Không Hận

Chương 5




20.

Hai gò má của Cẩm Nương nhanh chóng sưng lên, A Lâm nhìn thấy phản ứng của ta cũng bị dọa sợ, vội vàng đi lên giữ chặt ta: " Tỷ tỷ..."

Phản ứng của ta có chút quá kích, hô hấp cũng trở nên nặng nề, hoàng hậu ngồi trên chính vị, nhéo nhéo giữa trán: " Nguyễn nguyễn, tạm thời chớ nổi giận."

Ta đã nói tửu lượng của ta không phải kém, làm thế nào mà đêm đó lại uống đến trực tiếp ngất đi như vậy.

Hóa ra là do yêu phụ hoàng hậu này đã bỏ gì đó vào rượu, nói không chừng trong rượu của thái tử cũng có.

Thật âm hiểm! Không biết xấu hổ!

Ta căm giận nhìn về phía hoàng hậu, mà Cẩm Nương bị đánh đang ngồi dưới đất khóc, ta thấp giọng mắng: " Tiện tì, câm miệng!"

Nàng hít hít mũi, giương một đôi mắt như hạnh đào ngơ ngác nhìn ta.

Ta hít một hơi, cố gắng ép mình bình tĩnh.

Lại nói sau khi thái tử uống rượu thì không làm được chuyện phòng the, ta đã sớm biết.

Ta nhìn Cẩm Nương rất lạ mặt, có lẽ ngay cả nàng, cũng không biết hoàng hậu cho nàng bao nhiêu lợi ích, để diễn màn kịch này.

Đêm đó cả cung đều biết thái tử nghỉ ở chỗ hoàng hậu, nếu lời gièm pha này truyền rat ngoài, chịu bàn tán của thiên hạ, thái tử tuy nói là có chiến công hiển hách, không có sợ hãi, nhưng từ xưa đến nay, danh dự của người tiếp vị luôn là thứ quan trọng hên tất thẩy.

Nàng ta chính là như vậy, vì mục đích của mình mà cá gì cũng làm, chính mình không được tốt liền muốn người ta cùng đồng quy vu tận, ngay cả đứa con trên danh nghĩa của mình cũng vậy.

Nàng dùng biện pháp thâm độc như vậy, ép ta để Cẩm Nương đi vào đông cung.

Ta không có cách nào khác, thực sự không còn cách nào khác, ai đến nói cho ta biết phải làm thế nào đi.

" Nguyễn Nguyễn, con chỉ cần để Cẩm Nương đi vào đông cung, còn chuyện còn lại, bổn cung dám dùng tính mạng bảo đảm, người bên ngòi sẽ không biết được."

Nàng đang lợi dụng tình ý của ta đối với thái tử, hoàng hậu đã sớm biết đáp án, ta vì danh dự của hắn, sẽ đồng ý.

" Để cho nàng vào đông cung, danh không chính, ngôn không thuận" Ta trả lời.

Cơ hồ lời còn chưa dứt, hoàng hậu mặt mày hớn hở, " Ngươi yên tâm, bổn cung có thể để cho nàng danh phận của đích nữ nhà thống lĩnh cấm vệ quân."

Một câu của nàng, liền khiến cho gà mái nhanh chóng trở thành phượng hoàng.

Ta há miệng thở dốc, không thể nói thêm gì, từ đầu đến cuối không nói nên lời, " Được, ta đồng ý."

Ngoài việc ta sợ hãi Cẩm Nương là gián điệp, ta còn có chút tư tâm của chính mình.

Đứa nhỏ trong bụng Cẩm Nương, tương lai chính là đứa con đầu tiên của thái tử.

Nhưng mà, đứa nhỏ cũng không phải của hắn...

Năm ấy tuyết trắng rơi đều, ở dưới sườn núi, hắn đồng ý với ta, mẫu thân của con hắn chỉ có thể là ta.

A Lâm bỗng quỳ xuống, nói: " Thái tử phi không nói nên lời, thiếp thân liền thay mặt, đưa ra câu trả lời của Đông cung là...

Được."

21

Hoa đào tháng tư, bụng của Cẩm Nương đã có chút lớn, chỉ có thể thỏa mãn ý nguyện của hoàng hậu, để Cẩm Nương nhập cung, sắc phong chiêu huấn.

Mấy ngày trước, ta dùng người truyền thư của phủ hộ quốc đại tướng quân, bí mật truyền thư cho thái tử ở ngàn dặm xa xôi.

Việt này không thể để hoàng hậu biết, nàng chính là đợi lúc thái tử không có ở đây, mới lấy danh dự của hắn ra uy hiếp ta.

