Thẩm Yến được cả đoàn người hộ tống lên xe cứu thương. Rất nhiều diễn viên trong đoàn muốn nhân cơ hội này nịnh bợ anh nên lũ lượt kéo nhau bám theo xe cùng tới bệnh viện. Trường quay mới mấy phút trước còn ồn ào náo nhiệt nay đã trống rỗng, chẳng còn mấy người ở lại.
Tô Ngự và Tiếu Mông Mông đều không đi theo tới bệnh viện. Tô Ngự là vì không thích, còn Tiếu Mông Mông là do quá đông người, cô ấy không chen vào nổi.
Tiếu Mông Mông ủ rũ đi từ ngoài cửa trở vào trong, thấy Tô Ngự và Nguyễn Tri Vi vẫn còn đứng ở vị trí diễn, khó hiểu hỏi: “Hai người không nhào vào góp vui à? Má ơi, tay anh Thẩm bị mảnh thủy tinh găm rõ sâu, máu chảy đầm đìa dọa tớ hết hồn. Nãy tớ thấy sắc mặt nhà sản xuất trắng bệch, chắc vụ đầu tư này công cốc rồi.”
Cô ấy cứ nghĩ mình nói xong hai người kia sẽ hùa theo nói gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng ai nói gì.
Lần này Tiếu Mông Mông thật sự cảm thấy có gì đó bất thường, không ngừng đảo mắt quan sát Tô Ngự và Nguyễn Tri Vi: “Sao tớ cứ có cảm giác hai người có thành kiến với anh Thẩm thế nhỉ?”
“Không có gì hết, đừng nghĩ nhiều.” Tô Ngự không muốn Tiếu Mông Mông gặng hỏi thêm nên trả lời ngắn gọn.
Ấy vậy mà Tiếu Mông Mông lại không hiểu ý Tô Ngự, quay qua tóm lấy Nguyễn Tri Vi hỏi: “Nhất là cậu đấy Vi Vi! Hành động của cậu kỳ lạ lắm! Với tính cách của cậu, tớ đoán chắc rằng dù cho có là chó mèo trong đoàn làm phim bị thương, cậu cũng sẽ đưa chúng tới bệnh viện, đằng này Thẩm Yến bị thương nặng như kia, cậu thân là vai nữ chính lại không mảy may suy chuyển là sao? Tớ cứ thấy cậu là lạ sao ấy.”
Nguyễn Tri Vi im lặng mất mấy giây rồi chỉ trả lời rằng: “Tớ không thích.”
Dù Thẩm Yến có bị thương hay là tới đoàn làm phim quậy cũng chẳng liên quan gì tới cô cả.
Hẳn anh nghĩ rằng cô sẽ giống như trước kia. Thấy anh bị thương sẽ lo lắng chạy ào tới, hỏi anh có đau không. Nhưng đáng tiếc, tất cả chỉ do anh nghĩ thôi.
Cô không làm.
Nghe giọng Nguyễn Tri Vi hơi gắt, Tiếu Mông Mông cũng lờ mờ nhận ra mình nói sai.
Mặc dù không biết mình nói sai chỗ nào, nhưng Tiếu Mông Mông vẫn nhận sai trước, hùa theo Nguyễn Tri Vi nói: “Cũng đúng, không thích thì không thích, chúng ta cũng đâu có nghĩa vụ phải quan tâm anh ta. Tớ chỉ thuận miệng hỏi thôi, cậu đừng giận nhé Vi Vi. Chúng ta về thôi, hôm nay náo loạn như này chắc không quay nữa đâu.”
“Đi thôi.” Tô Ngự mở miệng nói.
“Hai cậu chờ tớ một tí, tớ đi vệ sinh xong ra chúng ta cùng đi. Tớ muốn đi ké xe Tô Ngự ấy, ở đây bắt xe hơi khó.” Từ nãy Tiếu Mông Mông đã thấy bụng mình râm ran khó chịu rồi.
“Thoải mái! Hôm nay quản lý của tôi không tới.” Tô Ngự phóng khoáng nói.
“Cảm ơn Tô Ngự nhé, tôi đi vệ sinh xong ra ngay.”
“Ừm.”
Tiếu Mông Mông vừa đi, nơi đây chỉ còn lại mỗi Nguyễn Tri Vi và Tô Ngự, bầu không khí cũng trầm hơn hẳn.
Nguyễn Tri Vi lặng thinh.
Hai người yên lặng một lúc, Tô Ngự chần chừ mãi cuối cùng cũng đánh liều mở miệng hỏi: “Hai người cãi nhau à?”
