Không làm thế thân – Hứa Quân Tam Sinh

Chương 30




An Duyệt Nhiên rời đi không bao lâu, Thẩm Yến nhận được cuộc gọi từ Quách Kỳ. Giọng Quách Kỳ nghe khá gấp gáp, hình như đang có chuyện quan trọng: “Anh Yến, cậu đang ở đâu đấy? Tôi có dự án muốn thương lượng với cậu chút đây.” 

“Ở bệnh viện.” 

“Ở… ở bệnh viện?” Quách Kỳ sửng sốt: “Ai nằm viện đấy? Không phải cậu bị thương chứ?”

So với Quách Kỳ, Thẩm Yến lại bình tĩnh hơn nhiều: “Ừ, tay trái bị thương.”

“Nhưng sao mới có mấy ngày cậu đã bị thương rồi? Công thành danh toại xong gặp họa sát thân à?”

“Im đi.” Thẩm Yến nói: “Tôi đang ở phòng bệnh 809 trên tầng 7 bệnh viện số 1 Bắc Thành. Y tá đang đi lấy thuốc rồi, cậu có việc gì thì qua đây nói luôn đi.”

“Được rồi.” 

Một tiếng sau, Quách Kỳ có mặt tại bệnh viện. 

Anh ta vào phòng bệnh, ngồi xuống nhìn chăm chăm vào bàn tay bị quấn như cái bánh chưng của Thẩm Yến, cạn lời: “Nhìn là biết thủy tinh đâm sâu vào lòng bàn tay cậu cỡ nào rồi. Ai quấn băng cho cậu đây? Anh ta học hết khóa điều dưỡng chưa vậy, quấn dày đến mức tôi thấy tay cậu không cong lại nổi đâu.” 

Thẩm Yến nghe Quách Kỳ nói mới cúi xuống nhìn tay trái của mình, đúng thật là bọc vừa dày vừa nặng. 

Anh dám chắc kết quả này là do tay bác sĩ kia mải hóng chuyện quá nên quấn băng hơi quá đà. Nhưng giờ tâm trạng Thẩm Yến không tốt, lười đi tìm người ta để so đo.

Thẩm Yến không đáp lại câu hỏi của Quách Kỳ mà hỏi thẳng vào vấn đề chính: “Nói đi, mới nãy cậu định nói gì trong điện thoại.”

“À ừ đấy, chuyện liên quan đến Bạch Khởi thôi. Gần đây cô ấy thấy cậu lên hot search nên tới tìm tôi hỏi xem chúng ta có nhã ý đầu tư vào phim điện ảnh khoa học viễn tưởng mới của cô ấy không. Kể cũng lạ, sao cô ấy không gọi thẳng cho cậu mà còn vòng qua tôi nhỉ.” Quách Kỳ kể xong cũng thấy khó hiểu.

Sắc mặt Thẩm Yến không mảy may thay đổi gì khi nghe bạn mình nhắc tới hai chữ Bạch Khởi, đến ánh mắt cũng lặng yên không gợn sóng. 

Anh biết rất rõ, Bạch Khởi không phải là không muốn liên lạc với anh mà là không liên lạc được.

Thẩm Yến từ chối ngay tức thì: “Không đầu tư.”

“Hả?” Quách Kỳ tự thấy mình không theo kịp mạch suy nghĩ của Thẩm Yến: “Trước đây không phải cậu nhớ mãi không quên cô ấy à? Đến tin tức gợi ý cho cậu đọc cũng liên quan tới cô ấy, sao giờ lại từ chối dứt khoát thế? Tôi thấy hay là cậu cứ suy nghĩ thêm đi, tôi xem qua kịch bản phim điện ảnh khoa học viễn tưởng của cô ấy rồi, cũng tạm thôi, nhưng đã là dân kinh doanh thì chỉ cần có lợi là được mà. Suy nghĩ cái khác làm gì cho mệt đầu, hợp tác chúng ta cũng không thiệt hại gì. Giờ tôi cũng nghĩ thông suốt rồi, cậu cứ việc thích cô ấy đi, dù sao tình cảm vốn là thứ khó khống chế trên đời…” 

Giọng Thẩm Yến bất thình lình lạnh tanh: “Tôi nói lại một lần cuối cùng, tôi không hề nhớ mãi không quên cô ta.”

