Không Hối Hận

Chương 8




Càng đến gầnkinh thành, tâm trạng của ta càng nặng nề. Mà chàng, lại như rất cao hứng.

Rốt cuộc cũngđến lúc bước vào cái nhà giam dát vàng kia.

Dựa theo quy củ,sau khi trở về, phải đến bẩm báo với Hoàng thượng hết thảy mọi chuyện xảy ra.

Nghe nói Hoàngthượng đang ở Tử Dương điện, ta và chàng liền đi qua.

Hoàng thượngnghe tin báo, ngồi ở chủ vị. Bên cạnh người là hai nữ tử, bên trái là Đoan phidiễm lệ, bên phải là Ninh phi, người cũng như tên, đoan trang thành thục.

Ta yêu kiềuthỉnh an: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Hoàng thượng vuimừng khôn cùng, ta còn chưa quỳ xuống đã đưa tay đỡ dậy, trìu mến ngắm nhìn ta:“Ái phi vất vả rồi! Lại còn gầy như vậy!” Lập tức có hai cặp mắt chiếu đến sămsoi ta.

Ta bày ra vẻ mặtvui cười, giọng thẽ thọt đáp lại chân tình của vị nam tử chí tôn thiên hạ: “TạHoàng thượng đoái thương! Có thể chia sẻ với Hoàng thượng là vinh hạnh của thầnthiếp!”

Đoan phi lạnhnhạt chen vào: “Không phải trước tiên nên báo cáo tình hình cứu tế à?”

Ta chớp chớpmắt: “Hoàng thượng nhất định đã sớm biết tường, còn muốn Ngưng Nhi nhiều lờiạ?”

Hoàng thượngcười to: “Không cần! Ngưng Nhi nhất định là mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi trước đi,tối nay trẫm sẽ mở tiệc tẩy trần cho nàng!”

Bên tai vang lêngiọng nói lanh lảnh của nữ tử: “Tiệc mừng công này cũng không thể thiếu DưThống lĩnh! Nghe nói Dư Thống lĩnh lần này chẳng những cùng với Nghi phi uốngtrà vịnh thơ, mà Nghi phi còn vì Dư Thống lĩnh đỡ một nhát dao nữa!”

Lòng ta thoángđộng, ngẩng đầu nhìn lên. Nữ tử thoạt nhìn rất lương thiện kia, Ninh phi, congái của Hộ Bộ Thượng thư Trình Vận, giờ khắc này tựa như có như không cười vớita. Ả cư nhiên biết việc này, như vậy... Tốt lắm, ta còn chưa ra tay, các ngươiđã hành động trước! Đã vậy thì, hừ, không đáp trả thì thật có lỗi quá!

Ta nổi lên ýcười chua xót, đôi mắt cũng theo đó một màu ảm đạm. “Ninh phi nói, Hoàng thượngtin không?”

Ninh phi khôngngờ ta lại nói thẳng ra, nhất thời có chút luống cuống: “Thần thiếp không hề cóý.....”

Ta giương mắtgắt gao nhìn Hoàng thượng: “Ý của Ninh phi, đứa ngốc nghe cũng hiểu được, huốnghồ Ngưng Nhi tự nhận bản thân không ngốc! Hoàng thượng nếu như nghi ngờ, có thểđiều tra! Ngưng Nhi tự nguyện dọn đến lãnh cung! Về phần Dư Thống lĩnh, xinHoàng thượng cho hắn một lần được xả thân vì nước. Lúc hắn cùng thần thiếp dùngtrà đã từng nói qua, nguyện vọng cả đời này của hắn, đó là có thể ra chiếntrường giết địch bảo vệ biên cương!” Vừa dứt lời, ta phun ra một ngụm máu tươi,thân thể lảo đảo ngã xuống, lúc ấy ta nhìn thấy Hoàng thượng tức giận hốthoảng, Ninh phi sắc mặt trắng bệch, chàng sợ hãi lo lắng.....

