Không làm thế thân – Hứa Quân Tam Sinh

Chương 35




<Nỗi lòng không thể nói> được định quay trong vòng 160 ngày, nhoáng cái đã đi được một nửa chặng được. 

Ban đầu vì sự xuất hiện của Thẩm Yến mà đạo diễn Từ đẩy lên quay hết những cảnh anh muốn xem trước, mà cảnh anh muốn xem thì toàn cảnh quay của Nguyễn Tri Vi, đương nhiên trong đó không bao gồm cảnh quay cùng nam chính.

Những cảnh đó quay xong rất nhanh, nhoáng cái đã đến phần Nguyễn Tri Vi và Tô Ngự diễn chung.

Nghe báo đã đến phần quay cảnh chung của hai người, Tô Ngự buông một câu: “Diễn thử mãi cuối cùng cũng đến lúc diễn thật.”

Giọng điệu nghe có phần hơi mỉa mai.

Câu nói đó phần nào để lộ ra cảm xúc của Tô Ngự, cho thấy cậu ta có ý kiến với Thẩm Yến.

Trên thực tế, Tô Ngự có thành kiến rất nặng với Thẩm Yến.

Sau khi biết Thẩm Yến và Nguyễn Tri Vi chia tay, Tô Ngự chắc mẩm cơ hội của mình đã tới nhưng Thẩm Yến theo đuổi lại quá mãnh liệt, quá huênh hoang, tạo cảm giác tồn tại khiến người ta không thể phớt lờ làm Tô Ngự không tài nào tìm được cơ hội chen chân. Thậm chí lúc cậu ta và Nguyễn Tri Vi thử diễn với nhau, Thẩm Yến cũng có mặt ở đó để giám sát. 

Hơn nữa, sự dứt khoát và tuyệt tình của Nguyễn Tri Vi khi từ chối Thẩm Yến cũng ít nhiều làm Tô Ngự phải chùn bước. Cậu ta không biết nếu mình theo đuổi cô, cô sẽ tỏ thái độ thế nào với mình nên lưỡng lự không dám tiến thêm một bước.

Nguyễn Tri Vi nghe vậy cũng rất bối rối, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, nếu không phải tại tôi, Thẩm Yến sẽ…”

Tô Ngự nhẹ giọng nói: “Không trách chị…”

Việc đã tới nước này, Nguyễn Tri Vi có nói thêm nữa cũng chẳng có tác dụng gì, không bằng tiếp tục cố gắng hơn nữa cho những sự việc chưa xảy ra. Chiều nay sẽ có cảnh diễn chung của cả hai, cô mở kịch bản ra, nói: “Diễn thử chứ?”

“Được.”

Hai người diễn thử với nhau chưa được bao lâu thì nhà sản xuất phim tay cầm kịch bản mới vội vàng chạy tới: “Gần đây chúng tôi có thương lượng với biên kịch sửa một ít chi tiết trong kịch bản. Hai người làm quen với kịch bản mới đi, có một vài thay đổi so với trước đấy, từ giờ chúng ta sẽ quay phim theo phiên bản này.”

Kịch bản bị đổi đột ngột thế này khiến cả Tô Ngự và Nguyễn Tri Vi ngạc nhiên. Nhà sản xuất phim khựng lại trong chốc lát rồi bổ sung: “Tôi biết chuyện này có hơi đột ngột nhưng hai người mau làm quen với bản mới đi, việc đổi kịch bản giữa chừng ở các đoàn làm phim là chuyện bình thường, hai người còn trẻ chưa thấy nhiều, không cần ngạc nhiên vậy đâu.”

Nhà sản xuất đã nói vậy hai người cũng không tiện nói thêm, đồng loạt cúi đầu đọc kịch bản. Nguyễn Tri Vi lật từng trang một, sắc mặt cũng theo đó mà thay đổi.

Cô biết chuyện gì xảy ra rồi.

Là Thẩm Yến làm.

Nguyễn Tri Vi rất thuộc kịch bản, gần như là nghiền ngẫm từng câu từng chữ trong đây nên đọc lướt qua phát là phát hiện được ngay vấn đề nằm ở đâu.