Tính toán của ta là, chờ Cẩm Nương hạ sinh đứa nhỏ, để cho ca ca của ta lĩnh binh đánh giặc, mang nàng ra khỏi thành, tình một nhà tốt cho nàng, vĩnh viễn không đặt chân đến Trung Nguyên.

Dù sau ai có thể cam đoan, Hoàng hậu vĩnh viễn không dùng chuyện này uy hiếp tiền đồ của thái tử, cùng hắn đồng quy vu tận.

Có lẽ do cái tát của ta, Cẩm Nương có chút sợ ta, nhìn thấy ta tới gần, nàng luôn lạnh run mà trốn tránh, cho nên mấy ngày nay vẫn là A Lâm bên cạnh nàng.

Ta vừa mới dùng xong cơm trưa, ngồi trên nhuyễn tháp ngây người, dùng một cái thìa nhỏ đè nặng hương tro trong lư hương, A Hoan vội vội vàng vàng, vui vẻ chạy vào điện: " Nương nương, điện hạ đã về."

Ta nghe vậy, giật mình đi xuống nhuyễn tháp.

Cuối cùng cũng trở về! M.ẹ ngươi chứ! Trong cung loạn như vậy, ngươi ở Hoài Nam trốn tránh thật thoải mái.

Ta nghĩ trong bụng, miệng nói kháy mà chạy đến Thừa Chính điện.

Ánh nắng ngày xuân lưu luyến, chiến vào một gốc hoa lê trong viện, mùi thơm tỏa ra, trắng như tuyết, bóng lưng của hắn cao gầy, đang hứng những cánh hoa rơi, bẻ gãy một mảnh hương thơm.

Hắn quay đầu nhìn ta, đáy lòng có chút rung động.

Trên người như dát ngọc, công tử thế vô song.

Ta đột nhiên có thể hiểu được, vì sao trong đêm mưa tám năm trước ta vì cái gì có thể quỳ gối đến sắp chết trước cửa phòng cha ta.

Hắn cúi người, thì thầm với thiếu tướng quân bên cạnh, vị tướng quân kia tiến lên hành lễ với ta: " Thần, thống lĩnh cám vệ quân, Tề Ẩn Sơn thỉnh an thái tử phi"

Ta quay đầu lấy lễ, thái tử tiến lên, tựa vào bên tai ta nói, " Tối nay có trò hay."

Dứt lời, hắn liền cho gọi người chuẩn bị xe.

Hắn muốn vào cung,gặp phụ hoàng của hắn.

Thái tử ghét nhất là bị người ta uy hiếp.

Bất kể người đó là ai.

Hắn tiến cung được chừng năm sáu canh giờ, ta lo sợ bất an, ở cùng một chỗ với A Lâm, cảm giác giống như đêm nay sẽ có chuyện gì đó.

A Lâm nắm lấy tay ta an ủi, không có việc gì.

Nghĩ đến lúc trưa khi thái tử tiến cung, giấu diếm âm mưa gì đó, ta sợ đến cả người phát run.

Mấy ngày nay hắn ở Hoài Nam là cái gì... rốt cuộc là muốn làm gì....

Đến nửa đêm, A Lâm cùng Cẩm Nương trái phải ngủ ở trên giường, ta đợi đến khi thái giám nội cung trực tiếp đến truyền tin.

Tin tứ này đủ để ta thiếu dưỡng khía mà chết, thậm chí không biết kinh hỉ hay kinh sợ.

Thái giám hành lễ với ta: " Nô tài thỉnh an thái tử phi."

" Hoàng thượng, băng hà."

22.

Đến lúc hừng đông, ta đều không thể tỉnh táo, mơ mơ màng màng để cho A Hoan mặc lên bộ đồ trắng, vội vàng tiến cung.

Thái tử đến cuối cùng là làm gì... Vì sao không cho ta biết.

Phượng Dương điện của hoàng hậu không một bóng người, ta còn chưa đi vào, chợt nghe có tiếng chén vỡ, cùng âm thanh bén nhọn của nàng rít gào: " Lý Húc Chân! Ngươi là kẻ đại nghịch bất đạo, mưu quyền soán vị, dùng cổ độc hại chết phụ hoàng ngươi, ngươi thực sự nghĩ rằng bản cung không biết gì sao?"

" So với việc mẫu hậu thừa dịp nhi thần Nam hạ, dưới danh nghĩa danh dự đế vương mà bức ép Nguyễn Nguyễn nhận tay chân của người, bốn năm trước, nhi thần căn cơ chưa ổn, phụ hoàng đem toàn bộ sức lực chèn ép nhi thần trong triều, suýt nữa bị hại chết ở tha hương, thì chỉ có hơn chứ không kém."

" Lầm này ở Hoài Nam, nhi thần vừa nghe trong cung nói thân thể phụ hoàng suy yếu..."