Ta chỉ có thểlàm thế, tuy rằng không muốn chàng đi đến một địa phương hung hiểm như vậy,nhưng mà rời khỏi chốn quan trường hắc ám này, đối với chàng có lẽ mới là điềutốt! Lời chàng nói ra, ta vẫn luôn luôn ghi tạc trong lòng........

`

Ngày ấy. Tràhương đậm nồng.

Ta đã hỏi:“Nguyện vọng lớn nhất của ngươi là gì?”

Chàng ngẩn ra,nhìn ta một lúc, rồi lại cúi đầu, ngón tay men theo đường viền chén trà: “Ướcnguyện của vi thần chính là có thể ra chiến trường giết địch, bảo vệ cho hàngvạn dân chúng!”

Ta có chút bấtngờ: “Bình an phú quý không tốt à?”

Chàng ngước mắtnhìn hoàng hôn: “Từ nhỏ, phụ thân đã dạy chúng tôi, phải luôn nghĩ đến dânchúng. Ông dẫn chúng tôi đến các khu nhà hoang, các khu miếu đổ nát nhìn nhữngđứa trẻ cùng tuổi không có manh áo để mặc. Sau khi ông đánh trận về, lại đưachúng tôi đi xem các thôn trang bị quân địch càn quét san bằng, nhìn mọi ngườiôm xác người thân mà vật vã. Đại ca bây giờ là một thương nhân, nguyện vì kinhtế quốc gia xuất lực, tôi thì không có khiếu kinh doanh, cho nên mới chọn conđường này, thật mong muốn có thể bảo vệ bình an cho dân quốc, tiếc là vẫn chưacó cơ hội!”

Lúc đó, ta cảmkhái vô vàn. Không phải vì cảnh tượng chàng thuật lại, mà bởi vì ráng chiều phảlên người chàng, phát ra thứ ánh sáng diệu kỳ, tựa như thần tiên, câu dẫn lòngngười.

`

Ngày thứ hai. Tachậm rãi tỉnh dậy.

Lưu Nguyệt vừakhóc vừa cười nói với ta: “Nương nương, người cuối cùng đã tỉnh, xém nữa hùchết nô tỳ! Hoàng thượng cũng đã trách mắng Ninh phi, xin nương nương đừng tứcgiận làm ảnh hưởng đến ngọc thể!”

Ta nhắm mắt lại.Chỉ trách mắng thôi? Còn chưa đủ, ta không hi vọng có bất kỳ nguy hiểm nào uyhiếp đến chàng!

Hoàng thượngnhận được tin báo, vội vã chạy đến. Ngồi xuống cạnh giường, lên tiếng: “Nàngđó, khiến trẫm lo lắng!” Lại quay đầu hỏi Thái y: “Sức khỏe của Nghi phi saorồi?”

Thái y trả lời:“Vết thương cũ của nương nương còn chưa khỏi, lại thêm lửa giận công kích, chonên mới thành ra như vậy. Sau này nghỉ ngơi cho tốt, thêm nữa là chú ý đừng đểnương nương xúc động!”

Chẩn đoán củathái y thật trùng ý ta!

Hoàng thượng dịudàng vuốt tóc ta: “Ngưng Nhi, đã nghe rõ chưa, phải biết bảo trọng thân mình!”

“Hoàng thượng cócòn nhớ trước khi đi đã hứa với Ngưng Nhi một chuyện?”

“Tất nhiên lànhớ! Đừng nói một chuyện, cho dù là mười chuyện, trẫm cũng đáp ứng với nàng!”

“Ngưng Nhi chỉmong từ rày về sau chỗ nào có Ngưng Nhi, thì không có Ninh phi!”

Hoàng thượngnhíu mày: “Chuyện này... Ngưng Nhi, Ninh phi cũng không có ý gì, nàng ấy đãkhóc lóc nhận sai với trẫm, chi bằng...”

