Không Để Em Chạy Thoát

Chương 18




Nhà hàng này vượt xa mong đợi của Yến Nhi. Cô và Vĩ Hào cùng vào nhà hàng, trước cửa là một poster ảnh một cô gái xinh đẹp ngồi trước cây đàn dương cầm. Đáng lẽ còn phải có thêm Mẫn Mẫn, nhưng chẳng hiểu tại sao nó cứ than không muốn đi rồi còn đòi đến gặp chú Lâm. Cho nên Yến Nhi đành chiều ý nó.

"Sao lại ăn ở đây? Anh nhớ em đâu thích món Tây." - Vĩ Hào hỏi.

"Ở đây có một nghệ sĩ đàn dương cầm mỗi cuối tuần, đó đồng thời là bạn thân của em. Cho nên em muốn đến xem nó, vã lại anh cũng vì em nhiều lần đến quán ăn cay. Vậy thì em cũng vì anh một lần đến quán ăn Tây. Haha!" - Yến Nhi vui vẻ nói, ánh mắt liên tục không rời chiếc đàn dương cầm, sợ bỏ lỡ một khoảnh khắc sẽ đánh mất đi thời khắc xinh đẹp của Tiểu Yến.

Vĩ Hào nghe cô nói, trong lòng đột nhiên dâng trào một chút hạnh phúc, dù rằng anh biết rõ lý do duy nhất đến đây hoàn toàn không vì anh.

Họ gọi vài phần ăn, cùng ăn cùng trò chuyện. Yến Nhi cao hứng kể cho Vĩ Hào nghe quãng thời gian cùng Tiểu Yến học cấp 3. Tiểu Yến ở trên cây đàn không ngừng chơi những nốt nhạc, làm cho nó trở thành một bản nhạc du dương, cứ như cơn mưa rào của tuổi trẻ.

"Lúc đó, bọn em có tham gia một hội. Anh có biết hội tên là gì không? Là hội "Nhân Ái". Bọn em cùng nhau làm những công việc giúp người khác, trong hội lúc đó có em, Tiểu Yến, Nghĩa,Vy, Lùn, Thủy,... còn có cả hội trưởng Gia..." - Yến Nhi một mạch nhớ đến hồi ức thanh xuân vui vẻ của mình, không kiềm chế được nên kể cho Vĩ Hào nghe. Lúc nhận ra mình đã kể quá xa thì trong miệng thốt ra một chữ "Gia".

"Là Gia Lâm?" - Vĩ Hào nhìn theo ánh mắt né tránh của cô, hỏi.

"Ừm!" - Yến Nhi gật đầu.

"Cơn gió nào đưa mày đến đây." - Vang lên giọng của Tiểu Yến, nó đang đến mỗi lúc một gần. Trên người mặc chiếc đầm dài đến gót chân, đôi tay thanh mảnh nắm nhẹ vạt váy để đi đến chỗ Yến Nhi và Vĩ Hào.

Ngồi từ xa không để ý, đến gần mới thấy Tiểu Yến Makeup trông rất tươi sáng, xinh đẹp.

"Tao đến để xem mày diễn!" - Yến Nhi nói, đôi môi mỉm cười, lòng lại trào dâng lòng biết ơn đối với Tiểu Yến vì đã giải thoát cô khỏi trường hợp bất khả kháng vừa rồi.

"À, đây là Vĩ Hào. Anh ấy là bạn cùng trường y với tao, bây giờ đã là đồng nghiệp với tao rồi!" - Yến Nhi lịch sự giới thiệu.

"Chào anh, em là Tiểu Yến. Bạn em không khiến anh thấy phiền chứ?" - Tiểu Yến chào lại, sau đó còn nhiệt tình đùa một chút. Cô thấy người tên Vĩ Hào này rất phong độ, đi chung với Yến Nhi lại vừa một đôi, nhưng mà cô chẳng thấy vui.

"Không có đâu. Em đàn rất hay!" - Vĩ Hào lịch sự nói, phong thái đĩnh đạc như đang giao tiếp trong làm ăn.

***

Ở sở cảnh sát, Mẫn Mẫn không ngồi ở sofa, không ngồi ở chỗ ghế trống nào mà ngồi trong lòng của Gia Lâm.

"Chú Lâm, mối tình đầu là gì?" - Mẫn Mẫn hỏi.

"Sao con lại hỏi chuyện này? Ai dạy con đó?" - Gia Lâm mắt không rời máy tính hỏi.

"Không phải, là Túc Túc, cậu ấy tự nhận con là mối tình đầu của cậu ấy!" - Mẫn Mẫn giải thích.

"Túc Túc? Là bạn của con sao?" - Gia Lâm nói, tay vớ lấy ly nước bên cạnh uống một ngụm.

"Không phải bạn. Cậu ấy là bạn trai của con!" - Mẫn Mẫn ngây thơ tuyên bố.