" Ta chờ hôm nay, đã chờ rất lâu rồi."

Ta ngẩn người, giống như bị giam trong hầm băng lạnh lẽo.

Đêm qua ta nghĩ đủ thứ, suy tính mọi chuyện có thể phát sinh, chỉ là không ngờ hắn lại có thể nhẫn tâm hạ độc thủ với cả phụ thân ruột của mình.

Thống lĩnh cấm vệ quân kia,

Hắn thừa dịp đêm tối, bức vua thoái vị.

Ta ở ngoài cửa nghe được, không dám đi vào.

Hắn dùng chiêu nguy hiểm nhất, thắng làm vua, thua làm giặc, ngày đêm luôn muốn bước lên ngôi vị hoàng đến, chiếm được ngàn dặm giang sơn.

Hắn thật đáng sợ, ta thậm chí cảm thấy, mùng một tháng giêng hôm đó người cãi nhau với ta, không phải hắn.

Ta thiếu chút nữa đã quên, hắn chính là tên thái tử ngoan tâm thủ lạt kia.

" Nhi thần ghét nhất chính là việc bị người ta uy hiếp, người biết, nhưng vẫn động đến thái tử phi." giọng hắn sắc lạnh.

" Về phần phụ hoàng, không thể trách nhi thần, từ lúc hắn nhục nhã mẫu phi thì đã nên chết đi."

Ta không biết từ khi nào hắn lại trở nên như vậy.

Là thời điểm mẫu phi hắn qua đời sao, lúc đó hắn mới mười ba tuổi.

Mười năm trước, thiếu niên sững sờ đứng bên cạnh quan tài, hắn không khóc, cũng không làm loạn, chỉ là im lặng đứng.

Có lẽ lúc đó, hắn liền muốn tranh quyền đoạt vị.

Có lẽ chỉ có thể trở thành người trên vạn người, mới có thể bảo vệ tất cả người mà mình yêu thương.

Nhưng hắn có để ý không,

Đế vương hữu tình, liền có thể trở thành một nhược điểm trí mạng.

" Vậy, hoàng đế tráng niên liền băng hà, phải làm như thế nào công bố với dân chúng?"

" Rất đơn giản, phụ hoàng hoang dâm vô độ, suy nhược nên chết, nhi thần là thái tử, đương nhiên danh chính ngôn thuận đăng cơ."

" Lý Húc Chân, ngươi điên rồi!" Hoàng hậu kinh ngạc kêu to, giọng nói cơ hồ là vỡ bức tường cung, vang đến trời xanh.

Thái tử cười khẽ: " Thái hậu, người mệt rồi."

" Nghỉ ngơi đi."

23.

Trong triều, đa số trọng thần đều nói, nước không thể một ngày không có vui.

Thái tử cuối cùng cũng thực hiện được tâm nguyện, xưng đế.

Không, hắn hiện tại chính là cửu ngũ chí tôn.

Thái hậu bí mật bị nhốt ở Phúc Thọ cung, chết cũng không được ra ngoài, những gì nói ngày hôm đó không được truyền ra ngoài, hắn vừa mớ đăng cơ, phải giữ được danh hiếu thuận.

Đại thần giúp đỡ hắn được ban thưởng, mẫu tộc ta là đầu tiên, ban thưởng ngự tiền bội đao, vô cùng vinh quan, cha ta trước mặt văn võ bá quan cao giọng tạ ơn, thống lĩnh cấm vệ quân cũng được thăng nhị phẩm.

Cha ta chính là vậy, thích khoe khoang hư vinh, đôi khi còn hơi phung phí.

Ta ngồi cùng A Lâm ở Phượng Dương cung, nghe A Hoa kể chuyện phiếm.

Ta là thái tử phi đi theo hắn chín năm, đương nhiên được sắc phong trở thành mẫu nghi thiên hạ, A Lâm được tấn phong Hiền phi.

Hắn không muốn nhắc đến nữ nhân dơ bẩn Cẩm Nương, nàng hiện giờ còn ở lại Đông cung.

Nhưng đây cũng không phải cách, cái này gọi là danh bất chính ngôn bất thuận.

Sau giờ ngọ, ta bưng một mâm bạch ngọc cao, đi đến Tuyên Quang điện, tổng quản thái giám ngoài cửa nhìn thấy ta liền a dua nịnh nọt cười, dẫn ta đi vào.

Nói thật, từ đại điển đăng cơ ba ngày trước, ta còn chưa gặp qua hoàng thượng.

Hắn ngồi trên long ỷ hằng mong ước, mặc long bào chói lọi, cúi đầu duyệt tấu chương.