Mặt ta lăn dàinước mắt: “Nữ nhân coi trọng nhất là danh tiết, thiếp bị Ninh phi bóng gió ámchỉ như vậy, thà chết còn hơn!” Nói xong còn cố ý ho khan mấy tiếng.

Thái y nhanhnhạy dâng lên trà sâm: “Nương nương xin đừng kích động!”

Hoàng thượngcũng vội vàng vỗ lưng ta: “Đừng nghĩ nhiều nữa!”

Ta chán nản đáplại: “Hoàng thượng không đáp ứng, thần thiếp cũng không có cách gì. Cùng lắmthì sau này thần thiếp tránh mặt Ninh phi là được!” Xoay mặt úp xuống giường.

Hoàng thượng đưamắt nhìn ta hồi lâu, cất tiếng thở dài: “Cứ theo ý nàng đi! Ninh phi sẽ khôngxuất hiện chọc phiền nàng nữa! Về phần Dư Thống lĩnh, ngày mai trẫm sẽ hạ chiếuđưa hắn đến quân doanh!”

Ta xoay người,“Tạ Hoàng thượng ân điển!” Trên mặt tươi cười, trong mắt lại vương lệ. Ta cuốicùng đã giúp chàng thực hiện được ước nguyện, chàng có vui hay không?

“Còn nữa, chuyệnthích khách đả thương nàng, trẫm vẫn luôn phái người điều tra. Nhưng mà mấyngày trước đây, tại rừng cây bên ngoài kinh thành đột nhiên xuất hiện mấy cỗthi thể, theo binh sĩ nhận định, cùng nhóm người ám sát nàng có quan hệ cựclớn. Chỉ là không biết tại sao lại bị người sát hại vứt xác trong rừng!” Hoàngthượng trầm mặc lên tiếng.

Ta cũng cực kỳkhó hiểu. Nếu nói Tể tướng giết người diệt khẩu, chung qui là không cần, bởi vìthích khách ngày hôm đó xen lẫn trong dân chúng, rất khó nhận ra. Nếu là chata, sẽ không dễ dàng hạ độc thủ như vậy, người thích màu mè như ông, ít nhấtcũng nói với ta một tiếng. Nhược bằng là chàng, thì càng không có khả năng, giảdụ như chàng bắt được thích khách, nhất định sẽ giao cho Hình Bộ đầu tiên,tuyệt đối không tự mình ra tay. Vậy thì rốt cuộc là ai? Thật là khó nghĩ.

Mấy ngày sau, từxa nhìn thấy Ninh phi. Sự bình tĩnh ôn hòa ngày nào đã không còn thấy, bây giờgương mặt u oán ủ dột, tựa như đóa hoa héo tàn trong mưa bão.

Ta cảm thấytrong lòng có chút chua xót, đáng tiếc ả đã động vào cấm kỵ của ta, bằng không,ta cũng sẽ không ra tay ngoan độc như vậy. Đoan phi chọc giận ta còn nhiều hơnả, nhưng Đoan phi chỉ ra tay với một mình ta. Có lẽ bởi vì thường ngày ta cănbản không thèm quản chuyện hậu cung, nhưng lại được nhận muôn vàn sủng ái, chonên lòng ghen nổi lên, chỉ tiếc là mới vừa xuất một chiêu, đã bị đánh đếnthương tật đầy mình.

Đánh chó dướinước là hành động ta khinh bỉ, nhưng chí ít con chó trầm mình dưới nước trảiqua giáo huấn cũng hiểu chuyện hẳn ra! Ta nằm dài trên ghế da, miệng nhấm nhápvị ngọt trái nho thị nữ đút, săm soi những ngón tay vàng ngọc của chính mình.

“Ninh phi gầnđây có động tĩnh gì không?”

