Cơ thể đã phầnnào hồi phục, cũng chậm trễ khá lâu rồi, cho nên quyết định sáng mai khởi hànhvề kinh.
Trong sân, mọingười quýnh quáng chuẩn bị.
Ngoài đường bỗngtruyền đến tiếng chiêng trống rộn ràng.
Ta hỏi: “LưuNguyệt, chuyện gì vậy?”
Cung nữ xinh xắnlên tiếng trả lời: “Hôm nay là ngày xuất giá của nhi nữ nhà họ Đinh, giàu nhấtthành này.”
“Ồ!” Kể từ khinhập cung, ta đã lâu rồi chưa nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy. “Chúng tara cửa nhìn một chút!”
“Dạ?..... Nươngnương, nhưng mà thân phận của người?”
“Không sao! Náonhiệt như vậy, ai hơi sức đâu mà để ý! Hơn nữa, ta chỉ đứng trước cửa nhìnthôi!”
Ta đi ra cổng.
Một đám ngườiđang khua chiêng đánh trống mở đường.
Vài cô hầu gáiđi phía sau tung hoa.
Bà mối lắc môngung dung theo bên kiệu.
Người người đềukhoác áo hồng rực rỡ, tâm tình phấn khích hiện rõ trên mặt.
Ta dựa vào cánhcửa. Nhìn chiếc kiệu kết hoa trang hoàng lộng lẫy, tân nương nhất định là rấthạnh phúc, cả đời chỉ có một lần xuất giá, ước mong có thể gả cho người đàn ôngtốt.
Màu đỏ ngập tràntrong mắt làm ta choáng váng, không muốn để hạnh phúc của người khác làm xáođộng lòng mình, ta xoay người trở vô.
Đột nhiên nghethấy tiếng cung nữ thốt đầy ngạc nhiên: “Người kia sao lại như thế, khi khôngđi phá hoại chuyện vui của người khác!”
Ta quay đầu lại.
Một gã thư sinhbị kiềm chặt tay chân, nhưng vẫn liều mạng lao về hướng kiệu hoa, la lớn: “YếnVũ! Yến Vũ!”
Bà mối chỉ huybọn người hầu: “Đưa hắn đi mau!”
Lúc này, mọingười nghe thấy ồn ào, chạy ra cửa ngó. Một tên thái giám hỏi: “Hắn bị gì thế?”
Ta thản nhiênđáp: “Chắc là một kẻ yêu thầm tiểu thư!”
Thêm một vài giađinh đi đến, muốn giữ hắn lại. Nhưng không ngờ hắn lại y như một con hổ đói,nhất thời không thể nào ngăn cản, để hắn vọt đến bên cạnh chiếc kiệu. Tay vừa mới đưa qua, muốn vén lên màn kiệu, nhưng cònchưa chạm vào, bọn gia đinh liền phản ứng nhanh nhạy, vội vàng lôi hắn đi.Người nọ bị bắt lấy, miệng vẫn không ngừng gọi tên nữ tử mình thương.
Cung nữ bên cạnhlắc đầu cảm thán: “Đúng là si tình!” Thư sinh kia trong mắt chằng chịt tơ máu,thần sắc tiều tụy, vốn là hào hoa nho nhã, lại biến trở thành cái dạng tệ hạinày đây.
Ta quay nhìn cỗkiệu. Người nọ tuy rằng chưa vén được màn lên, nhưng gió thổi cũng làm tấm mànlắc lư một chút. Quả nhiên là mũ phượng lấp lánh, áo hồng rực rỡ. Làn gió nhẹnhàng lay động chiếc khăn voan trên đầu.
Ta rùng mìnhnhìn lại, đứng thẳng người lên. Thấp thoáng dưới tà khăn là một gương mặt dễnhìn, có thể xếp vào hàng mỹ nhân. Khiến cho ta để ý chính là, đôi môi anh đàonhỏ nhắn tựa hồ đang bị thứ gì đó lấp đầy, mà trên mặt cô gái cũng có cái gì đólóe sáng. Xem ra, cô gái này chắc là đã bị người ta bắt trói lại.
Nếu như ta ratay, nhất định có thể thành toàn cho bọn họ. Nhưng mà vì sao người ta có thểđến được với nhau trở thành thân bằng quyến thuộc, còn ta... thật không camlòng. Nhưng…
Thư sinh mặt màytrắng bệch. Tân nương bị trói quặp tay. Đất trời phô diễn một màu đỏ rực. Đôimắt của ta mơ hồ, phảng phất như thấy lại bản thân mình ngày đó núp sau tảngđá.
Ta quay đầu nhìnlại bóng lưng đang lúi cúi đằng sau. Mở miệng: “Tiểu Lục Tử, ngươi dẫn ngườiđến ngăn cỗ kiệu đó lại!”