Thái độ của anh rất dứt khoát, dường như không thích Quách Kỳ nói mình “nhớ mãi không quên” Bạch Khởi.

Quách Kỳ nhanh chóng ngậm miệng. 

Quách Kỳ vẫn nhớ như in lần đó nhìn thấy những bài báo được gợi ý cho Thẩm Yến đọc tiếp toàn liên quan tới Bạch Khởi, Thẩm Yến sau đấy cũng quả quyết phủ nhận một lần. Nhưng khi ấy trông dáng vẻ anh chẳng khác nào đang cứng miệng cãi cố, còn lần này… có vẻ như lời anh nói là thật. 

Anh ta đành phải làm dịu bầu không khí: “Thế để tôi từ chối vậy. Ngoài kia vẫn còn nhiều phim chất lượng tốt hơn nhiều, phim của cô ấy cũng chỉ vào loại tầm trung thôi, không làm thì thôi vậy. Phải rồi, sao mà tay trái cậu lại bị thương?” Quách Kỳ nói lái sang chuyện khác.

Nhắc đến chuyện liên quan tới tay trái, sắc mặt Thẩm Yến mới hòa hoãn hơn. 

Thẩm Yến im lặng một lúc rồi bất chợt hỏi Quách Kỳ: “Nếu giờ tôi muốn theo đuổi lại một cô gái từng rất thích tôi thì có dễ không?”

“…” Hiểu rồi.

Thì ra Thẩm Yến đã thay lòng, trái tim anh giờ đây đang ở bên “cô gái từng rất thích anh” thì làm gì còn cảm giác với Bạch Khởi.

Nếu anh ta đoán không sai thì cô gái đó chính là cô gái từng được Thẩm Yến “nhà vàng giấu người đẹp”, và cũng là người từng được anh mua bánh ngọt để dỗ dành. Thực lòng mà nói thì đây là lần đầu tiên anh ta thấy Thẩm Yến quan tâm đến một cô gái như vậy. 

Đến cả hồi cấp ba, lúc Thẩm Yến từng gióng trống khua chiêng theo đuổi xong bị Bạch Khởi từ chối, Quách Kỳ cũng chưa từng thấy anh suy sụp thế này.

Quách Kỳ ngồi xuống, thẳng thắn tâm sự chuyện tình cảm với Thẩm Yến: “Anh Yến, cái này thì cậu phải nghe lời khuyên của tôi. Chuyện này không khó một chút nào hết. Trước lúc cậu mua đồ ngọt dỗ cô ấy, cậu kể với tôi là vì cậu đối xử với cô ấy không tốt nên cô ấy muốn rời đi phải không? Thế giờ cậu đối xử tốt với cô ấy đi, dỗ dành một chút. Trước đấy cô ấy thích cậu như vậy, cậu cố gắng thêm tí nữa là cô ấy lại rung động ấy mà. Phụ nữ dễ dụ lắm.” 

Thẩm Yến nghiền ngẫm từng lời Quách Kỳ nói, mà chết ở một chỗ là anh càng nghe càng thấy thuyết phục. 

Tuy anh lắm mưu nhiều kế, trên thương trường có thể thoải mái xưng bá một phương nhưng chuyện tình cảm chỉ là tay mơ. 

“Cụ thể làm như nào?” Thẩm Yến hỏi.

Quách Kỳ hết sức vui vẻ, đây là lần đầu tiên trong đời Thẩm Yến có chuyện cần hỏi anh ta.

Quách Kỳ hắng giọng, làm bộ nghiêm túc nói: “Đầu tiên, chắc chắn là phải đối xử với cô ấy thật tốt rồi. Phải thể hiện được rằng mình để tâm tới cô ấy, lúc cô ấy cần thì kịp thời xuất hiện, nói ngon nói ngọt vài câu nữa là dỗ được thôi.”