“Hồi bẩm Nghiphi nương nương, Ninh phi lúc nào cũng phơi ra bộ mặt u sầu như vậy. Nhưng màhai ngày trước, Trình đại nhân, phụ thân của Ninh phi, có ghé thăm Ninh phi.”Đáp lời là cung nữ đắc sủng bên người Ninh phi. Nhân tình ấm lạnh, lòng ngườikhó lường, nhất là ở trong cung, phải biết nương theo hướng gió mới có thể sốnglâu! Người bị thất sủng, lại còn là phi tử bị thất sủng, không có nam nhânchiếu cố, tương đương với cái gì cũng đều không có!

“Đã nói nhữnggì?”

“Trình đại nhânbảo Ninh phi nhất thời kích động, làm ra chuyện như vậy, đến nỗi hiện tại mấtnhiều hơn được, tình cảnh bây giờ so với bị đày lãnh cung không khác gì!”

“Ninh phi bảosao?” Thật sự không thể xem thường trực giác của nữ nhân!

“Ninh phi nóiNghi phi nương nương thường ngày bình đạm, không ngờ lần này lại quyết liệt nhưvậy! Trình đại nhân khuyên Ninh phi đừng quá thất vọng, còn có biện pháp!”

“Còn gì nữa?”

“Dạ, Ninh phinương nương sau khi trở về cung, đột nhiên nổi giận, đập phá đồ đạc, tay cũngbị thương. Có một vết thương rất sâu, đã thành sẹo.”

“Ừm, ngươi đixuống dưới lĩnh thưởng đi!” Quả nhiên gừng càng già càng cay, muốn âm mưu nổidậy ư? Ta đứng lên, đi đến bồn vàng rửa tay, trăm ngàn lần đừng để tay ta nhuộmmáu!

`

Hôm nay, mồngNăm tháng Năm. Sinh thần của Hoàng thượng. Yến tiệc linh đình ở Ngự hoa viên.

Đèn đuốc rực rỡ,trăm hoa khoe màu, khắp nơi phát ra quang mang lấp lánh. Cung nữ xinh đẹp đichính giữa, hương rượu ngon theo gió bay đi.

Tất cả các đạithần đều dẫn theo phu nhân và nhi nữ trong trang phục kiêu sa đến dự tiệc. Cơhội như vậy muốn cầu cũng khó, vừa vặn dịp này giới thiệu với mọi người nhi nữcủa mình, biết đâu kiếm được cho con một mối lương duyên tốt. Dạng yến tiệc nhưthế này, tất cả mọi người đều gắn lên mình mặt nạ giả dối, tựa như xung quanhtoàn là huynh đệ kết nghĩa hay bạn tốt nhiều năm vậy.

Ta lúc này ởtrong Tử Dương cung, các cung nữ đang giúp ta trang điểm. Hôm nay có thể là lầncuối cùng nhìn thấy chàng, mấy ngày nữa chàng phải ra ngoài biên ải rồi.

Ta đứng lên,quan sát bản thân trong gương đồng. Tóc đội mũ phượng, năm sắc châu ngọc rũxuống, ở giữa in hình một đóa tử vi. Ngay chính giữa trán điểm một đóa hoa mai.Khoác lên mình chiếc áo thêu chễm chệ uất kim hương cùng đàn bướm vởn vơ vuiđùa, váy lụa óng ánh. Cô gái trong gương dung nhan tuyệt thế, cốt cách diễmkiều.

Cung nữ nhìn đếnngẩn người: “Nương nương thật là xinh đẹp! Chẳng trách Hoàng thượng yêu thươngngười như vậy!”

Ta bước rangoài: “Đến trễ, Hoàng thượng sẽ nổi giận đó!”

Đến gần Ngự hoaviên, ta bất chợt dừng lại sau một thân cây, đứng trong bóng râm, nhìn xuyênqua kẽ lá. Ánh mắt phảng phất như có ý thức, đảo qua liền dính chặt lấy ngườichàng. Khăn sa đen quấn đầu, y phục xanh thẫm, thần thái uy nghi, vô cùng tuấntú.