Gần như không còn cảnh thân mật nào với Trác Phàm, đến cả cảnh hơi mập mờ chút xíu cũng bị xóa sạch. Trác Phàm được đắp nặn với hình tượng một chàng hotboy đẹp trai, lưu manh, sau khi gặp lại anh ta cũng dùng đủ loại cách thức để trêu chọc, thả thính Hứa Bất Ngôn. Còn trong kịch bản mới, tất cả các cảnh tán tỉnh đều bị thay đổi.

Những lời thoại thể hiện được hình tượng nhân vật Trác Phàm nhất bị xóa đi chẳng khác nào đang bắt mất linh hồn của vai diễn.

Sự cọ xát giữa đôi bên trở nên bình thường đến không thể bình thường hơn. Trong kịch bản cũ, mỗi lần Hứa Bất Ngôn đối mặt với Trác Phàm, tuy rằng bề ngoài luôn giữ vẻ mặt lạnh nhạt nhưng trong thâm tâm lại bị anh ta chọc ghẹo đến ngượng ngùng. Còn Trác Phàm lại rất biết cách dùng những chi tiết nhỏ để làm đối phương rung động như lúc lấy tài liệu thì cố tình để đầu ngón tay chạm vào tay cô, hay là lúc đứng trong thang máy cố tình đứng sát rạt, hà hơi bên tai nhỏ giọng nói.

Còn ở kịch bản mới, mọi chi tiết cho thấy sự mập mờ đều bị xóa bỏ.

Phiên bản này gần như tập trung hoàn toàn vào con đường sự nghiệp của Hứa Bất Ngôn, chuyện tình cảm kéo tụt về số không. Đọc kịch bản hiện tại Nguyễn Tri Vi thấy <Nỗi lòng không thể nói> chẳng còn giống một bộ phim tình yêu đô thị nữa, gọi nó là phim sự nghiệp thì đúng hơn.

Tô Ngự liếc mắt xem qua một cái cũng hiểu luôn chuyện gì đang xảy ra. Cậu ta đang bị xóa rất nhiều cảnh diễn, có khi lượng cảnh còn không nhiều bằng nữ phụ. 

Nhưng đứng trước tư bản, cậu ta không thể làm gì.

Nguyễn Tri Vi ngước mắt nhìn Tô Ngự đứng đối diện đang im lặng, lòng vô cùng khó chịu.

Sao Thẩm Yến lại thế chứ?

Sau vụ khăn lông mấy ngày trước cô còn nghĩ Thẩm Yến đã thay đổi, nhưng sự kiện hôm nay lại đánh anh về nguyên hình. Bản chất con người Thẩm Yến vẫn thế, bá đạo, ngang ngược và ích kỷ.

Anh quấy rối cô thì thôi đi, giờ còn quấy rầy cả người bên cạnh cô là như nào? Tô Ngự chạy lịch trình đến đêm khuya về vẫn phải đọc kịch bản, giờ sửa tan nát kịch bản thành thế này có công bằng cho cậu ấy không?

Càng nghĩ càng tức, Nguyễn Tri Vi hít một hơi thật sâu, che đi kịch bản của Tô Ngự, nói: “Đừng xem kịch bản mới nữa, để tôi đi nói chuyện với Thẩm Yến…”

Nghe vậy, Tô Ngự ngẩng đầu nhìn cô: “Chị…”

“Tôi không sao.” Nguyễn Tri Vi mỉm cười nhằm làm Tô Ngự yên tâm: “Tôi sẽ giải quyết tốt chuyện này.”

Tô Ngự nhìn cô hồi lâu, cuối cùng cũng không phản đối: “Ừm.”

*

Chiều hôm đó, Nguyễn Tri Vi đến trường quay từ sớm. Giờ cô không có phương thức liên lạc với Thẩm Yến, cũng không tính kéo anh ra khỏi danh sách đen nên đành đứng ở cửa chờ người tới.

Cũng may chờ không bao lâu thì anh xuất hiện.

Thẩm Yến vừa tới nơi thấy Nguyễn Tri Vi đứng chờ sẵn ở cửa có hơi sững lại, anh không ngờ cô lại đứng đây chờ mình. 

Nguyễn Tri Vi nhìn thấy anh liền đứng thẳng lưng, nói: “Đi theo tôi vào phòng hóa trang, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Dứt câu, cô xoay người đi thẳng vào phòng, hoàn toàn không thấy ánh mắt Thẩm Yến ở phía sau sáng lên.