Ngữ điệu của cậu ta rất bình thường, như thể chỉ thuận miệng hỏi vu vơ.
Tô Ngự biết mình không nên hỏi chuyện này nhưng cậu ta thật sự rất tò mò không biết giữa Nguyễn Tri Vi và Thẩm Yến rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Cậu ta vẫn còn nhớ lần trước đụng mặt Thẩm Yến ở bệnh viện, anh cực kỳ tự phụ nói rằng Nguyễn Tri Vi chỉ yêu mình anh. Giờ nhớ lại chính bản thân cậu ta cũng thấy Nguyễn Tri Vi làm vậy là không đáng, nhưng hình như, vị trí của Thẩm Yến và Tri Vi đảo cho nhau rồi.
Nguyễn Tri Vi vẫn nhớ chuyện ở bệnh viện. Chính nó đã khiến Tô Ngự phát hiện ra mối quan hệ giữa cô và Thẩm Yến, nhưng cũng may là cậu ta kín miệng nên chưa từng kể chuyện này với bất kỳ ai.
Nguyễn Tri Vi cũng chẳng buồn lừa cậu ta, bình tĩnh nói: “Chia tay rồi.”
Chia tay ư? Chỉ hai chữ thôi nhưng lượng tin tức vô cùng lớn.
Tô Ngự không ngừng lặp đi lặp lại hai chữ ấy trong lòng, con người màu nâu nhạt lóe sáng, khóe môi cong nhẹ.
Chia tay có nghĩa là, mình có cơ hội phải không?
*
Người muốn tìm cơ hội không chỉ có mình Tô Ngự.
An Duyệt Nhiên cũng đang tìm kiếm cơ hội ở bệnh viện. Thấy Thẩm Yến bị thương, cô ta liền biết cơ hội của mình đã tới.
Cô ta xông lên phía trước hỏi han anh ân cần, sau đó còn trèo lên xe cứu thương theo anh tới bệnh viện. Những nữ diễn viên khác trong đoàn không ai chen nổi với cô ta, song vì quá nhiều người nên lũ lượt bị đạo diễn và nhà sản xuất đuổi đi hết. Chính vì vậy, người vây quanh Thẩm Yến cũng vơi đi dần.
Bên ngoài phòng cấp cứu, bọn họ đứng tụm năm tụm ba với nhau, mùi thuốc sát trùng quanh quẩn ở chóp mũi, hơi nồng.
Bác sĩ ở bên trong đang dùng nhíp cẩn thận giúp Thẩm Yến gắp những mảnh thủy tinh găm vào tay ra. Mỗi lần lấy là một lần máu của anh chảy không ngừng, nó cứ thế chảy dọc theo cánh tay anh, tạo thành một dải màu đỏ chói gai mắt.
An Duyệt Nhiên đứng cạnh nhìn thôi cũng thấy đau, cái đau khiến cô ta buốt cả chân răng.
Còn Thẩm Yến thì chẳng thèm nhíu mày lấy một cái, như thể bản thân anh không cảm nhận được cái đau vậy. Anh cụp mắt, hàng mi dài rợp bóng che khuất tầm mắt, khiến người khác không thể nhìn ra anh đang nghĩ gì.
Suốt dọc đường đi tới bệnh viện, anh gần như chẳng nói câu nào, tâm hồn cũng như trên mây, tới cả lời của nhà sản xuất và đạo diễn anh cũng không phản ứng.
An Duyệt Nhiên đang đứng ở bên trong nhìn bác sĩ gắp mảnh thủy tinh cho Thẩm Yến thì thấy nhà sản xuất ở bên ngoài ngoắc tay gọi mình ra.
Cô ta ra bên ngoài nói chuyện với nhà sản xuất.
Nhà sản xuất liếc mắt quan sát tình hình bên trong rồi quay lại dặn dò An Duyệt Nhiên rằng: “Duyệt Nhiên, giờ ở đây chỉ còn lại mình cô là nữ thôi, cô nhớ để ý quan tâm cậu Thẩm nhé. Tôi với đạo diễn đều là đàn ông, không thể chu đáo cẩn thận như phụ nữ các cô được.”
Lời này vừa hay hợp ý An Duyệt Nhiên, cô ta lập tức cười đáp: “Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho anh Thẩm.”
Nhìn sắc mặt An Duyệt Nhiên, nhà sản xuất biết ngay cô ta đang có ý đồ gì, nhưng giờ quả thật không có người nào tốt hơn để thay thế nữa rồi.
“Được rồi, vậy cô vào đi. Mồm miệng nhớ cẩn thận chút đấy.”
