Edit: Đậu Xanh
Ngày hôm sau, đúng như dự đoán Thư Khả Du lại nhìn thấy Lục Diên ngồi trên vị trí của anh.
Cô co rụt cổ, giống như một con đà điểu trốn về chỗ ngồi của mình. Lúc nghỉ giữa tiết, Ngụy Dực không biết lấy từ đâu ra một phần bánh cá hầm nóng hổi, sau khi đặt lên trên bàn của cô thì tỏ vẻ ngầu rời đi.
Sắc mặt Thư Khả Du cứng ngắc, cô nhìn chén bánh cá hầm kia như một loại độc dược gì đó bỏng miệng, lúc đang sầu não không biết nên làm gì với nó, bất chợt Trâu Diệu Đình hỏi cô tại sao Lục Diên lại tặng bánh cá hầm cho cô.
Trong đầu Thư Khả Du nhanh chóng bịa đại một lý do, "Do cậu ấy nợ tớ. Lần trước cậu ấy làm đổ bánh cá hầm của tớ."
"Cậu không ăn à?"
"Cậu muốn ăn không?" Thư Khả Du vui mừng hỏi, nào ngờ gương mặt Trâu Diệu Đình đột nhiên giận dữ lật mặt với cô: "Thứ cậu không ăn thì lại muốn cho tớ?"
Thư Khả Du nghe thấy lời này bắt đầu hoảng, trái tim bị ngọn lửa giận vô lý này của cô ấy đốt cháy loạn hết tiết tấu, cô vội vàng lắc đầu," Tớ ăn, tớ ăn hết..."
Cô ăn miếng bánh cá thơm ngon kia nhưng lại giống như đang nhai sáp, trong lòng đầy nỗi khổ nên không hề có mùi vị gì. Cô lén ngước mắt nhìn Trâu Diệu Đình, không biết rốt cuộc tại sao cô ấy lại nổi giận đến thế, nhưng ngày hôm sau, Trâu Diệu Đình lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì mà cười nói với cô như ngày thường.
Lục Diên nhìn qua cửa sổ thấy cô đã ăn bánh cá hầm mà anh mua, lòng thầm nghĩ, sớm biết vậy anh nên cho một ít thuốc có thể khiến cô yêu anh vào trong đó. Để khỏi phải tự mình chịu đựng cơn đau khổ vì tương tư, trong đêm lại phải chịu đựng gấp bội sự gian khổ vì cơn dục vọng mòn khoét xương cốt.
Lúc Thư Khả Du trả chiếc áo kia lại cho Lục Diên, Lục Diên cố ý không nhận, sau khi đợi Thư Khả Du cùng anh đi vào một con hẻm không có người, anh mới chịu dừng bước, xoay người dùng ánh mắt dính như keo nhìn cô.
Thư Khả Du bị anh nhìn đến đỏ mặt.
Cô biết Lục Diên có vẻ ngoài rất đẹp trai, đặc biệt là đôi mắt ấy, không có lúc nào không phát ra tia sáng.
Lúc này, tia sáng kia chiếu rọi lên khuôn mặt ửng đỏ của cô, mặt của Thư Khả Du càng lúc càng đỏ.
"Áo đã giặt sạch rồi."
"Tôi thích cậu."
Cuộc đối thoại ông nói gà bà nói vịt.
Thư Khả Du bị lời tỏ tình này dọa cho một phen khiếp vía, cô dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn anh, sau đó ảo não nhét chiếc áo cho anh, vừa quay đầu lập tức bỏ chạy, cô vừa chạy vừa che chắn cho cái mũ của mình, mấy lần trước chịu thiệt quá nhiều lần, lần này cô đã ghi nhớ kỹ.
Nhưng cô không chạy nhanh bằng Lục Diên.