Khoảnh khắc đó, cặp mắt đào hoa của Thẩm Yến như tràn ngập ánh sáng rực rỡ, đẹp đẽ như một bông hoa đang nở rộ.

Khóe môi Thẩm Yến khẽ nhếch lên. Anh thầm nghĩ, lần trước lúc khăn rơi xuống đất, cô ngoái lại nhìn anh không phải là ảo giác.

Cuối cùng Nguyễn Tri Vi cũng để ý đến anh rồi.

Thẩm Yến kiềm không được thầm nghĩ không biết cô bắt đầu nguôi giận từ lúc nào nhỉ? Có phải do mấy ngày nay anh nhẫn nhịn theo đuổi có hiệu quả không? Hay do đồ chuyển phát nhanh anh gửi cho bạn thân Nguyễn Tri Vi mấy ngày trước có tác dụng? Hoặc là Nguyễn Tri Vi đã phát hiện ra điểm tốt của anh?

Mặc xác nó đi, có tác dụng là được.

Thẩm Yến nghĩ, lần này anh phải đối xử với cô thật tốt, cảm giác mất đi cô quá tệ, anh không muốn cảm nhận nó lần thứ hai. 

Nguyễn Tri Vi đẩy cửa bước vào, trong phòng hóa trang không có ai. Cô đi tới đứng bên cạnh gương, xoay người nhìn anh, cố gắng sắp xếp câu từ nghe bình tĩnh nhất có thể để không bộc lộ cơn giận dữ ra ngoài: “Thẩm Yến, anh…”

“Khoan đã.” Thẩm Yến cắt ngang lời cô.

Bầu không khí ấm áp này đã rất lâu rồi anh không được hưởng thụ, anh muốn được ngắm cô kỹ hơn. 

Đã rất lâu rồi anh không được bình thản đứng đối mặt ngắm cô như này. Đứng ở khoảng cách gần này, anh có thể cảm nhận được hương thơm trên người cô mang vị sữa thoang thoảng ngòn ngọt.

Cô đứng ngay trước mắt anh, vươn tay ra là chạm tới. Mắt cô tròn tròn, trong veo ngây thơ, da thịt trắng nõn không chút tỳ vết như thể một loại ngọc quý cao cấp vậy. Toàn thân lại mang tới cảm giác dịu dàng thanh nhã.

Nhưng phần tóc mai lại hơi rũ xuống, khiến bức tranh xinh đẹp xuất hiện nét không hoàn hảo.

Có lẽ do bầu không khí lúc này quá tốt, hoặc do cô đang ở quá gần, Thẩm Yến những tưởng như mọi thứ đã trở ngược về quá khứ, về lại lúc trong mắt cô chỉ toàn là anh, làm anh không tự chủ được giơ tay lên, muốn thay cô vén tóc ra sau tai.

Thấy anh tiến lại gần, Nguyễn Tri Vi sững người: “Anh làm gì…”

Cô không hiểu Thẩm Yến định làm gì, ánh mắt anh vẫn chuyên chú nhìn cô, lẳng lặng không nói.

Mắt thấy tay Thẩm Yến sắp chạm vào mặt mình, cô chợt thấy hơi luống cuống. Cô tới đây để mắng anh chứ không phải dâng mình tới cửa mặc anh bắt nạt. 

Anh càng lúc càng tiến sát lại, gương mặt đẹp trai được phóng đại trong phút chốc. Dưới tình thế cấp bách, cơ thể tự động điều khiển Nguyễn Tri Vi phản ứng, và ngay trong giây tiếp theo, cô nghe thấy “bốp” một tiếng.

Tiếng tay đập vang lên vô cùng vang đội trong phòng hóa trang.

Mặt người đàn ông lệch sang bên trái.

Nguyễn Tri Vi vừa cho Thẩm Yến một cái tát.

Bầu không khí trở nên tĩnh lặng.

Thẩm Yến đứng yên tại chỗ, mặt nghiêng sang trái, không động đậy.

Hoàn hồn phát hiện mình vừa cho anh một cái bạt tai, tim Nguyễn Tri Vi đập thình thịch mãnh liệt. Cô tát anh ư?

Mặc dù cô có hàng nghìn lý do để đánh anh, vô số lời để chửi mắng nhưng đây hẳn là lần đầu tiên anh bị người khác cho anh tát.