“Tôi biết rồi.” An Duyệt Nhiên đồng ý: “Tôi sẽ chú ý hơn.”
Đến khi An Duyệt Nhiên quay trở lại phòng khám, bác sĩ đã bắt đầu băng bó cho Thẩm Yến, tấm vải trắng cứ thế một vòng lại một vòng quấn quanh tay trái anh. Bác sĩ vừa quấn vừa không quên dặn dò: “Vết thương này khá nghiêm trọng, thời gian này cậu phải tránh không cho nó tiếp xúc với nước, tay cũng không được cầm đồ nặng.”
An Duyệt Nhiên chủ động tiến tới, mỉm cười nói: “Bác sĩ, anh nói với tôi này, tôi sẽ thay anh ấy nhớ kỹ.”
Nghe tiếng, Thẩm Yến ngẩng lên nhìn An Duyệt Nhiên.
Dường như lúc này anh mới nhận ra, trong phòng cấp cứu còn có một người phụ nữ. Con ngươi đen láy quét một vòng quanh An Duyệt Nhiên, sự xa lạ trong ánh mắt anh khiến cô ta hoảng hốt.
An Duyệt Nhiên vội vàng giới thiệu lại bản thân: “Anh Thẩm, anh quên em rồi à? Trước kia chúng ta từng ngồi cùng nhau ăn một bữa cơm ở đoàn làm phim <Khói lửa> mà! Lúc ấy anh còn cố tình gọi cho em một bát hoành thánh không hành làm em rất bất ngờ đó.”
Thẩm Yến vẫn lặng thinh. Ánh mắt anh nhìn cô ta không có bất kỳ cảm xúc nào, thậm chí còn chẳng tỏ vẻ gì là quen biết.
Trong phòng cấp cứu chỉ có ba người là Thẩm Yến, An Duyệt Nhiên và bác sĩ nên khi không có ai nói gì, bầu không khí trong phòng im ắng vô cùng, làm mỗi giây trôi qua cũng trở nên dài dằng dặc.
Thẩm Yến giữ im lặng một lúc lâu, mãi đến khi An Duyệt Nhiên thấy xấu hổ, anh mới chậm chạp mấp máy môi.
Ngay khi An Duyệt Nhiên mừng rỡ tưởng Thẩm Yến nhớ ra mình, anh lại bật thốt lên câu tiếp theo là: “Cô nhận nhầm người à?”
Cô ta trông có vẻ như quen và rất thân với mình, nhưng Thẩm Yến thật sự không nhớ cô ta là ai.
“Phì”, anh bác sĩ ngồi bên cạnh nghe vậy không nén được phì cười, nhưng sau thấy sắc mặt An Duyệt Nhiên quá khó coi, anh lại vội vàng thôi cười.
Thẩm Yến thật sự không nhớ nổi. Gì mà hoành thánh không hành chứ? Hình tượng “ăn chơi trác táng” anh chuẩn bị cho bản thân gần như là ăn sâu vào bản năng, việc ga lăng quan tâm phụ nữ là hành động quá đỗi bình thường. Nếu như lần nào ga lăng xử lý một việc gì đó anh cũng phải nhớ, thì sao mà anh nhớ xuể được.
An Duyệt Nhiên vẫn gắng gượng cười nói: “À, còn có một lần em và đạo diễn gặp anh ở thành phố Bắc, lúc đó anh còn cho em tài nguyên, anh không nhớ ư…”
An Duyệt Nhiên vốn không muốn nói chuyện này, bởi kết quả sau đó không tốt lắm. Vì vụ việc của trợ lý mà những tài nguyên đó của cô ta sau đấy mất hết. Lúc đó, cô muốn xin đạo diễn cách thức liên lạc với Thẩm Yến nhưng đạo diễn không cho.
An Duyệt Nhiên hiểu, đối với doanh nhân như Thẩm Yến thì lợi ích là trên hết. Hình tượng của cô ta không tốt, Thẩm Yến sau đấy gạch bỏ cô ta cũng là chuyện bình thường. Cũng may ông trời lại cho cô ta thêm một cơ hội, lần này cô ta nhất định sẽ ôm chặt “bắp đùi” này.
Không ngờ, khi nghe đến đây, sắc mặt Thẩm Yến lại trở nên âm trầm.
Anh nhớ ra cô ta là ai rồi.
Lần Nguyễn Tri Vi chiến tranh lạnh lâu nhất với anh chính là lúc anh thuận tay cho người phụ nữ này một vài tài nguyên.