Gia Lâm chưa kịp uống xong ngụm nước thì đã bị câu nói của nó làm cho nước bắn ra ngoài.

"Mama... mama con có biết chuyện này hay không?" - Gia Lâm ấp úng hỏi.

"Mama biết, mama nói rất tốt!" - Mẫn Mẫn trả lời, ánh mắt con bé có vẻ tự hào vì lời khen của Yến Nhi.

"Mama con sao có thể nói như vậy?" - Gia Lâm không tin nhìn con bé.

"Không phải bạn là con trai thì gọi là bạn trai hay sao? Mama là bác sĩ tâm lý, sẽ không dạy sai." - Con bé còn nhiệt tình nhắc nhở cho Gia Lâm biết Mama của nó làm nghề gì.

"À, làm chú hết hồn!" - Đúng là lời nói của trẻ con thì nên tìm hiểu kỹ một chút.

"Vậy mối tình đầu là gì ạ?" - Mẫn Mẫn vẫn chưa quên chủ đề, tiếp tục hỏi.

Gia Lâm ngẩng đầu cao một chút, sau đó trả lời.

"Mối tình đầu là người đầu tiên trong đời con đem lòng yêu. Là một người không phải ruột thịt, không có mối quan hệ nào. Là một người xa lạ. " - Gia Lâm nói

"Vậy con rất thích chú, có phải như vậy chú là mối tình đầu của Mẫn Mẫn hay không?" - Con bé vừa nói vừa âu yếm ôm cổ Gia Lâm.

"Ưmmm, cái này còn chưa đúng. Con thích chú là giữa chúng ta là chú và cháu. Còn mối tình đầu là quan hệ yêu đương." - Gia Lâm không rõ Mẫn Mẫn có hiểu không, tóm lại cũng không quan trọng. Ai kêu con bé có mẹ là bác sĩ tâm lý lại đi hỏi một cảnh sát chuyện yêu đương.

"Vậy mối tình đầu của chú là ai?" - Mẫn Mẫn thắc mắc hỏi.

"Là một người có nói con cũng không biết!" - Gia Lâm tự hỏi sao trẻ con lại có nhiều thắc mắc như vậy.

"Vậy mối tình đầu của mama là ai?" - Mẫn Mẫn chưa thôi dòng thắc mắc của con bé.

Gia Lâm chợt dừng lại trong giây lát, lúc này hắn lại nhớ ra hình như mối tình đầu của Yến Nhi là hắn.

"Con đi hỏi mama của con!" - Gia Lâm không biết làm sao để trả lời, càng không biết Yến Nhi có muốn cho Mẫn Mẫn biết quan hệ giữa họ hay không.

Mẫn Mẫn thoáng bĩu môi ra vẻ thất vọng, sau đó vẫn nghịch chiếc kẹp giấy giữ nguyên vị trí ở trong lòng của Gia Lâm.

Điện thoại của Gia Lâm reo lên, trên đó hiện tên của em gái hắn.

"Nói với mẹ tao không về nhà đâu đừng có gọi nữa!" - Gia Lâm nói, chặn lại mọi câu từ vừa đến cửa miệng của Tiểu Yến.

"Ai nói với anh là em gọi cho anh kêu anh về nhà?" - Tiểu Yến hỏi.

"Vậy thì có chuyện gì?" - Gia Lâm hỏi, con nhỏ này gọi thì không phải là chuyện tốt.

"Báo cho anh một tin xấu. Em vừa thấy chị dâu, đến nhà hàng em làm việc cùng với anh đồng nghiệp vô cùng vô cùng soái ca!" - Tiểu Yến phô trương nói.

"Đẹp trai sao? Thua chú Lâm mà." - Mẫn Mẫn ở trong lòng Gia Lâm lên tiếng.

Gia Lâm chợt nhận ra, thì ra con bé cũng biết chuyện này.

"Tên Vĩ Hào sao?" - Gia Lâm lạnh mặt hỏi.

"Đúng đúng! Trông họ xứng..." - Tiểu Yến chưa kịp nói xong câu xứng đôi thì truyền đến tai là tiếng tút tút của điện thoại. Anh hai của cô có tôn trọng người em gái này hay không vậy? Nhưng mà tại sao lại có chút kích thích khi chuyện tình tay 3? À nhầm, tính luôn cả Thùy Anh thì là tay 4 này vướng vào nhau vậy nhỉ?

Gia Lâm lạnh nhạt đặt chiếc điện thoại xuống bàn, có chút bất lực nhìn Mẫn Mẫn. Không thể trách con bé, do hắn không hỏi là Yến Nhi đi đâu.

"Em muốn ăn ngon như vậy, thì để tôi cho em mỗi ngày ăn ngon!" - Gia Lâm tự nghĩ.