếp tục hành động này nữa. Cảm ơn!”
Thẩm Yến lặng đi mất một lúc, đến khi mở miệng giọng đã trở nên khàn đặc: “Em thấy anh phiền lắm à?”
“Rất phiền.”
Nhưng, rõ ràng anh đang rất cố gắng để níu kéo cô.
Anh không quấy nhiễu, anh chỉ muốn cứu vãn mối quan hệ giữa hai người. So ra, việc níu kéo cô, anh còn cố gắng hơn gấp mấy lần công sức tranh đoạt quyền lực.
Đến khi sự nghiệp đạt đỉnh vinh quang, Thẩm Yến mới muộn màng nhận ra, mục đích ban đầu của anh là vì cô. Bao nhiêu vui buồn giận hờn anh chỉ chia sẻ với một mình cô. Anh rất nhớ quãng thời gian được ở bên cô.
Cho nên, anh buông bỏ hết sĩ diện và sự kiêu ngạo của bản thân, cố gắng níu lấy Nguyễn Tri Vi.
Thẩm Yến không chỉ hỏi một mình Quách Kỳ xem làm thế nào để níu kéo một người con gái, anh đã hỏi thăm rất nhiều bạn bè nhưng những anh chàng phong lưu ấy chỉ đưa ra được đáp án chung chung như “tặng hoa, tặng túi”. Anh biết, Nguyễn Tri Vi không thích những thứ phù phiếm ấy nên sau khi cân nhắc kỹ càng, anh chọn cách ngày ngày gửi bữa xế tới cho đoàn làm phim để cô tiếp nhận, dù từ đầu tới cuối cô chưa đụng vào bất cứ một món gì anh mang tới.
Quách Kỳ mách cho Thẩm Yến một chiêu dỗ phụ nữ là “phải xuất hiện đúng lúc cô ấy cần”, nên dù giờ công ty bề bộn nhiều việc, phải họp hành không ngừng nhưng chỉ cần nhà sản xuất báo Nguyễn Tri Vi tan làm, anh sẽ lập tức bỏ mặc mọi người trong phòng họp đi tìm cô. Anh lo cô không gọi được xe, muốn đưa cô về nhà.
Ngay cả khi cô đã lên xe taxi, anh lại lo tài xế là người xấu, sẽ chở Nguyễn Tri Vi đến nơi khỉ ho cò gáy nào đó nên lái xe theo cả một đường.
Thậm chí đêm mưa đó, sau khi bị bạn thân Nguyễn Tri Vi chỉ thẳng mặt mắng xối xả, anh vẫn đứng nguyên tại chỗ chờ đến khi hai người họ lên nhà rồi mới bắt đầu cúi xuống thu gom đống đồ Hướng Cẩm Thu vừa ném. Mưa to như trút nước làm vải xô quấn bên tay trái ướt sũng, nhưng anh vẫn cố chịu cảm giác nhức nhối ấy mà thu đồ cho xong, bởi vì Quách Kỳ cũng từng bảo với anh rằng: “Cậu có thể ra tay từ phía bạn thân của cô gái ấy để níu kéo.”
Anh không biết cách níu kéo một người con gái, nhưng anh đã cố gắng hết sức đi học hỏi mọi người xung quanh.
Anh kiềm chế tính tình của bản thân, dồn hết tâm tư nghĩ cách lấy lòng cô, bị từ chối cũng không tức giận, Nguyễn Tri Vi có vứt hết mặt mũi anh xuống đất ngay giữa đoàn làm phim anh cũng chẳng nói gì.
Vì anh nghĩ, nếu muốn cô quay về, anh phải thay đổi, phải chịu mất đi một thứ gì đó.
Nhưng đến tận bây giờ, mọi nỗ lực anh bỏ ra chỉ đổi lại được câu nói “sự quấy rầy của anh làm ảnh hưởng tới cuộc sống thường ngày của tôi” của Nguyễn Tri Vi.
Cô không nhìn thấy sự cố gắng của anh.
