Không Hận

Chương 6




25.

Ta từ bồn tắm đi ra, cung nữ hầu hạ mặc y phục ngủ.

Đêm tháng tư không lạnh cũng không nóng, hơn nữa cả người vừa ngâm trong nước hoa hồng, thoải mái khiến tâm tình ta cũng tốt lên.

Ta bảo cung nữ đi ra khỏi điện, ôm Bánh Táo đùa giỡn một chút, đột nhiên có người từ đằng sau ôm lấy ta, ta tưởng thích khách, sợ đến vội mở miệng ra, muốn kêu to, bên xoang mũi thang thoảng mùi long diên hương, ta lại nghĩ tên thích khách nào lại không sợ chết, dám nhân đêm khuya đột nhập tẩm cung của hoàng hậu, trên người còn dùng loại hương liệu này.

Quay đầu lại, quả nhiên là hoàng thượng, khuôn mặt hắn tươi cười khẽ hôn vành tai của ta, tay không nhanh không chậm cởi đai lưng của tay.

Không nói gì,

Nhắc đến việc ăn ta, thì hắn đúng giờ lắm.

Hắn lưu luyến cổ ta, bị hắn hôn đến kêu một tiếng, đôi mắt hắn lại tối thêm một chút, đến cuối cùng làm như không hài lòng, ôm lấy ta, đi vào nội điện, đặt trên giường mềm mại.

Tiểu cung nữ thay quần áo lúc nãy, thẳng thừng nhìn chằm chằm chúng ta, Hoàng thượng cởi thắt lưng ta, cúi đầu nói: " Lại nhìn, trẫm liền móc hai mắt ngươi ra."

Tiểu cung nữ dường như bị dọa sợ, lòng bàn chân như bôi dầu mà đi ra ngoài.

Ta xem hắn làm càn, cảm thấy hắn lấy thân phận đế vương ra uy hiếp ta, cá nước thân mật.

Ta nghĩ đến cái gì đó, vội vàng đẩy hắn ra: " Không thể."

Đã bốn năm, ta thấy chính mình giống như trở thành một tiểu cô nương chưa biết sự đời.

Hắn đối tốt với A Lâm giống như một thanh đao, từng chút từng chút chém vào lòng ta.

Hiện giờ hắn đã là cửu ngũ chí tôn, hắn sau này sẽ có thêm nhiều nữ nhân, ta lại không dám mơ tưởng tình yêu của hắn, loại tình yêu cố chấp này.

Mưa rơi sẽ thạnh, nhưng người cũng bị ướt.

Hắn bị ta đẩy ra, con ngươi hiện lên vẻ đáng sợ: " Vì sao, vì sao nàng không yêu ta?"

" Không phải."

" Vậy tại sao lại cự tuyệt ta?" Hắn tức giận.

" Nàng chán ghét ta sao."

" Vẫn là nàng chê ta, chê ta trên người sát khí nặng..." Hắn cau mày, nói chuyện giống như một đứa nhỏ: " Nguyễn Nguyễn, ta cam đoan với nàng, về sau ta sẽ không giết người nữa, nàng không cần phải ghét bỏ ta, ta không còn cách nào khác, nếu ta không giết họ, người chết chính là ta..."

" Ta đã là hoàng đế... Nguyễn Nguyễn, chúng ta đã được bên nhau, không còn ai ngăn cản chúng ta nữa, chúng ta sẽ sống với nhau đến bạc đầu..." Hắn cầm lấy tay của ta.

" Vậy ngươi có thể không tuyển tú sao?" Ta giương mắt hỏi.

Ta có thể hiểu việc cha ta có vài thiếp thất, nhưng người ta yêu thì không thể, cùng với nữ nhân khác ân ân ái ái.

Đối với ta, chỉ là một đôi người.

Hắn nghẹn lời, thay ta chỉnh lại quần áo, thật lâu mới lên tiếng: " Ta có thể không sủng các nàng, chỉ là không tuyển tú, làm sao mượn được sức của trọng thần triều đình."

26.

Thiên hạ và ta trong lòng hắn, hắn vẫn là yêu thiên hạ hơn.

Hắn không chạm vào ta, ôm ta ngủ một đêm.

Sáng hôm sau, hắn đi vào triều, ta muốn đứng dậy giúp hắn thay quần áo, hắn thương tiếc ta dậy sớm, để cho ta ngủ.

Một nhóm tiểu cung nữ đỏ mặt nóng tai cắn răng nhịn cười,

Ta mơ mơ màng màng mới phản ứng lại, a...Lời này đúng là làm người ta hiểu lầm.

Cẩm Nương đã chết, nghe nói là bụng nàng đã to. ở trên đường trong cung bị chưng sống, từ đầu đến cuối phố toàn là mùi buồn nôn, đến cuối cùng chỉ còn lại một mớ thịt, bị thái giám tùy ý ném đi vào bãi tha ma.

Ta nghe thấy, cảm giác toàn thân sởn gai ốc.

Hắn làm như vậy, là muốn răn đe, muốn cho mọi người biết, không ai có thể trở thành nhược điểm của hắn, ảnh hưởng đến con đường danh lợi của hắn.