Người sĩ diện như anh… Cô không biết anh sẽ có phản ứng như nào. Vừa rồi cô không định đánh anh, chẳng qua là cơ thể phản ứng quá chân thật, đưa ra lựa chọn trước khi cô kịp quyết định.

Còn Thẩm Yến vẫn giữ nguyên tư thế kia không nhúc nhích.

Ngay trong lúc lòng Nguyễn Tri Vi ngổn ngang bất an thì phía ngoài cửa phòng hóa trang bất chợt truyền tới âm thanh huyên náo, có mấy nữ diễn viên cười cười nói nói bước vào. Tới khi nhìn rõ tình cảnh trước mắt, ai cũng há hốc mồm choáng váng.

Tình cảnh này nhìn là biết vừa xảy ra chuyện gì. Má Thẩm Yến có vệt đỏ khả nghi, cách đứng của hai người họ… nhìn là biết Nguyễn Tri Vi vừa cho anh ăn tát.

Mọi người ai cũng nín thở không dám nói.

Thẩm Yến nghe thấy động tĩnh bèn nghiêng đầu qua, nheo mắt lại nhìn họ như ngầm mang ý cảnh cáo.

Một lát sau, anh lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài.”

“Vâng, vâng.” Nhóm diễn viên nữ hốt hoảng đáp lời, vội vã đùn đẩy nhau lui ra ngoài, trước khi đi còn cẩn thận giúp hai người đóng cửa lại.

Phòng hóa trang giờ lại chỉ còn Nguyễn Tri Vi và Thẩm Yến.

Tim Nguyễn Tri Vi đập càng lúc càng nhanh. Cô ép bản thân phải giữ tỉnh táo, có tát cũng chẳng sao cả, chả việc gì phải bất an như thế, chính anh đang quấy nhiễu khiến cô thấy phiền. Cô không sai. 

Sắc mặt Thẩm Yến lạnh đi thấy rõ, không còn được ôn hòa như lúc ban đầu. Cái tát của Nguyễn Tri Vi như để nói cho anh biết, cô tới đây không phải để làm lành với anh.

Tất cả sự mừng rỡ của anh đều là do chính anh si tâm vọng tưởng.

“Em tìm anh có chuyện gì?” Thẩm Yến mặt không cảm xúc nói.

Thấy anh không tính toán đến cái tát vừa rồi, Nguyễn Tri Vi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cô đứng thẳng lên nhìn anh, nói rõ mục đích hôm nay tới: “Tôi tìm anh nói chuyện kịch bản. Anh tự ý đổi kịch bản, xóa không biết bao nhiêu cảnh của Tô Ngự, như vậy là không công bằng với diễn viên. Tôi hi vọng anh không nhúng tay vào việc sửa kịch bản nữa, đây là sự tôn trọng tối thiểu dành cho biên kịch và diễn viên.”

Câu cô nói không có gì gọi là lên giọng cả, nghe rất công bằng và nghiêm túc nhưng Thẩm Yến lại nghe được mỗi một đoạn là “xóa cảnh của Tô Ngự”.

Cô vì Tô Ngự mới tới tìm anh.

Sự vui mừng và dịu dàng của anh không khác gì một trò hề.

Nghĩ đến đây, Thẩm Yến nhếch môi, bật cười.

Vì níu kéo cô, anh không ít lần áp chế tính xấu của bản thân, cô có làm gì anh cũng gắng nhịn. Tặng đồ cô không lấy, anh chấp nhận, cô giơ tay tát anh cũng chẳng có vấn đề gì. Đơn giản chỉ vì người đó là cô.

Còn nếu là người khác dám đánh anh, thì không biết tên đó sẽ phải chết bao nhiêu lần. Vì là Nguyễn Tri Vi nên anh không so đo, anh cảm thấy mình đã rất nuông chiều Nguyễn Tri Vi rồi.

Thẩm Yến cứ nghĩ, mình cứ nhịn chút là được. Anh cố gắng làm như Quách Kỳ nói, cố gắng kéo cô về bên mình.

Nhưng bây giờ, mọi thứ không như vậy.

Thẩm Yến chỉ vào má trái của mình, thấp giọng hỏi Nguyễn Tri Vi: “Vậy có nghĩa là, con mẹ nó, em đánh anh vì một thằng đàn ông khác? Có đúng không, Nguyễn Tri Vi?”