Tay của chàng nắm chặt một đôitay ngà, cảnh tượng đó như kim đâm vào mắt ta. Taycủa ta chật vật bám víu vào thân cây, nhìn cô gái đang quang minh chính đại eấp đi bên cạnh chàng. Không phải xinh đẹp quyến rũ, mà là thanh thoát ôn nhu,nàng giống như giọt mưa chưa kịp rơi xuống đất đã đọng trên tay người, trongsuốt không tì vết.

Hốc mắt ta cóchút ươn ướt, cảm giác như có hàng hàng chất lỏng muốn thoát ra ngoài. Hai nămtrước, cũng vào thời gian này, ta tựa như người đi trong mưa, đáng tiếc, khôngthể quay trở lại.....

“Nghi phi nươngnương, nương nương không sao chứ ạ?” Lưu Nguyệt khó hiểu lên tiếng.

Ta chỉnh lại yphục, khôi phục biểu tình lạnh lùng cao quý, bước đi, lại quay đầu nhìn cô gáiđang tận hưởng niềm hạnh phúc rất chân thật kia.

“Nghi phi nươngnương giá lâm!” Thái giám hô to.

Toàn thể mọingười đều quay sang hướng này. Trong lòng ta thầm mắng tên thái giám không cómắt, bởi vì ta tuyệt nhiên không thích cảm giác bị nhiều người nhìn ngó. Thuậnthế tựa vào lòng quân vương đang hào hứng nghênh đón, che lại kinh diễm của bảnthân, cũng thuận tiện chắn lại những luồng ánh mắt hâm mộ, ghen tị và cả háosắc đang chiếu đến, bởi vì ta biết chàng tuyệt đối không thuộc số này!

Yến tiệc chínhthức bắt đầu.

Điệu vũ lunglinh, sáo trúc du dương. Đèn đuốc soi rọi tỏa sáng không gian.

Khắp nơi vangvọng tiếng động bát đũa, tiếng cụng ly chúc mừng. Đột nhiên một thanh âm trỗilên: “Nghe nói Nghi phi nương nương vũ nghệ xuất chúng, Hoàng thượng cũng khenkhông dứt lời!” Là lão hồ ly Tể tướng.

Ta nhỏ nhẹ đáplời: “Chỉ là lời đồn bậy bạ thôi!”

Tể tướng cườigian: “Sao vậy được, vi thần còn nghe bảo trên đường đi Hà Nam, nương nươngngẫu hứng múa vài đường, khiến cho mọi người nhớ mãi không quên, điệu vũ nàychỉ có trên trời, nhân gian khó nhìn thấy!”

Mắt ta đảo quangười lão: “Thì sao nào?” Thái độ đầy vẻ khinh miệt, ta - quý phi ngọc ngà, lãocó tư cách gì mà mở miệng tra hỏi!

Lão không đổisắc mặt, chỉ là trong đôi mắt hiện lên tia âm hiểm: “Hôm nay ngày lành, hi vọngnương nương có thể cho vi thần chiêm ngưỡng vài đường, cũng có thể coi như quàchúc thọ Hoàng thượng!”

Gan đúng là lớn,dám ra lệnh cho phi tử hoàng gia hiến vũ! Bình thường, phi tử trổ tài hoa cũngkhông ít. Nhưng mà ta không phải ca nữ, tùy lão sai bảo! Nếu như ta không múa,lão sẽ buông lời bảo ta tự kiêu không thèm múa trước mặt Hoàng thượng, làmngười mất mặt! Nhưng nếu ta múa, lại đồng nghĩa tự hạ thấp thân phận, Tể tướngchỉ cần một câu nói: Quý phi chẳng qua cũng chỉ là một kẻ tầm thường!