Thấy Thẩm Yến không nói gì, Nguyễn Tri Vi tàn nhẫn nói lời cuối cùng như muốn chặt đứt mọi hi vọng: “Không có anh, tôi sống rất tốt. Sự xuất hiện của anh chỉ làm rối loạn cuộc sống của tôi và những người xung quanh tôi mà thôi, sự cố gắng của anh khiến tôi buồn nôn. Vì vậy, mong rằng sau này anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Nguyễn Tri Vi không muốn tiếp tục dây dưa với Thẩm Yến nữa. Mối quan hệ của hai người họ nên dừng ở đây thôi.
Thẩm Yến ngẩng lên nhìn Nguyễn Tri Vi, cặp mắt đào hoa lóe lên vẻ chua xót, không dám tin.
Buồn nôn. Cô đã dùng từ đó để miêu tả anh.
Nguyễn Tri Vi mím môi không nói tiếp, ánh mắt như khẳng định rằng: Đúng, tôi đang nói anh khiến người khác buồn nôn đấy.
Một lúc lâu sau, Thẩm Yến nhếch môi cười tự giễu: “Được, đúng, anh buồn nôn.”
Thật ra, Thẩm Yến là một người có lòng tự trọng rất cao. Khi còn bé, vì muốn thu hút sự chú ý của cha mẹ, anh từng không ngừng gây gổ đánh nhau, sau bị bà nội dùng gậy gộc dạy dỗ vẫn cắn răng không nói tiếng nào, im lặng chịu đòn chứ nhất quyết không nói ra nguyên nhân thật sự.
Giờ đây, hai từ “buồn nôn” của Nguyễn Tri Vi chẳng khác nào mũi nhọn chĩa vào làm anh tổn thương.
Cô dẫm nát lòng tự trọng của anh, ép đến vỡ vụn, dù có liều mạng vá lại cũng không thể nguyên vẹn như ban đầu.
Cuối cùng, anh nở nụ cười với Nguyễn Tri Vi, cái nhếch miệng rất nhẹ mang theo sự yếu đuối: “Vi Vi, em mới nói, trên đời này không ai trị được anh đúng không?”
Anh nhìn thẳng cô, tiếp tục nói: “Không phải em có thể sao?”
Nói xong câu đó, có vẻ như Thẩm Yến không cách duy trì vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt nữa nên nhanh chóng quay người rời đi. Anh đi tới bên cửa, vặn mở cánh cửa đang bị khóa trái ra. Cũng chính trong lúc đó, Nguyễn Tri Vi chú ý thấy miếng vải xô quấn trên tay anh rướm máu.
Chắc do nãy cô giãy dụa, hoặc cũng có thể từ lúc cô đánh anh.
Trên mặt anh vẫn còn vết xước do hộp phấn hồng hôm đó Hướng Cẩm Thu ném tạo nên, nay má trái lại sưng, vải xô tay trái rướm máu. Hình như, gần đây mỗi lần anh tới làm phiền cô đều phải chịu đủ loại tổn thương khác nhau.
“Cạch” một tiếng, cánh cửa khóa trái bị mở ra, Thẩm Yến bước thẳng ra khỏi phòng hóa trang, không ngoái đầu lại nhìn.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Nguyễn Tri Vi.
Lúc này cô như bị rút hết sạch sức lực toàn thân, trượt người trên bàn trang điểm, tựa người ngồi tại chỗ.
Nguyễn Tri Vi ngẩn ngơ nhìn về phía cửa, lòng thầm nghĩ, vậy là kết thúc thật rồi.
Nhưng đầu cô vẫn vang vọng câu nói ban nãy của Thẩm Yến.
“Em mới nói trên đời này không ai trị được anh đúng không? Không phải em có thể sao?”
Giọng điệu ấy nghe vô cùng bi thương, vụn vỡ.
Nguyễn Tri Vi nghĩ, chắc là mình nghe nhầm thôi.
Đúng, chắc chắn là cô nghe nhầm!