Không Để Em Chạy Thoát

Chương 17




Gia Lâm rời nhà đến sở cảnh sát cả đêm, phần vì muốn tránh mặt mẹ mình, để bà không phải hỏi thêm về chuyện hắn và Thùy Anh. Phần vì hắn không thể chờ đợi đến mai để hỏi rõ vì sao Thùy Anh làm như vậy.

Cứ như vậy cả đêm Gia Lâm không hề chợp mắt, đến 8 giờ sáng Thùy Anh mới đến cơ quan. Cô ta lộ vẻ ngạc nhiên khi thấy Gia Lâm đã ngồi ở bàn làm việc, gương mặt mệt mỏi, quần áo lại xốc xếch.

"Đêm qua anh không về nhà sao?" - Thùy Anh lên tiếng nói.

"Cô muốn gì?" - Gia Lâm ngẩng mặt lên nhìn người đứng trước bàn làm việc của mình. Hôm nay cô ấy thay đổi một cách kỳ lạ, mái tóc được xoã ra, tỉa nhẹ phần đuôi, trang phục thay đổi từ quần bò áo thun thành một chiếc váy dài đến cổ chân, khoác thêm chiếc áo khoác kaki xám.

"Anh nói gì vậy? Em có chuẩn bị cơm cho anh nè!" - Thùy Anh thản nhiên hỏi, sau đó đặt hộp cơm lên bàn của Gia Lâm.

"Tôi hỏi cô có ý đồ gì, cô đến nhà tôi là để làm gì?" - Gia Lâm gằn lớn giọng, làm cho một số đồng nghiệp xung quanh chú ý.

"Em chỉ muốn đi thăm hai bác, em có ý gì được chứ, anh hung dữ cái gì?" - Thùy Anh có chút ngượng khi thấy mọi ánh mắt đổ dồn về phía hai người họ.

"Tôi nói là cần sao? Từ khi nào gia đình tôi lại thân thiết với cô như vậy?" - Gia Lâm nói, giọng hắn cố tình hạ nhỏ xuống.

"Vậy anh cứ về nói với hai bác, nếu hai bác không cho đến em sẽ không đến nữa. Dù sao cũng chẳng phải đi thăm anh." - Thùy Anh nói rồi lặng lẽ ngồi vào bàn làm việc của mình, bắt đầu làm việc mà không thèm để ý đến ánh mắt sắc lạnh như hận không thể bóp chết cô.

Gia Lâm rời phòng làm việc đến khu vực mà một viên cảnh sát vừa báo để nghe cuộc điện thoại kẻ tình nghi Vương Dự. Trong cuộc gọi được phát lại, Gia Lâm nghe được Vương Dự gọi một người nam khác là "cục cưng". Tiếp sau đó là vài lời dỗ ngọt, quan trọng nhất là hắn ta nói ngày mai sẽ đến thăm người này.

Gia Lâm ra lệnh cho cấp dưới chuẩn bị xe để theo dõi Vương Dự, lần này Gia Lâm đích thân theo dõi cùng với một cảnh sát cấp dưới thay vì Thùy Anh. Cô ta đương nhiên sẽ hỏi lý lẽ, Gia Lâm chỉ nói lệnh hắn ban thì nên chấp hành, đây có thể được gọi là chuyện công trả thù tư hay không?

Chờ đến 2 giờ sáng hôm sau, quả thật Vương Dự ra ngoài, hắn ta không lái xe hơi càng không nhờ tài xế đưa đi mà tự mình chạy mô tô. Hơn nữa còn chọn khung giờ mà không ai ngờ đến. Điều này thêm một lần nữa làm Gia Lâm tin rằng người Vương Dự đi gặp có liên quan đến vụ án.

Gia Lâm cùng một viên cảnh sát ăn mặc như phượt thủ theo sau xe của Vương Dự, cảnh sát cấp dưới này rất thuần thục lái xe máy cho nên không dễ bị phát hiện. Đoạn đường rất xa, phải mất 4 tiếng chạy xe, Vương Dự không hề ngơi nghĩ giây phút nào một mạch chạy đến nơi.