Đoan phi ngồimột bên cười không có ý tốt.

Ta không thèmđếm xỉa tới Tể tướng, ngước mặt nhìn Hoàng thượng, âm lượng tuy thấp nhưng mọingười đều có thể nghe thấy, thanh âm mềm mại mang theo chút yếu nhược: “Tểtướng không biết thì thôi, Hoàng thượng người cũng không thương thần thiếp nữa!Thần thiếp chỉ sợ sau khi kết thúc bài múa, đã hồn rời khỏi xác!”

Hoàng thượng vỗlưng ta trấn an: “Trẫm suýt nữa quên mất! Thái y dặn dò Ngưng Nhi cần phải tịnhdưỡng cho tốt!”

Ta cười nũngnịu: “Hoàng thượng nếu như chán ghét thần thiếp, xin cứ nói thẳng ra, cần gìphải nghĩ ra phương pháp giết người không thấy máu này!” Nhất thời vuốt trán,mày liễu càng thêm cong. Tể tướng muốn hại ta, không ngờ lại bị ta tìm ra cớthoái thác.

Hoàng thượngcùng chúng đại thần cười to, Người nâng lên chén rượu, một hơi uống cạn: “Cáimiệng của Ngưng Nhi thật là lợi hại! Trẫm tự phạt chung này, Ngưng Nhi đã nguôigiận rồi chứ!” Sắc mặt Tể tướng biến đổi liên hồi. Muốn đẩy ta vào chỗ chết ư,không có cửa đâu!

Ánh mắt ta đặttrên người Tể tướng, cười thật hồn nhiên: “Hoàng thượng tự phạt một chung, vậyTể tướng phải ba chung mới được đó!”

Mọi người bắtđầu reo hò. Tể tướng hung hăng trừng mắt nhìn ta, lộ ra nụ cười phóng khoáng:“Là lỗi của lão thần, tự phạt ba chung, mong nương nương thứ tội!”

Một giọng nóivang lên: “Hôm nay thật cao hứng, vi thần xin được vì hoàng huynh thổi một khúcnhạc!” Ta không nén nổi tò mò. Thanh âm này du dương làm sao, dễ khiến ngườiliên tưởng đến loài ưng dũng mãnh tung bay trên trời cao.

Đó là một chàngtrai tuấn mỹ không tì vết, mi cong như núi, mắt sáng tựa sao, khóe miệng vươngnét cười, cả người toát lên một cảm giác mơ hồ khó nói thành lời, y phục phấtphơ phảng phất như đang lướt trên mặt đất.

Y mặc một chiếccẩm bào Vân Long màu đỏ, cổ tay màu đen, viền chỉ màu vàng. Phối với thắt lưngmàu ngọc. Y phục này, hiển nhiên là nhân vật hoàng gia. Cho người ta cảm giácgiống như tiên nhân hạ thế, sinh trên đống vàng.

“Hoàng đệ cólòng, trẫm rất vui! Vũ nghệ của Ngưng Nhi thiên hạ vô song, còn tiêu nghệ củaHoàng đệ, nếu xưng thứ hai, tuyệt đối sẽ không có người dám tranh nhất!” Longnhan lấp lánh niềm vui.

Nam nhân tuấn mỹ kia nhìn ta nói: “Hoàng thượng quá khen! Thần đệ saocó thể sánh cùng Nghi phi như thiên tiên hạ phàm được!”

Lòng ta có chúthốt hoảng. Rõ ràng là một người không vương nợ đời, sao ta lại cảm thấy có vàiđiều là lạ.

Hoàng thượngcười sảng khoái: “Cao hứng chỉ sợ không phải trẫm, mà là người khác cơ! Phongthái của hoàng đệ, trẫm tự thẹn không theo kịp!” Ta ngó chung quanh, phàm là nữtử trẻ tuổi ai cũng thẹn thùng liếc mắt nhìn y. Ta mỉm cười, tâm trạng này đãtừng mang nặng, nhưng mà bây giờ chỉ thấy bi thương.