“Thật không?” Thẩm Yến có linh cảm mọi chuyện không đơn giản như lời Quách Kỳ nói.

“Thật.” Quách Kỳ thề: “Cậu mà không thành công, tôi đền cho cậu hẳn một chiếc xe. Lấy luôn con Lamborghini Aventador cậu thích được không?” 

Lamborghini Aventador là con xe cưng của Quách Kỳ, anh ta nâng niu nó như báu vật, bị người ta chạm vào một cái thôi đã rên rỉ nửa ngày trời rồi chứ đừng nói đến việc chắp tay nhường xe. Thẩm Yến thấy cậu bạn dám lấy cả con xe cưng ra thề cũng hơi xuôi xuôi.

Nếu Nguyễn Tri Vi có thể như lời Quách Kỳ nói, trở về bên cạnh anh…

Mẹ kiếp!

Chỉ cần nghĩ tới chuyện đó thôi, tim anh đã không tự chủ được tăng tốc.

Anh muốn ôm cô thật chặt, muốn ôm cô, muốn nói cho cô biết…

Mình nhớ cô tới nhường nào.

*

Vậy nên hôm sau Thẩm Yến lại xuất hiện ở đoàn làm phim. 

Nhìn thấy Thẩm Yến, một loạt người từ nhà sản xuất, đạo diễn tới các diễn viên vây xung quanh đều há hốc mồm ngạc nhiên. 

Bọn họ cứ nghĩ chuyện đầu tư sẽ xôi hỏng bỏng không, tệ hơn nữa là đắc tội với tập đoàn Thẩm thị, nhà sản xuất phim cũng vì chuyện này mà mất ngủ cả đêm, cho rằng sự nghiệp đời mình tới đây là chấm dứt. Không ngờ hôm sau bọn họ lại thấy Thẩm Yến xuất hiện ở đoàn làm phim như không có chuyện gì xảy ra?

Đuôi mắt người đàn ông hơi nhếch lên, phần đuôi mày lại đi xuống tạo thành một đường cong vừa phải, khóe mắt dài và hơi mỏng tạo nên độ cong rất tự nhiên, kết hợp thành một vẻ đẹp khá có tính công kích. Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi thẫm màu phối với quần âu đen bao trọn đôi chân thon dài, khiến anh trông chững chạc hơn hẳn thường ngày. Đó là còn chưa kể đến anh có nước da trắng lạnh, đôi mắt hoa đào biết quyến rũ người khác. Ngoại trừ phần băng màu trắng bó bên tay trái trông hơi lạc quẻ ra, từ gương mặt đến quần áo của anh đều không có gì để bắt bẻ. 

Đến nhà sản xuất miệng lưỡi lúc nào cũng trơn tru hết nấc, giờ cũng bối rối mất một lúc mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vàng tiến lên nói: “Cậu Thẩm đến rồi đấy à? Sao trước khi tới cậu không báo với tôi một tiếng, tay trái cậu bị thương có nặng không? Tôi rất lấy làm tiếc với cậu chuyện hôm qua…” 

Tâm trạng Thẩm Yến không có vẻ gì là bị ảnh hưởng bởi chuyện hôm qua: “Không sao.” 

Giọng điệu anh bình thản, trông không có vẻ gì là tới hỏi tội.

Nhà sản xuất và đạo diễn Từ không hẹn mà cùng thở phào một hơi.

Thẩm Yến liếc mắt nhìn sang Nguyễn Tri Vi đứng ở góc trường quay xem kịch bản, hoàn toàn không chú ý tới động tĩnh bên này.

Hôm nay thấy anh đến đây, không biết cô sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ.

“Cậu Thẩm, lần này cậu tới đây là để…” Nhà sản xuất dè dặt hỏi.