Thẩm Yến vốn đã phiền muộn vì chuyện của Nguyễn Tri Vi, nay An Duyệt Nhiên xuất hiện lại còn khơi gợi hồi ức không mấy tốt đẹp.
An Duyệt Nhiên vẫn đứng đó luyên thuyên: “Lúc đó em đã rất biết ơn anh, em không nghĩ mình lại may mắn gặp được người như anh. Tiếc là sau đấy em không có cơ hội gặp anh, may mà lần này anh tới đoàn làm phim…”
Cô ta mới nói được nửa, Thẩm Yến đã lạnh giọng cắt ngang: “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì đi ra ngoài.”
Bầu không khí bỗng chốc đông cứng lại.
Ngay cả anh bác sĩ ngồi bên cạnh hóng chuyện cũng không dám hó hé gì, im lặng tiếp tục băng tay cho Thẩm Yến, cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình.
An Duyệt Nhiên sắp không gượng nổi nữa. Cô ta không biết tại sao Thẩm Yến lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, sát khí trên người anh như có thể biến thành gai nhọn đâm xuyên qua cô ta vậy.
Vất vả lắm mới có cơ hội, sao cô ta có thể dễ dàng buông tha được: “Anh Thẩm, là đạo diễn Từ bảo em ở lại chăm sóc anh. Tay trái của anh bị thương, nhiều việc làm bất tiện lắm, em ở đây có thể giúp anh một tay, anh cần gì cứ nói cho em biết. Hai người họ đều là đàn ông, không thể chăm sóc anh chu toàn được. Hơn nữa, anh bị thương ở đoàn làm phim bọn em, bọn em phải có trách nhiệm với vết thương ấy.”
Thẩm Yến nghe vậy hừ nhẹ, gằn từng chữ hỏi: “Tôi cần cô giúp sao?”
Cô ta tưởng anh không hiểu ý đồ của cô ta chắc?
Loại phụ nữ như cô ta anh thấy quá nhiều rồi. Trước kia, anh có thể vui vẻ chơi đùa cùng bọn họ, nhưng giờ anh đã có được thứ mình muốn, không cần phải giả vờ nữa.
Anh nhìn An Duyệt Nhiên, nói: “Cút!”
Con ngươi đen láy của Thẩm Yến tràn ngập sự khinh bỉ và chế giễu.
Dù da mặt An Duyệt Nhiên có dày tới cỡ nào thì tới nước này cũng sắp trụ không nổi nữa.
Bác sĩ đã băng bó xong vết thương nhưng xoay đi xoay lại vẫn không tìm được thời điểm thích hợp để lui ra. Vậy nên anh đành ở lại giả vờ thắt nút cho tấm vải băng, lòng không ngừng cảm thán rằng, không ngờ người đàn ông đẹp trai phong lưu này lại độc miệng như vậy.
“Cần tôi phải nói lại lần hai à? Hay cô cần người dạy cô cách cút?” Thẩm Yến thấy An Duyệt Nhiên vẫn đứng lì tại chỗ bèn nheo mắt lại.
Đến nước này còn không làm theo thì đúng là An Duyệt Nhiên đang tự rước lấy nhục.
“Vậy anh Thẩm nhớ nghỉ ngơi đầy đủ, em không quấy rầy anh nữa.” An Duyệt Nhiên siết chặt tay áo, không cam tâm nhưng lại không thể bộc phát tính tình của mình.
Sau khi An Duyệt Nhiên rời đi, tâm trạng Thẩm Yến mới đỡ hơn.
Sao lại toàn loại phụ nữ ngu ngốc nhảy ra múa may trước mặt anh vậy chứ? Mấy cô đó nghĩ sự ham hư vinh của mình được che giấu tốt lắm sao? Nghĩ đàn ông không nhìn ra ư?
Càng so sánh với những người như thế, Thẩm Yến lại càng nhớ Nguyễn Tri Vi hơn.
Cô ngốc Nguyễn Tri Vi ấy, anh có trả thù lao cũng không nhận.
Anh cúi đầu nhìn bên tay trái bị băng bó lại, chỉ cần hơi cử động tay thôi đã cảm nhận được sự đau buốt tột cùng, nói không đau là nói dối.
Mẹ nó chứ… Anh vứt hết mặt mũi tới đoàn làm phim tìm Nguyễn Tri Vi nhưng tới một câu cũng không nói được với cô.
Giá như có Nguyễn Tri Vi ở đây chăm sóc anh thì tốt biết mấy.
Không chăm sóc cũng được, chỉ cần cô ngồi bên cạnh thôi.
Anh chỉ muốn Nguyễn Tri Vi ở bên cạnh mình.
Không hơn.