Nam tử kia cầm trên tay thanh tiêu ngọc bích, khoan thai bước ra, nóimột cách tiêu sái: “Bên người Hoàng thượng đã sớm có bóng hình ngọc lộ minhchâu! Người khác tự nhiên không dám vọng tưởng lọt vào mắt Hoàng thượng!” Nóixong lại nhìn ta đầy thâm ý.

Ta không biết cónên cười hay không. Y rõ ràng đang ca ngợi dung mạo của ta, cũng không thèmnhìn đến Đoan phi mặt mày tái mét ánh mắt bừng bừng như muốn đốt chết ta. Tabất giác sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ thật sự là hồng nhan họa thủy?!

Tiếng tiêu vanglên. Cảm giác như bản thân đang bay lướt trên mặt cỏ, mũi thoảng hương thơm,tai nghe chim hót, sau đó đến gần một bờ suối róc rách, tiết tấu bỗng vang caodồn dập, phảng phất nghe thấy tiếng lá cây xào xạc trong gió, dẫn người chìmvào cảnh sắc mê hồn, rồi bỗng dưng trở nên nhẹ nhàng, du dương không ngớt, chầmchậm chầm chậm, cuối cùng tinh tế kết thúc, khiến người nghe rung động khôngthôi.

Một khắc này.Toàn trường yên tĩnh. Sau đó bừng tỉnh, vỗ tay như sấm.

Đoan phi khiêukhích nhìn ta: “Nghi phi xưa nay nổi tiếng thông minh hơn người, lại có khiếuthi ca. Không biết hôm nay người nhận xét sao về tiếng tiêu của Định TuyênVương vậy?” Thì ra là Định Tuyên Vương, đường đệ của đương kim thánh thượng.

Tiếng tiêu nhưvậy, còn biết nhận xét thế nào? Đoan phi chắc chắn là dồn ta vào thế bí. Ta mởmiệng cười hồn hậu: “Cổ nhân có câu ‘nhiễu lương tam nhật’*. Bổn cung hôm nay mới chính thức được lĩnh hội! Nếu không phảibiết Hoàng thượng nhất định sẽ không đáp ứng, bổn cung thật muốn nài nỉ Hoàngthượng hạ lệnh cho Định Tuyên Vương ngày ngày tiến cung chơi nhạc!”

[Nhiễu lương tam nhật: Âm thanhqua một thời gian dài vẫn vảng vất không phai trong lòng người nghe.]

Nếu ta khôngnhìn lầm, trong mắt Định Tuyên Vương lóe lên một tia sáng rồi vụt tắt. Nhưng ynhanh chóng khôi phục lại nhãn tình bình thường, trở lại là một công tử thanhnhã, câu hồn dàn mỹ nhân ở dây!

Đoan phi khôngcam yếu thế, tiếp tục cười nói: “Không biết Định Tuyên Vương thích mẫu ngườinhư thế nào ha!” Lời này lập tức khiến cho những nhà có thiên kim đến tuổi cậpkê bất giác ngồi thẳng người.

Hoàng thượngcũng lấy làm hứng thú: “Đúng vậy! Hoàng đệ, đệ thích mẫu người như thế nào,trẫm sẽ thay đệ làm chủ!”

Đoan phi nhanhnhảu tiếp lời: “Cao quý như hoàng đệ đây, ta cho rằng nước phù sa không chảyruộng người! Tiểu muội của ta năm nay tròn mười bảy, mỹ mạo như hoa, tri thưđạt lý. Không biết...”

Tể tướng cũngvội vàng đẩy nữ nhi của mình ra phía trước: “Đúng vậy, tiểu nữ đối với ĐịnhTuyên Vương ngưỡng mộ đã lâu!”