Thẩm Yến lập tức thôi nhìn, nói vào vấn đề chính: “Vì tập đoàn Thẩm thị đang cân nhắc việc rót vốn đầu tư vào <Nỗi lòng không thể nói> nên hôm nay tôi tới đây là để tiếp tục quan sát tiến trình quay phim. Tôi đã nói chuyện này với người phụ trách quản lý mảng phim ảnh, hôm nay chỉ tới để xem trọn vẹn phần diễn của nam nữ chính thôi.” 

Nhà sản xuất và đạo diễn Từ hết sức bất ngờ trước tin tốt từ trên trời rơi xuống.

Không ngờ cậu Hai nhà họ Thẩm lại rộng lượng với bọn họ như vậy, hoàn toàn khác xa tin đồn làm việc độc đoán, đến anh trai ruột còn xử đẹp không chút nương tay. Không những không tìm bọn họ tính sổ mà còn đổ thêm tiền đầu tư, dễ nói chuyện đến  không tưởng. 

“Sao thế? Mọi người có ý kiến gì à?” Thẩm Yến nhìn hai người đứng đối diện ngây ra như phỗng, hơi cao giọng hỏi. 

“Không, không phải… chỉ là chúng tôi vui quá nên không phản ứng kịp. Phải rồi cậu Thẩm, cảnh tiếp theo của chúng tôi là cảnh Hứa Bất Ngôn diễn chung với nữ phụ…” 

Nghe thấy trong cảnh diễn tiếp theo có Nguyễn Tri Vi, Thẩm Yến cong môi nói: “Cảnh này cũng được.” 

Còn Nguyễn Tri Vi phải đến khi đạo diễn Từ gọi ra diễn mới biết Thẩm Yến tới.

Anh ngồi ngay bên cạnh đạo diễn, toàn thân tản ra khí chất vô cùng phóng khoáng. Khi chạm phải ánh mắt cô, cặp mắt hoa đào của anh hơi nhướng lên, con ngươi đen láy như ẩn chứa hàng nghìn vì sao lấp lánh.

Dáng vẻ anh vẫn như ngày nào.

Sắc mặt Nguyễn Tri Vi cứng đờ.

Cô thật sự không hiểu nổi tại sao Thẩm Yến lại xuất hiện ở đây. Anh bám dai như đỉa vậy. Rốt cuộc là Thẩm Yến có hứng thú với bao nhiêu lĩnh vực cơ chứ? Trước đấy cô từng nhìn thấy anh đọc sách liên quan tới tài chính và kinh tế, mà hình như anh cũng rất quan tâm tới cả công nghệ, chẳng hiểu sao bây giờ lại chuyển sang đầu tư cho phim truyền hình.

Nghĩ tới đây, cô lại có cảm giác như anh vì mình mà đến. 

Dù vậy, cô vẫn dời ánh mắt sang chỗ khác, không nhìn Thẩm Yến nữa. Giờ anh có làm gì cô cũng không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh.

“Được rồi, Vi Vi chuẩn bị nào! Bắt đầu!” Đạo diễn ra lệnh, cảnh quay bắt đầu.

Đây là cảnh quay của Nguyễn Tri Vi với nữ phụ, hôm nay Tô Ngự không có suất diễn nên không tới trường quay.

Không có nhân tố làm bản thân trướng mắt, Thẩm Yến tập trung vào phần diễn của Nguyễn Tri Vi hơn hẳn. Anh cứ vậy nhìn chăm chăm cô, nhìn sự biến hóa sinh động trên gương mặt dịu dàng xinh đẹp ấy.

Anh kiên nhẫn ngắm từng đường nét trên gương mặt cô.

Đầu tiên là môi. Đôi môi ấy anh từng hôn rồi, cảm giác mềm mại ngọt ngào ấy đọng lại trong ký ức anh như mới xảy ra hôm qua. Mỗi lần hôn cô anh đều vô thức dùng lực mạnh hơn, cảm thấy đôi môi này mềm quá, chỉ muốn dùng sức tàn phá nó, tiến thêm một bước nữa.

Mẹ kiếp!