Đó là một vùng ngoại ô hẽo lánh, căn nhà mà Vương Dự đến là loại nhà cấp 4 bình thường. Hắn ta rồ ga vài tiếng bên trong xuất hiện một người đàn ông liên tục đánh hông đi ra, cả hai người bắt đầu những cử chỉ tình cảm sau đó vào lại ngôi nhà.

Cảnh sát đi theo Gia Lâm liên tục chụp được ảnh của hai người, họ chờ thật lâu cuối cùng lại thấy Vương Dự đi ra sau hơn 3 tiếng đồng hồ. Hắn ta cẩn thận nhìn trước nhìn sau rồi lại lên ga chạy đi mất. Gia Lâm đợi hắn đi thật xa thì cùng cảnh sát đó vào nhà.

"Cho hỏi có ai ở nhà không?" - Gia Lâm lớn tiếng gọi.

Người bên trong mất ít nhất 5, 6 phút mới có thể ra khỏi nhà để hỏi xem có chuyện gì.

"À, chúng tôi đang đi phượt. Nhưng lại xui quá,bị lạc đường, mà chỗ này hẽo lánh không có hàng quán gì, nhà mình giúp cho chúng tôi xin ít nước uống được không?" - Gia Lâm nói, khuôn miệng mỉm cười đôi chút lại tỏ vẻ ngại ngùng.

Cảnh sát cấp dưới đi bên cạnh cũng phải khâm phục khả năng diễn xuất này. Người đàn ông đó tầm 30 tuổi, ánh mắt nghi hoặc nhìn hai người họ sau đó cũng chỉ khó chịu gật đầu vào nhà mang ra hai cóc nước lọc, cùng một bình nước suối 1, 5 lít.

"Ồ! Cảm ơn ạ!" - Cảnh sát đi bên cạnh Gia Lâm nhanh nhẹn nhận lấy nước, biểu hiện chút vui mừng.

"Các cậu đi đến đâu?" - Người đàn ông đó hỏi.

"À, chúng tôi định về Trà Vinh, không hiểu bản đồ chỉ đường thế nào lại đi vào đây." - Gia Lâm lên tiếng nói, sợ chậm trễ một chút tên cảnh sát kia làm hỏng chuyện.

Người đàn ông này nhanh chóng chỉ rõ điểm ra khỏi nơi này cho hai người họ, sau đó không nói thêm mà nhanh chóng vào nhà khoá chặt cửa. Cảnh sát kia nhướn mắt với Gia Lâm trên tay anh ta lộ ra một máy ảnh mini được giấu trong áo khoác.

Về đến sở cảnh sát cũng đã khá tối, Gia Lâm bắt đầu xem lại ảnh đã được chụp, các cảnh sát khác chia nhau tìm danh tính của người đàn ông đó, mất thời gian đến nữa đêm họ cũng tìm ra được.

Người này tên là Lê Hùng Kiên, 32 tuổi, quê tại Hà Nội, biệt danh là Lin. Trước đó là quản lý cấp cao của một hệ thống bar nổi tiếng tên là Late. Nhưng thời gian gần đây đã xin nghĩ việc.

"Kiểm tra thời gian xuất nhập cảnh của người này trong vòng 1 năm trở lại đây!" - Gia Lâm báo cho cảnh sát đang ngồi trên bàn vi tính.

Sau đó ra ngoài mở máy tính của mình lên, trên đó hiện ra ảnh của một cô gái và một chàng trai. Cô gái có nụ cười đầy sức sống, không quên dùng cánh tay choàng cổ chàng trai cao hơn mình, chàng trai đó cũng chỉ mỉm cười hạnh phúc. Đó là hắn và Yến Nhi.