Hắn như vậy, mới chính là hắn, là hắn mà ta yêu gần nửa đời người.

Nhưng cuối cùng ta lại cảm thấy, hắn thật xa vời, cuối cùng chỉ còn lại sự áp bức cùng hư ảo.

Long bào cùng phượng bào, đại biểu cho việc... chúng ta không thể tự do tự tại như lúc trẻ nữa, đối với ta chính là xiềng xích giam cầm, với hắn chính là đỉnh cao quyền lực, không người nào có thể chạm đến.

" A Húc" Ta mở miệng gọi hắn.

Chúng ta ngay lúc đó chính là không còn quy củ tồn tại nữa?

Ta đánh cược.

Hắn đột nhiên ngẩn đầu, đôi mắt lạnh lẽo nhanh chóng trở nên sáng ngời, cười yếu ớt, dịch người sang: " Nguyền Nguyền à, đến đây ngồi đi."

Ta cược thắng.

Ta có chút vui mừng, ngồi kế bên hắn: " A Húc, có phải hay không chúng ta nên để Cẩm Nương vào cung, dùng sao trong bụng nàng, cũng có đứa nhỏ trên danh nghĩa của ngươi."

24.

" Ta đã nói rồi, mẫu thân của con ta chỉ có thể là nàng, về phía nữ nhân xấu xa kia, ta sẽ sai người giải quyết nàng." Hắn quay đầu tiếp tục xem tấu chương, ngữ khía mang theo cảm giác lạnh nhạt, giống như mọi chuyện đều không liên quan tới hắn.

Hắn còn nhớ rõ lời hứa năm xưa.

Chuyện này đáng lẽ làm cho người khác vui mừng, nhưng ta không mừng nổi, ngược lại có chút khổ sở.

Ta không có tâm làm thánh mẫu, nhưng chuyện này là lỗi của thái hậu, Cẩm nương chỉ là cùng nàng diễn, lại phải đưa tới họa sát thân.

Hoàng thượng sẽ không để yên cho Cẩm Nương, đó là người đã uy hiếp danh dự của hắn, hắn tránh không kịp, không đem nàng ra phanh thây đã là phá lệ khai ân.

Nếu có một ngày, người khác dùng ta uy hiếp hắn, hắn có phải hay không cũng giống như xử lý Cẩm Nương, hay là liều lĩnh mang ta rời khỏi cung....

Ta cảm thấy được so sánh người trước người sau.

Ta cúi đầu, ừ nhẹ một tiếng, hắn hỏi: " Nàng không vui?"

" Ta đêm nay đến chỗ nàng."

" A? Không cần." Ta vội xua tay.

" Vì sao, ta là phu quân của nàng." Hắn có chút cố chấp nắm lấy hai vai ta: " Nàng có biết hay không, sự kiện đầu tiên sau khi đăng cơ của đế vương chính là tuyển tú."

Đúng vậy, hắn là hoàng đế... Nhất định sẽ không có một người là ta.

Vì sao ta luôn luôn quên.

Ta đã quên ước nguyện ban đầu năm đó ta gả cho hắn, không liên quan đế quyền lực, ta chỉ để ý Ngũ hoàng tử năm đó đứng dưới tàng mai, cười rộ lên sáng như trăng.

Ta vừa muốn mở miệng, hắn lại ngăn lại: " Vì cái gì không muốn nói, tối nay ta sẽ đến Phượng Dương cung." Hắn gần như cố chấp, giống như gấp gáp chứng minh gì đó.

Chứng minh ta còn yêu hắn hay sao...

Đáp án chính là có.

" Thực sự không cần, người không phải vừa đăng cơ sao, khẳng định bận rất nhiều việc."

Ta còn chưa nói xong, hắn đã đặt ta lên long ỷ, trên mặt ý lạnh, có chút đáng sợ, hắn hình như rất tức giận, lại cực kỳ nhẫn nại, bắt lấy tay ta: " Nguyễn Nguyễn, này đừng ép ta."

Ta chưa bao giờ thấy hắn như vậy, ánh mắt hắn nhìn ta, làm cho ta sợ hãi.

Ta cắn môi không nói gì, hắn có lẽ là nghĩ ta đồng ý, cúi người hôn ngón tay ta, hắn biết đó là chỗ nhạy cảm của ta, làm ta nổi óc.

" Như vậy mới tốt, như vậy mớ là Nguyễn Nguyễn cả ta."

" Nàng vĩnh viễn là của ta, vĩnh viễn yêu ta."

Hắn ở bên tai ta một lần lại một lần nói những lời này.

Cái này có phải là tự tẩy não bản thân không.

Như vậy là yêu hay là có chút bệnh.

Ta lại một lần nữa không hiểu hắn.