Tiểu Lục Tử ngâyngười, rụt rè hỏi: “Nương nương, người… người muốn ngăn lại kiệu hoa?”
Ta đảo mắtphượng: “Còn chưa đi!”
Hắn chưa hếtngạc nhiên, nhưng vẫn dẫn một toán Ngự Lâm Quân đuổi theo.
Binh lính toátra hơi thở lành lạnh, thần thái cao ngạo, chặn đường kiệu hoa, không người nàodám hé răng kháng cự. Chỉ có vài tên gia đinh chạy nhanh về phủ báo tin.
Hai phương nhânmã cứ giằng co như vậy.
Ta không nói lờinào, quay vào đại sảnh, bắt đầu thưởng thức trà.
Chàng nhận đượctin báo, tiến vào hỏi ta: “Rốt cuộc là sao vậy? Khi không ngăn lại kiệu hoa củangười ta?” Trong thời gian này, chàng đối với ta tựa hồ rất tùy hứng. Ta tấtnhiên không trách chàng không biết tôn ti, trái lại còn vô cùng vui sướng.
“Ta muốn nhìntân nương tử có bộ dạng như thế nào!” Ta đáp lại thản nhiên.
Trên mặt chàngnổi đầy gân xanh, nhìn dáng vẻ ta ung dung tự tại, bình tĩnh lên tiếng: “Vithần không tin.”
Ta chớp mắt nhìnchàng: “Dư Thống lĩnh thật sự hiểu ta như vậy?”
Chàng lấy tayday trán: “Nương nương, rốt cuộc là vì sao?”
Ta cười: “Tíchcông đức!”
Chàng sửng sốt.Nhìn thấy chút ẩn ý đau thương trong nụ cười của ta, bèn không nhiều lời: “Vithần ra ngoài xem thử!”
Ta nhìn theobóng hình chàng, cúi đầu nhìn xuống đôi tay, nhẹ giọng: “Nghe được câu nói này,ông trời quả thật đã quá tốt với ta rồi!”
Một lát sau, cóngười tiến vào bẩm báo. Mọi người đều đã có mặt đông đủ.
Ta chậm rãi bướcra ngoài. Chàng vừa thấy ta, đã nhanh chóng đến bên cạnh ta, xem ra chuyện lầntrước chàng vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Tiếp đó là haihàng người, chia thành hai nhóm riêng biệt.
Một bên, dẫn đầubởi một người quần là áo lụa, mặt nhọn má hóp, trông qua không phải người đànghoàng. Hắn đứng bên cạnh cỗ kiệu, cùng bà mối thầm thì to nhỏ, hiển nhiên làmuốn biết chuyện gì xảy ra.
Một bên là mộtông bác trung niên mập mạp phốp pháp, đằng sau là một nam tử mặc lễ phục đỏrực, rất rõ ràng là tân lang đi đón dâu, chỉ có điều đúng dân đần độn, dốt nát,bộ dạng thì y như con dê cụ. Bọn họ thường ngày bệ vệ, kiêu ngạo, bây giờ thìthật hay, ủ rũ ỉu xìu, phía sau là dàn gia đinh mặt mũi bầm dập, chắc là mớitiếp nhận xong “giáo huấn”.
Ta cười thầm.Ngự Lâm Quân mắt cao hơn đầu, hiếm khi để ai vào trong mắt, bọn người này lạinói năng lỗ mãng tất nhiên quân sĩ chẳng nể tình. Đây vốn là dụng ý của ta,đánh phủ đầu họ trước.
Cung nữ đi trướcmở đường, thái giám ở hai bên bồi giá. Ngự Lâm Quân quỳ xuống: “Nương nươngthiên tuế!” Ngay sau đó, người người trên đường cũng sụp gối quỳ theo, hô vang:“Nương nương thiên tuế, thiên thiên tuế!”
Ta uy phong rựcrỡ bước ra giữa sân, tao nhã ngồi xuống chiếc đôn thái giám vừa mang tới. “Đứnglên hết đi!”
Lại một tràngrung trời: “Tạ nương nương!”
Ta quét mắt nhìnmột lượt. Những người đó chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, tâm tư nơm nớplo sợ, không dám hé răng.
Ta cất tiếnghỏi: “Người nào là phụ thân của tân nương?”
Tên mặt nhọn lonton chạy đến: “Khởi bẩm, tiểu nhân chính là Đinh Khánh.”
“Là cha ruộtsao?” Ta lại hỏi.
Hắn không biếtsao ta lại hỏi như vậy, lắp bắp mở miệng: “Đúng ạ!”
“Có biết vì saota ngăn lại kiệu hoa không?” Giọng nhàn nhạt, không cao không thấp.
“Xin nương nươngdạy bảo!”