Thẩm Yến cũng đâu muốn bản thân trở nên lưu manh như vậy. Có lẽ là do lâu rồi không được gặp cô khiến anh ngỡ ngàng phát hiện ra rằng, mình không chỉ muốn cô ở bên, mà còn muốn toàn bộ cơ thể cô, đâu đâu cũng thuộc về mình. 

Đã quá lâu rồi anh không được đắm chìm trong mùi hương và nhiệt độ cơ thể cô.

“Qua! Cậu Thẩm, cậu thấy cảnh này ổn không?” Đạo diễn ra hiệu cắt cảnh để Nguyễn Tri Vi dừng lại.

Thẩm Yến: “Rất ổn!”

Anh ngắm chưa đã thèm nhưng đạo diễn vừa hô cắt Nguyễn Tri Vi đã quay ngoắt đi đứng đưa lưng về phía anh. Chắc chắn là cô đang cố ý.

Trên thực tế, hành động của Nguyễn Tri Vi đúng y như những gì Thẩm Yến nghĩ. 

Dù không nhìn, Nguyễn Tri Vi vẫn có thể mường tượng ra được ánh mắt của Thẩm Yến lúc nhìn mình. Nó giống hệt như một giây thoáng qua lúc hai người đối diện nhau.

Không hiểu sao cô lại có cảm giác sau khi chia tay, ánh mắt Thẩm Yến nhìn mình nồng nàn hơn hồi trước rất nhiều. 

Định mượn cô ngắm Bạch Khởi à? Bạch Khởi chưa đồng ý ở bên anh nên anh đằng mang nỗi nhớ ký thác lên chỗ khác, mượn bóng lưng thế thân là cô đây để giải tỏa sao?

Càng nghĩ Nguyễn Tri Vi càng tức, tại sao cô phải chịu ấm ức như vậy cơ chứ? 

Cảnh vừa rồi cô nhập vai trong trạng thái vô cùng khó chịu, diễn thế nào cũng không nhập tâm nổi. Bị người yêu cũ dùng tư thái cao cao tại thượng ấy quan sát, phải ai lâm vào trường hợp như cô cũng không dễ chịu cả thôi.

Vậy nên, Nguyễn Tri Vi càng thêm bất mãn với Thẩm Yến. 

Cảnh quay kết thúc cũng là lúc đoàn làm phim bước vào giờ nghỉ giải lao. Thẩm Yến hào phóng vung tay mời cả đoàn làm phim thưởng trà chiều, mọi thứ đều được mang đến từ nhà hàng Tây cao cấp nhất thành phố Bắc. 

So với những cốc trà sữa gọi ship bao nhiêu ngày qua thì trà chiều hôm nay đúng là ở một đẳng cấp khác. Chúng được đặt trên xe đẩy vàng để mang vào, một xe chia làm hẳn mấy tầng, trên tầng cao nhất là một chiếc bánh gato màu hồng nhạt rất xinh, đồng thời cũng là chiếc bánh to nhất. Mặt bánh gato có đá thủy tinh lấp lánh đính thành hình vương miện, xung quanh rải hoa quả vô cùng sặc sỡ, tươi mới ngon miệng. Phần viền phía dưới bánh gato được trang trí bằng mấy viên kẹo socola trông khá đẹp mắt. Ngoài nó ra, ở tầng dưới xe đẩy còn một vài loại bánh ngọt khác, có sữa chua, cũng có cả bánh mousse,…

Các diễn viên trong đoàn làm phim thấy trà chiều hôm nay phong phú bắt mắt, ai cũng phấn khích hò reo xông tới nhận phần. 

Nguyễn Tri Vi loáng thoáng nghe được các diễn viên nữ khác ca ngợi Thẩm Yến, khen anh vừa đẹp trai lại hào phòng. Những ca từ để khen còn không trùng nhau tí nào.

Hôm nay cả Tiếu Mông Mông lẫn Tô Ngự đều không có ở trường quay nên Nguyễn Tri Vi không thể nói chuyện phiếm với bọn họ để dời lực chú ý, cuối cùng đành mượn kịch bản, tạm lánh những tạp âm bên ngoài.