Ta sống trongthâm cung, cũng đã từng nghe qua đại danh người này. Nghe bảo Định Tuyên Vươngnhân phẩm cao quý, tính tình chính trực, không quan tâm đến triều chính, nhưngmà mẫu thân y tay nắm binh quyền của một tộc, lại nhiều đời vọng tộc, bất luậntài lực hay thế lực đều không thể xem thường.

Mọi người tuybất mãn, nhưng trước mặt Đoan phi cùng Tể tướng, không dám nhiều lời, lại nhìnthấy Định Tuyên Vương bình tâm như nước, cũng nhẹ nhàng thở phào, nhà mình vẫncòn cơ hội.

Ta thấy chúngđại thần lúc này giống hệt bọn thương buôn ngoài chợ khua mồm múa mép giớithiệu con gái, hi vọng lọt vào mắt xanh người mua. Trong lòng không khỏi buồncười, lại bởi vì lúc trước đã có uống vài chén rượu, nhất thời không nhịn được,bật cười thành tiếng.

Ánh mắt mọingười đổ dồn về phía ta. Hoàng thượng cũng quay đầu khó hiểu nhìn ta, đôi songnhãn bỗng dưng trở nên thâm thúy, phủ nhẹ lên trán ta: “Ngưng Nhi đã say rồi?”

Ta nhìn thấytrong mắt Hoàng thượng một cô gái gò má nhiễm hồng, ánh mắt sáng trong, kiềudiễm động lòng người.

Đoan phi tứcgiận lên tiếng: “Hay là Nghi phi đối với chuyện này có cao kiến gì?”

Ta mị hoặc nhìnả cười: “Muội muội của Đoan phi xinh đẹp khả ái, đúng thật là một nhân tuyểntốt!” Không phải chuyện của ta, cứ thuận thuyền theo nước thôi.

Ả hiển nhiênkhông tin được ta lại nói ra lời như thế, nhất thời ngớ ra.

Ta cảm thấy cómột đạo ánh mắt nhìn ta chằm chằm. Cũng đã ngà ngà say, ta hướng về phía đó nởmột nụ cười thật mỹ lệ.

Sau đó, cung nữdâng lên một chén canh giải rượu, ta có chút thanh tỉnh, chỉ nghe được một câu.

“Đa tạ các vịđại nhân ưu ái, nhưng Vô Trần xưa giờ nhàn vân du hạc, chưa nghĩ đến việc thànhgia lập thất, chỉ sợ đã phụ ý tốt của các vị đại nhân!”

Thật là đángtiếc mà! Tin tưởng đây chính là tiếng lòng của chúng quan nhân. Cũng may cònchưa có ai thành công, nói cách khác mọi người đều còn có cơ hội!

“Dư Thống lĩnhngày tới xuất phát phải không?” Hoàng thượng ngược lại quay sang chú ý áitướng.

Ta tỉnh hẳn cảrượu, quang minh chính đại nhìn chàng.

Chàng trầm ổngật đầu: “Thưa vâng!” Mà cô gái bên cạnh chàng, ta còn nhớ rõ tên, Thôi Nhi,rặt một bộ dạng lo lắng.

Hoàng thượng tánthưởng: “Ái khanh phải biết bảo trọng thân thể! Tin tưởng với thân thủ ái khanhnhất định sẽ không có vấn đề, trẫm chờ khanh lập chiến công quay về!”

Chàng đứng ởgiữa sân, dập đầu tạ ơn: “Vi thần không phụ kỳ vọng của Hoàng thượng!”

Rượu quá tamtuần. Chung chén ngả nghiêng.

Yến tiệc đã sắpkết thúc.

Người người đềutạ từ ra về. Chàng cũng vậy.

Ta ngẩng đầu nhìn trời đêm. Ánh trăng bị tầngmây che khuất, sao le lói mong manh. Ông trời, phải như vậy sao! Để chàng rời đi,âu cũng là điều tốt.