Cẩm Nương một đời đáng thương, là con tốt thí cho người khác, chết trên tay phu quân danh nghĩa của nàng, đến cuối cùng ngay cả gia phả hoàng gia cũng không được vào.

Mấy tháng kế tiếp, ta cùng A Lâm bận rộn chuyện tuyển tú.

Ngươi không có nghe sai, hắn quả nhiên vẫn muốn tuyển tú, nhưng lại là ta đem nữ nhân đến bên người hắn.

Ha ha...Thật mỉa mai.

Ta vốn nghĩ muốn chọn mấy người xấu xí cho hắn, để hắn muốn ngủ cũng không được.

Cũng không nghĩ đến họa sư cung đình quá tệ, còn không bằng tay nghề của ta, vẽ tranh cho tú nữ đều khác xa, làm sao ta tuyển được.

Tùy tiện đi, nếu hắn muốn mượn sức quan viên triều đình, vậy tuyển mấy người có gia thế cao đi.

Ngày ấy trong điện tuyển tú ta hoàn toàn há hốc mồm, ta thề từ trước đến nay chưa bao giờ kích động như thế.

Gì mà khác xa, rõ ràng đều là tiên nữ trên cửu trùng thiên hạ phàm, một người so với một người càng kiều diễm hơn, dáng người lả lướt, ta hận không thể cùng mấy mỹ nhân này ngủ một giấc, như đồng thời cũng liếc mắt nhìn sang người bên cạnh.

Cái tên kia ngồi trên chỗ cao, nhíu mày chậc lưỡi: " Không giống... cũng không giống..."

giống ai...giống A Lâm hay là ta?

Không phải...A Lâm cũng giống ta.... Thì phải là ta!

Hắn vẫn là vạn phần ghét bỏ mà chọn hai người vào cung, một người nhìn giống ta, một bên...mặc quần áo giống ta.

Ta có chút dở khóc dở cười, không ngờ hắn lại góp nhặt một vòng toàn là người giống ta.

Theo hắn thôi...Chỉ cần hắn đừng chạm vào các nàng là được....

Coi như là ta xin hắn.

27.

Hai phi tần vừa mới vào cùng cùng lắm chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, đều được phong là tài nhân.

Khuôn mặt trẻ tuổi lộ ra vẻ sáng người tươi đẹp động lòng người, làm cho người ta cũng cảm thấy vui.

Chẳng qua hai nha đầu này giống như không có tâm tư tranh sủng, giống như ta, đều thích xem tiểu mỹ nhân, mới đầu còn không dám làm càn, đối với hoàng hậu là ta luôn cung kính, sau này mỗi ngày đều chạy đến Phượng Dương cung, cùng ta với A Lâm ríu rít cười nói.

Ta có phải hay không nên là ra vẻ hoàng hậu một chút?

Mặc kệ mặc kệ mặc kệ!

Nha đầu có chút giống ta họ Thẩm, tên là Thính Quân, là một cái tên văn nhã, nhưng người lại tùy tiện không có quy củ, thích nhất chính là nấu một bàn đồ ăn ngon, ngay cả A Lâm mảnh mai cũng bị nàng nuôi đến tươi tắn.

Mà hoàng thượng nhìn trái nhìn phải, chỉ ra cô nương mặc y phục giống ta, họ Khúc, tên chỉ có một chữ Man, ở nhà thích thêu thùa, ta hoài nghi nàng có ba đầu sáu ta, chỉ mới bốn ngày mà thêu được một đống y phục nhỏ cho Bánh Táo, khiến cho mọi người nghẹn họng.

Hai tiểu cô nương xinh đẹp, ta đều thích.

Hoàng thượng kia,

Có thể hay không thích...

Khó khăn có mấy ngày vui, đưa hai tiểu oan gia kia đi, A Lâm ở trong điện, thêm hương liệu vào trong lư hương, nói: " Tỷ tỷ, ta biết tỷ suy nghĩ cái gì, hoàng thượng sẽ không thích các nàng."

" Vì sao?"

" Đã từng trải qua bể khổ, chỉ có núi chứ không phải mây... Trung Nguyên có phải hay không có một câu nói như vậy." Âm thanh của nhà yếu ớt nhỏ bé.

" Thật ra Hoàng thượng chưa bao giờ cùng ta ngủ chung."

" Lúc ấy hắn đem ta về, chỉ vì muốn làm cho tỷ ghen tị." A Lâm yếu ớt cười, âm thanh nhẹ mà mềm mại, lại vang vọng trong cả điện trống trải.

Ta quay đầu nhìn nàng, kinh ngạc không thôi.

giống như có người đánh vào người ta một cái, làm cho ta không thở được.

Không phải hắn đối với A Lâm rất tốt sao,

Đều là gạt ta? Chỉ vì muốn ta nổi giận?

" Ta triền miên trên giường bệnh, người bên ngoài đều nghĩ là hắn chăm nom ta, thật ra là cung nữ vẫn hầu hạ ta, mà đương kim hoàng thượng, năm đó vẫn còn là thái tử, ở bên tai là một lần lại một lần lặp lại câu..."

