Không Để Ta Chết Nữa Ta Vô Địch Thật Đấy

Chương 1140: Dùng ý niệm của chúng sinh, chém núi đen. 3




Đây là thời khắc duy nhất để chiến thắng thế giới hắc ám!

Hắn ta làm sao có thể để cho những con quái vật này dễ dàng quay về? Ma Giới cũng là như thế.

“Chiến sĩ của tộc ta, tấn công toàn lực, thà chết không lùi!”

Trong lúc nói, Ma Đế đã đích thân ra tay.

Một tay che trời, cũng không biết đã ngăn được bao nhiêu khí đen. Hai giới Tiên Ma, trong chớp mắt rơi vào trạng thái điên cuồng.

Hành động của bọn họ đã có tác dụng.

Hơn nữa tác dụng không được tính là nhỏ.

Nhưng vẫn có hơn một nửa số quái vật, hóa thành sức mạnh bóng tối, quay trở về đến thế giới hắc ám.

Vì thế ngọn núi bóng tối, lại lần nữa phóng lớn lên vài lần, những chiếc đầu lâu đã bị hóa thành tro bụi, lờ mờ có khi thế tái sinh. Bên cạnh Diệp Ninh, càng là có nhiều dị tượng liên tục xuất hiện.

Có ác quỷ ăn người. Có hiểm ác nguy hiểm. Có sấm chớp lấp lóe.

Còn có một giọng nói quen thuộc, đó đều là giọng nói từ tận sâu trong lòng Diệp Ninh, giống như Cơ Minh Nguyệt, như Bùi Ngữ Hàm, như Mặc Ly, Nam Cung Lương Nhân Nhân, những người Diệp Ninh quen thuộc, quan tâm, kiếp trước, kiếp này, tất cả đều dâng lên, bọn họ đang động vào nơi mềm yếu nhất sâu trong đáy lòng Diệp Ninh, ý đố muốn triệu hồi hắn.

Nhưng Diệp Ninh chỉ cười lớn. Lại không có một chút lay động nào. Đáng tiếc, lúc này không có rượu.

Hắn chắp tay sau lưng, giống như thư sinh ngao du sơn thủy vậy, lại lần nữa bước thêm một bước vững vàng. Cho dù sau khi hắn bước ra bước chân đó, ít nhất áp lực cũng tăng lên trăm lần, nhưng mà hắn vẫn không ngừng đi về phía trước.

“Thiên địa hữu chính khí, tạp nhiên phú lưu hình.”

“Hạ tắc vi hà nhạc, thượng tắc vi nhật tinh!”

“Ôi nhân viết hạo nhiên, bái hô tắc thương minh.”

Miệng Diệp Ninh đọc “Chính khí ca”, từng bước từng bước đi về phía trước.

Đầu lâu ở dưới chân vẫn đang vỡ vụn như trước.

Nhưng rất nhanh có sức mạnh hắc ám lại ngưng tụ.

Vì thế lại vỡ nát, xong lại ngưng tụ… Dường như đã hình thành vòng tuần hoàn. Nhưng bất luận như thế nào, cũng không ngăn cản được Diệp Ninh.

Cho dù khoảnh khắc này hắn phảng phất như đã gánh vác trọng lực của đất trời, nhưng eo của hắn vẫn thẳng đứng như trước, hắn đã nhìn thấy đỉnh núi. Trên đỉnh núi, có nhiều đầu lâu nhất.

Bọn chúng hung ác hơn nhiều.

Nhưng Diệp Ninh lại nhìn thấy sự sợ hãi của bọn chúng.

“Trong thế giới, có ác ý, cũng có lương thiện, thế giới chỉ có ác ý đơn thuần, đương nhiên cũng có đạo lý tồn tại của nó, nhưng suy cho cùng, ngươi vẫn là không cần thiết phải tồn tại.”

Diệp Ninh nhàn nhạt nói.

Một bước cuối cùng, hắn bước ra vô cùng khó khăn.

Cho dù có sức mạnh Nguyên Giới, sức mạnh Nhân đạo, cộng thêm sự củng cố của chính khí cuồn cuộn, nhưng khi hắn bước ra một bước này cũng có thể nói là vô cùng gian khổ.

Nhưng cuối cùng, hắn cũng đứng trên đỉnh núi.

Vì thế tất cả mọi người, đều đang chú ý đến hắn. Bước tiếp theo, Diệp Ninh muốn làm cái gì?

Mọi người biết Diệp Ninh muốn lên đỉnh núi. Nhưng không biết vì sao hắn muốn lên đỉnh núi.

Ngọn núi này… Dường như nhìn có vẻ bất khả xâm phạm.

Những chiếc đầu lâu bị phá hủy, lại đang hồi sinh. Diệp Ninh ngay cả những chiếc đầu lâu này cũng không hủy diệt được, thì cần gì phải nói đến chuyện tiêu hủy cả ngọn núi này? Sau đó mọi người nhìn thấy, Diệp Ninh nhắm hai mắt lại.

Dường như ngọn núi bóng tối dự cảm được cái gì, nó run rẩy kịch liệt, giống như muốn dùng hết tất cả mọi cách, ý đồ đẩy Diệp Ninh ngã xuống dưới.

“Ta đã từng thấy một đại trận, tên của đại trận đó, gọi là Nhân Gian.”

Trong ý thức của Diệp Ninh, có một giọng nói đang lẩm bẩm với chính mình.

“Đại trận thần kỳ, có rất nhiều, nhưng đại trận Nhân Gian, vì sao lại khiến ta ngạc nhiên nhất?”

“Bởi vì tòa đại trận này, có thể khiến cho sức mạnh của người phàm, ngưng tụ lại với nhau.”

“Cái gọi là ý niệm chúng sinh, tất cả chúng sinh, vốn dĩ bình phàm, nhưng thế gian này, lại chính là do những chúng sinh có tình cảm đó hội tụ mà thành… Không có chúng sinh, thế giới có phồn hoa như thế nào, cuối cùng cũng là lục bình không rễ.”

“Người phàm giống như cỏ dại, như sâu kiến, nhưng chỉ cần là con người sẽ có sức mạnh.

“Diệp Ninh, chấp chưởng quyền lực Nhân đạo, tu chính khí cuồn cuộn, dùng ý niệm của chúng sinh, chiến đấu với núi đen!”

Đột nhiên Diệp Ninh mở to hai mắt.

Giọng nói uy nghiêm của hắn, truyền khắp mỗi một ngóc ngách, đừng nói là vạn giới, cho dù là trong hư không, cũng đang vọng lại hàng ngàn hàng vạn lần giọng nói khí phách mạnh mẽ của hắn.

Vào khoảnh khắc tiếng nói của hắn vừa dứt.

Trong Hạ Giới, ý niệm của vô số chúng sinh, đã tập hợp lại. Ngưng tự vào trong tay Diệp Ninh.

Đây là điều đương nhiên.

Hạ Giới đối với Diệp Ninh mà nói, giống như nhà vậy, sự tin tưởng của chúng sinh đối với hắn, không hề có chút sứt mẻ nào, tâm niệm Diệp Ninh vừa động, sức mạnh Nhân Đạo đã lập tức lao đến.