Phía Thẩm Yến vô cùng náo nhiệt. Anh đứng bên cạnh xe đẩy được các diễn viên vây xung quanh hết lời khen ngợi. Anh ung dung nghe hết thảy, còn ánh mắt vẫn chú ý tới Nguyễn Tri Vi ở đằng xa.

Đúng lúc ấy có một nữ diễn viên đi tới bên cạnh xe đẩy, mắt mòn mỏi chờ mong nhìn chiếc bánh gato màu hồng nhạt ở tầng trên cùng. Cô nàng muốn dùng nĩa nếm thử một miếng nhưng ngay lúc gần chạm tới đĩa bánh, Thẩm Yến lập tức ngăn lại, nói: “Cô lấy trà bánh ở tầng dưới đi, cái đó là để cho nữ chính trong đoàn làm phim.”

Mấy diễn viên đứng ở xung quanh nghe được không khỏi cảm thấy lạ, sao lại phân biệt đối xử như thế chứ? Nhưng ngẫm nghĩ một hồi lại thấy cũng đúng, người ta diễn nữ chính, được ăn chiếc bánh tinh xảo nhất là chuyện bình thường.

Có diễn viên ở đằng xa tốt bụng gọi Nguyễn Tri Vi: “Chị Vi Vi, mau đến dùng trà bánh đi ạ. Có bánh được chuẩn bị riêng cho chị đấy, trông ngon lắm.”

Nguyễn Tri Vi nghe vậy chẳng buồn ngẩng đầu, mắt dán chặt vào kịch bản, đáp: “Mọi người ăn đi, chị không ăn đâu.”

Mà cô diễn viên kia EQ lại không cao lắm, hỏi thẳng: “Chị Vi Vi, chị không ăn vậy bọn em ăn luôn nhé?”

“Mọi người cứ tự nhiên.” 

Được Nguyễn Tri Vi cho phép, nữ diễn viên kia hứng khởi cầm nĩa chuẩn bị xúc bánh ăn, nhưng ngay lúc đó lại bắt gặp ngay vẻ mặt cau có của Thẩm Yến.

“Bỏ tay ra. Cô đụng vào cái bánh đó thử xem.” Thẩm Yến mới nãy trông còn hiền hòa, giờ lại trầm giọng cảnh cáo.

Nhưng cô nàng lại không nghe ra hàm ý cảnh cáo của anh, lẩm bẩm nói: “Không đụng thì sao ăn được ạ. Giờ không ăn, để lâu nó hỏng lãng phí lắm. Bánh gato này tôi từng thấy một lần rồi, nổi tiếng lắm luôn, nó được làm bằng bơ động vật tự nhiên, lượng calo thấp, ăn không hề béo. Nhưng hạn sử dụng bánh chỉ trong nửa ngày thôi, quá thời hạn là chất bánh biến chất đấy…”

“Hỏng thì vứt.”

Đến nước này ai cũng nghe ra ý định của Thẩm Yến, ngay cả cô diễn viên kia cũng nhận ra điều khác lạ, ngẩng đầu nhìn sắc mặt anh xong ngậm chặt miệng. 

Thẩm Yến lại ngước mắt lên nhìn Nguyễn Tri Vi, cho dù ở chỗ anh nhìn sang chỉ thấy bóng lưng cô. 

Những diễn viên khác trong đoàn quay sang nhìn nhau. Lúc này mọi người mới như bừng tỉnh. Thì ra, buổi trà chiều này không phải là chuẩn bị cho bọn họ. Thật ra Thẩm Yến chuẩn bị nó cho một mình Nguyễn Tri Vi, bọn họ có chăng chỉ là hưởng ké mà thôi. 

Thế nên, nếu Nguyễn Tri Vi không cần, thì dù món đó có bị ném đi cũng không tới phiên bọn họ được hưởng.

Bởi vì tấm lòng của Thẩm Yến, chỉ có mình Nguyễn Tri Vi mới có tư cách định đoạt sống chết của nó.