" Nhớ kỹ thân phận của ngươi, ngươi chỉ là một con chó ta nuôi, không có tư cách nằm trên giường của ta."

Nàng nghẹn giọng, " Tỷ tỷ, ta không yêu hoàng thượng, ta hâm mộ người, hâm mộ người người yêu có thể đối tốt với người như vậy."

Ta không rõ ta đang nghĩ gì, thậm chí còn muốn xác định lời nàng nói.

" Thật là khổ tâm sắp xếp, tỷ tỷ, trừ bỏ tính cách... còn lại ta quá giống tỷ." Nàng tự giễu cười khẽ, ta chưa từng thấy nàng như vậy.

Ta cau mày,

Ta đột nhiên có chút cảm thấy có lỗi với A Lâm.

28.

Bốn năm trước ta cùng hoàng thượng cãi nhau, kỳ diệu thế nào cuốn vào một vòng xoáy, ta lại còn si ngốc nghĩ hắn yêu nàng.

Ta cùng hoàng thượng là thanh mai trúc mã, hắn rất hiểu ta.

Hắn biết ta sẽ ghen, như vậy hắn liền thành công đạt được mục đích.

" Tỷ tỷ, ta không trách người, từ lúc ta đến đây, là tỷ đối tốt với ta nhất." A Lâm cầm tay ta, hốc mắt rưng rưng mà mỉm cười.

Lòng ta giống như bị người ta nung lên.

Qúa khó chấp nhận rồi.

Nếu không phải hoàng thượng đem nàng tiến cung, nàng còn có thể đi đâu.

Đi làm quân kỹ sao? Bị bao nhiên loại người nhục nhã, muốn sống không được, chết không xong, chỉ biết ngày đó so với bây giờ thảm hơn gấp trăm lần.

Ta nhìn khuôn mặt khóc lóc của nàng, thủy chung đều không thể nói gì, chuyện này nói nhiều đều phí công, vậy để nó ở yên trong quá khứ đi.

Có lẽ thâm cung là nơi tốt nhất với nàng, có ta che chở nàng, bảo đảm cả đời nàng bình yên vô sự.

Chỉ mong hoàng thượng cho nàng chút thương tiếc cùng yêu thương.

Một chút là tốt rồi.

Giờ dậu, hoàng thượng đến Phượng Dương cung dùng bữa tối.

Ta biết hắn không thích A Lâm, cho nên ánh mắt nhìn hắn có chút trốn tránh, nhưng đều bị hắn bắt được, hạ đũa nói: " Nguyên Nguyễn, hôm nay nàng quái dị lắm."

Ta cảm thấy thiếu chút nữa phun canh ra, kêu rên hồi lâu, mới một bên gắp thức ăn cho hắn, vừa nói ra một câu: " Ăn cơm còn không khiến ngươi ngậm miệng được."

Hắn trêu đùa ta, a một tiếng, không nhanh không chậm dùng bữa, thật lâu sau mới nói: " Ngày mai nghỉ ngơi."

Hắn rốt cuộc là muốn ám chỉ cái gì....

Ta rốt cuộc không nhịn được, nuốt nước miếng, đi thẳng vào vấn đề: " Lý Húc Chân, chàng muốn ta liền nói thẳng."

29.

Vừa nói ra ta liền hối hận.

Đáng chết,

Đến cuối cùng cũng không hiểu làm sao ăn hết cơm, ăn ăn, hắn liền bảo cung nữ, không nhanh không chậm cởi quần áo của ta. trong mắt lóe sáng, ôm ta giống như con mèo nhỏ vào trong nội điện, ta cuộn mình tỏng lòng ngực hắn, tay chân luống cuống..

Ngực đập nhanh quá, ta nghe được.

Ta nói là hắn,

Còn có ta.

Trong điện bỗng nóng lên, đôi môi ấm áp của hắn dừng trên cổ của ta, ta đẩy hắn ra, hắn lại ôm ta thật nhanh, đôi tay hàng năm cầm kiếm vuốt ve vành tai ta.

Bốn năm, quá lâu.

Hắn nhận ra ta không khỏe, khàn giọng, dừng động tác dưới thân: " Đêm dài, chúng ta không vội."

Hai mắt ta đẫm lệ, mơ mơ màng màng gật đầu.

" Ngoan." Hắn cúi người xuống, nhớ lại mấy lần đánh úp, mẫn cảm trong người ta đã sớm vỡ ra, nhẹ chạm vào ngực hắn.

" Nguyễn Nguyễn, gọi ta là A Húc." Hắn thở dốc.

Ý thức ta mơ hồ, mơ hồ nghe được lời nói rơi vào tai, còn không có phản ứng lại.

" Nhanh lên..." Hắn lại nói.

"....A Húc."

Âm thanh kiều diễm rơi xuống, đổi lại là một trận phong ba bão táp, ta nhắm mắt chịu đựng, cho đến mặt trời mọc mới dừng, ta mới phản ứng bốn năm qua, hắn có bao nhiêu điên cuồng.