***

Sáng hôm sau,

Yến Nhi xin nghỉ để đến một salon xe xem xét mua một chiếc xe để có thể tiện đi làm và đưa Mẫn Mẫn đi học. Cũng may thời gian trước đã quá rãnh rỗi mà thi bằng lái xe ô tô, nếu không bây giờ lại phải mất thêm thời gian. Cô chọn loại xe vừa với túi tiền của mình, có màu đỏ sậm. Thanh toán nhanh chóng rồi lái xe đến bệnh viện.

"Bác sĩ, chị đến rồi! Bác sĩ Hào sáng giờ đã tìm chị mấy lần rồi!" - Trợ lý của cô khi nhìn thấy cô nhanh chóng báo tin.

"Tìm chị? Sao không gọi cho chị?" - Yến Nhi tự đặt nghi vấn, sau đó móc trong túi ra chiếc điện thoại đã sập nguồn từ lúc nào. Không đúng, hôm qua cô đã sạc cả đêm rồi mà.

"Điện thoại của chị lại hư rồi, chị nên đổi cái mới thì hơn." - Cô trợ lý bên cạnh ngán ngẩm nhìn Yến Nhi gõ điện thoại vào cạnh bàn.

Yến Nhi cảm thấy không cần thiết nên đã không đổi nó, thấm thoát cũng đi theo cô hơn 5 năm rồi. Đối với những món đồ cũ lại có sự lưu luyến kỳ lạ.

Yến Nhi đành đến khu tim mạch tìm Vĩ Hào. Vĩ Hào đang gặp người nhà của bệnh nhân, khi thấy cô đến ánh mắt anh sáng lên,sau đó ra hiệu cho cô ngồi chờ. Không lâu sau,người nhà của bệnh nhân ra về, Vĩ Hào bắt đầu vào cuộc trất vấn.

"Sao anh gọi cho em lại không được?" - Vĩ Hào hỏi.

"Không phải em tìm anh rồi sao?" - Yến Nhi giơ chiếc điện thoại "đồ cổ" của mình lên, sau đó trả lời.

"Anh rõ mà!" - Vĩ Hào đã dự đoán được, sau đó anh lấy trong hộp tủ ra chiếc điện thoại Iphone 11 đưa cho cô.

"Gì vậy?" - Yến Nhi không hiểu hỏi.

"Tặng em, chưa đến sinh nhật nhưng mà anh được bệnh nhân tặng. Không dùng đến nên cho em!" - Vĩ Hào mỉm cười nói.

"Cái này là bệnh nhân nào hào phóng như vậy? Đừng có nói dối em." - Yến Nhi xem qua chiếc hộp điện thoại rồi nói.

"Thôi được rồi. Là do anh muốn tặng em thôi, em xem cái điện thoại đó cứ hỏng mãi chẳng phải rất bất tiện sao?" - Vĩ Hào nói, đúng là khó qua mặt cô.

"Sư huynh, em không nhận. Nó quá đắc, anh cũng chỉ mới về nước còn nhiều thứ phải chi trả. Em không thể nhận được!" - Yến Nhi nói, cô thật sự nhận được quá nhiều thứ từ Vĩ Hào. Đối với loại quan hệ này, cô chỉ nhận chứ chưa được trả.

"Ngay cả để anh đón em đi làm, đưa Mẫn Mẫn đi học em cũng không đồng ý. Bây giờ ngay cả cái này em cũng không nhận, hai tiếng Sư Huynh đó của em là gọi cho vui miệng à?" - Vĩ Hào có chút bức bối nói.

"Thôi được, xem như đây là quà sinh nhật sớm mà anh tặng cho em. Sau này tuyệt đối đừng tặng cho em mấy món quà đắc tiền nữa." - Yến Nhi biết mình không thể từ chối nữa, cho nên cô đành nhận lấy. Có điều trong lòng cũng không ngừng áy náy.

"À, hay là thế này. Để em đỡ áy náy và hơn nữa là ăn mừng em vừa mua xe mới. Chúng ta đến một nhà hàng ăn đi, em mời!" - Yến Nhi vui vẻ nói, thêm nữa cô còn muốn đến xem tận mắt Tiểu Yến biểu diễn dương cầm như thế nào.