Ta cười như hoaxuân: “Bổn cung hôm nay có tâm tình, muốn nhìn thấy tướng mạo xinh đẹp của tiểuthư!”
Hắn cả kinh,tròng mắt đảo lia lịa: “Việc này… không hợp với lễ giáo. Tân nương còn chưa báiđường đã mở khăn voan, chỉ sợ không phải điềm tốt! Kính mong nương nương khaiân!”
Ta cười càngthêm rạng rỡ: “Ngài đúng là người cha tốt, biết quan tâm đến nữ nhi!”
“Nương nương quákhen!”
“Được rồi, vậythì không mở khăn nữa!” Nhìn bộ dáng như vừa trút được gánh nặng của hắn, tatiếp lời: “Mời cô ấy xuống kiệu bái kiến bổn cung, bổn cung sẽ ban thưởng trọnghậu!”
Đinh Khánh sắcmặt càng thêm phần âm u: “Nương nương, việc này...”
“Việc này cũngkhông hợp với lễ giáo sao?” Ta nghiêm mặt. “Đừng nói là không có vấn đề, cho dùcó vấn đề, có bổn cung ở đây, ngươi còn lo gì nữa?” Quay đầu nhìn hai cha conđàng trai: “Các ngươi có ý kiến gì không?”
Hai người kiavội vã khom người: “Tất cả xin nghe theo lời nương nương!” Có lời vàng củanương nương, ngày sau nhất định có lúc cậy nhờ. Bọn họ không biết vì sao ta cứmột mực bắt tân nương thi lễ, cũng không biết lý do thông gia lại tỏ vẻ miễncưỡng như vậy, trong khi đối với bọn họ mà nói, đây là điều vinh hạnh vô cùng.
Ta ra hiệu chothái giám đỡ đi xuống.
Đinh Khánh muốnngăn cản, nhưng thấy một hàng Ngự Lâm Quân uy vũ trùng trùng, vẫn là khiếpnhược không dám, mắt dõi về hướng kiệu, khẩn trương không thôi.
Người dân trênđường im lặng không một tiếng động, một phần bị khí thế của ta trấn nhiếp, phầnnữa là muốn xem thử chuyện gì sẽ phát sinh.
Thái giám ngàycàng tiếp cận với nóc kiệu, mà chân Đinh Khánh lại càng lúc càng run.
Nhấc lên mànkiệu, ai nấy đều không khỏi hít sâu một hơi.
Tân nương bịtrói chặt lại.
Ta giả bộ kỳquái hỏi ra tiếng: “Đây là tập tục của các ngươi à?”
Toàn trường dânchúng im phăng phắc. Hai cha con tân lang cũng ngạc nhiên ngây người.
Cung nữ bên cạnhmở miệng trách mắng: “Nương nương hỏi, còn không mau trả lời!”
Đinh Khánh runlập cập: “...Kỳ thật là tiểu nhân có nỗi khổ!”
“À!” Ta nhíumày, tỏ vẻ rất hứng thú nghe hắn trình bày. Thoảng qua trong mắt ta là hình ảnhchàng đang cau mày.
“Hôn nhân vốn dĩnên tuân theo lời cha mẹ, nhưng mà Vũ Nhi bất hiếu, ngang nhiên muốn đào hôn,vì thế tiểu nhân mới bất đắc dĩ...”
Ta tỏ vẻ tánđồng: “Nói thế cũng đúng! Tuy nhiên, bổn cung muốn nghe chính miệng tân nươngnói!” Không chờ hắn lên tiếng, liền sai người mở khăn voan lên.
Trong dân chúnglại truyền đến tiếng xôn xao. Miệng của tân nương cũng bị bịt lại, hơn nữa trênmặt nước mắt đầm đề, dung nhan ảm đạm.
Ta không ngừngthở dài: “Thật là khiến người ta thương cảm mà!”
“Nương nương…”Đinh Khánh hấp tấp muốn nói, ta bèn xua tay ngăn cản, đồng thời ra hiệu chocung nữ bỏ đi trói buộc trên người cô gái.
Tân nương vừađược phóng thích, liền lao ngay đến bên chân Đinh Khánh quỳ xuống: “Cha, nữ nhicầu xin cha, thành toàn cho nữ nhi với Thành Húc đi!”
Thì ra thư sinhkia tên là Thành Húc! Ta hỏi giọng nhẹ nhàng: “Cô tên là Yến Vũ phải không?”
Cô gái vẫn mảimiết khóc, Đinh Khánh bèn đá người nàng: “Còn không mau trả lời nương nương!”
“Nương nương?”Cô gái kia nhìn về phía ta đang ngồi giữa đông người, “Thật sự là nương nươngư?”
“Ta nghĩ cô ởtrong kiệu đã nghe rõ!”
Cô gái bất ngờđứng dậy, lao đến trước mặt ta không ngừng dập đầu. “Nương nương, xin người làmchủ cho dân nữ, thành toàn cho dân nữ!” Mắt của nàng sáng lên vẻ kiên định,khiến ta nhớ lại mẫu thân đã từng cùng ta nói đến vẻ đẹp của Giang Nam vào xuân,cả một trời hoa đào rực rỡ.
“Nếu bổn cungkhông đáp ứng thì sao? Dù gì, đây cũng là việc nhà.” Ta tỏ vẻ khó xử.
“Dân nữ cam tâmchịu chết!” Trong mắt nàng tràn đầy quyết tâm, là quyết tâm bất chấp mọi thứ,nguyện tan xương nát thịt.
Ta nhìn nàng,trong lòng không hề cảm động, chỉ có hâm mộ cùng ghen tị. Có thể mạnh dạn côngkhai tình cảm của mình, có thể ở dưới ánh mặt trời, trước mặt mọi người thừanhận người mình yêu, là niềm hạnh phúc biết chừng nào!
Ta quay đầu nhìnhai cha con bị những chuyện xảy ra dọa đến ngây ngốc cả người: “Xem ra tân hôncó án mạng xảy ra rồi!”
Ông bác mập mạpkia liên tục xua tay: “Tôi quyết định từ hôn!” Nói giỡn chắc, ai muốn lấy ngườichết về làm dâu!
Thật tốt! Nụcười nở trên môi ta, dưới vành lụa che mặt, không người nào có thể trông thấy.Bây giờ, hãy để ta xem tên thư sinh cô dành trọn tình yêu cho hắn nào! Nếu hắncó được quyết tâm như cô, ta sẽ cho hai người cái mà hai người muốn - cho dù đólà thứ ta vĩnh viễn không thể đạt được! Nhưng vì tâm tình giống nhau, ta bằnglòng tặng cô món lễ vật quý giá này!
Một nam tử khôingô nhưng tiều tụy loạng choạng bước vào giữa sân, không để ý đến ai khác, trựctiếp ôm chầm cô gái đang thút thít từng tiếng.
Ta mở miệng pháđi cảnh đẹp: “Ngươi có biết câu dẫn con gái nhà lành là trọng tội không?”
Người nào đókhông thức thời chen vào: “Đúng vậy, nếu không Vũ Nhi làm sao dám cãi lời ta?”
Một đạo ánh mắtlạnh lẽo chiếu tới khiến cho hắn ngậm miệng không dám nói nữa, không phải ta,mà là chàng trai khoác nhung bào đang đứng bên cạnh. Ta mỉm cười.
Thư sinh nhìn nữnhân mềm yếu trong lòng mình, nói đầy dịu dàng: “Bất luận thế nào, ta đã đápứng với nàng, cả đời này sống chết có nhau, quyết không phụ nàng!”
Ta nhìn chàng.Chàng cũng đang cúi đầu trầm ngâm. Ta đột nhiên nhớ lại ngày hôm đó. Cái buổitrưa định mệnh đã thay đổi cả cuộc đời ta, đến chết ta vẫn nhớ như in câu nói củachàng: “Ta đã đáp ứng Thôi Nhi, tuyệt đối sẽ không phụ nàng, cả đời này ta cũngchỉ lấy một mình nàng!”
Ta ngẩng đầunhìn trời, tận lực kiềm nén nước mắt đang chực trào ra. Bên tai thấp thoángnghe tiếng chàng: “Nương nương...” Là giọng điệu khẩn cầu. Thôi thôi, đã thànhtoàn một lần, còn so đo chi cho đắng lòng!
Ta khôi phục lạibình tĩnh, cất lên thanh âm mềm mại: “Bổn cung rất xúc động! Như vậy đi, dù saobọn họ đã muốn từ hôn, bổn cung sẽ thay hai người các ngươi làm chủ!”
Đôi tình nhânvui mừng không kể xiết.
Dân chúng đứngxem vỗ tay rào rào. Ai cũng tán thưởng chuyện tình yêu kiểu như vậy - hai ngườithân phận bất đồng vượt qua rào cản chắp cánh uyên ương! Nhưng còn ta?
Đinh Khánh ngậpngừng muốn nói, đã nghe tiếng ta cất lên: “Nhìn tướng ngươi ắt hẳn là người đọcsách, ngày sau lên kinh ứng thí, có thể làm rạng rỡ tổ tông!” Cái miệng của hắnlập tức khép lại.
Thư sinh kiacùng người yêu đến trước mặt ta quỳ xuống: “Tạ ơn điển của nương nương! Ngàysau nếu có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp ơn này!”
Ta chậm rãi đứng dậy: “Bổn cung chờ!”