Không Còn Háo Hức - Lãng Nam Hoa

Chương 22: Không ai nợ ai (h)




Cái suy nghĩ muốn theo đuổi Thư Khả Du của Lục Diên ập đến vừa đột ngột lại vừa kịch liệt, giống như một trận gió lốc cuốn đi tất cả tâm trí của anh, bây giờ tại trong đầu của anh toàn là Thư Khả Du.


Nguồn gốc của cái suy nghĩ này đến từ một giấc mộng xuân, ngày hôm đó sau khi Thư Khả Du bị anh trêu chọc cho bật khóc, lúc quay về anh đã mơ một giấc mộng xuân...


Trong mơ Thư Khả Du ngoan ngoãn để mặc cho anh thao túng.


Cô đuổi theo anh đến cái góc chết ấy, da th/ịttrắng tuyết như sữa ngọt bởi vì vận động mà ửng lên màu hồng nhạt, chóp mũi và hốc mắt cũng ửng đỏ, cô hỏi anh tại sao không đến trường học.


Anh nhìn chăm chú vào thân thể đầy đặn được khăn tắm bọc kín của cô, cà lơ phất phơ đứng tựa vào tường, ánh mắt dò tìm từ trên khuôn mặt đi đến đầu vai của cô, lại dò đến khe ngực lộ ra, nơi đó bị khăn tắm che đậy nên anh nhìn không được rõ lắm, anh có chút buồn bực cầm lấy khăn tắm trên người cô, khăn tắm thuận theo thân thể trượt xuống nền đất, dính đầy đất cát, nhưng anh không quan tâm, anh cũng muốn khiến Thư Khả Du đừng quan tâm, cho nên anh vươn tay kéo cô lại, cô giống như một khối kẹo bông gòn ngã nhào vào lòng anh.


Tại sao nói là kẹo bông gòn? Bởi vì đâu đâu cũng mềm như bông, tay anh đặt trên vòng eo của cô, thứ anh cảm nhận được là xúc cảm mềm mại như đám mây. Còn có, bởi vì mùi vị rất ngọt.


Anh làm sao mà biết ư? Bởi vì anh đã nếm thử.


Lục Diên bao bọc lấy thân thể của cô, trở mình một cái đè cô lên trên vách tường khiến cô va vào vách tường, đôi mắt đỏ ửng mềm giọng nói đau.


Anh hỏi cô đau ở đâu.


Nhưng Thư Khả Du lại bĩu môi nói chỗ nào cũng đau.


"Thổi cho em nhé?"


Cô tùy hứng nói không cần.


"Vậy cho anh hôn một cái."


Hai má Thư Khả Du đỏ bừng, còn chưa kịp nói không, đôi môi hung hãn của anh đã đè xuống rồi gặm cắn lấy môi của cô như thể đang thưởng thức một món ăn ngon, anh ngậm môi cô vào trong miệng, sau khi dùng nước bọt thấm ướt, anh mới thuận theo chiếc cằm nhỏ nhắn của cô hôn lần xuống.


Thư Khả Du không giãy giụa, ngược lại còn ngoan ngoãn để mặc cho anh hôn. Tiếp đến, anh cởi đồ bơi cô ra, chất vải chống thấm nước màu đen đáng thương cùng cực treo giữa eo cô, hai bầu v/ú đầy đặn lộ ra ngoài không khí, ánh mắt nóng bỏng của anh thiêu đỏ hai đầu v/ú, cô run rẩy che v/ú lại, nhưng bị anh kéo tay ra, anh bảo cô nói vài câu lẳng lơ.


Cô đỏ mắt nói không biết, sau cùng vẫn bị anh dụ dỗ ở trong góc chết chật hẹp tối đen kia nói rất nhiều lời thô tục khiến người khác chảy máu mũi...


"Ông xã.....hút v/ú của em."


"Liếm đầu v/ú của em đi..."


"Sữa cũng bị anh hút ra hết rồi..."


Cô nói những lời xấu hổ này, tư thế thẹn đỏ mặt mang theo âm giọng mềm mại dục cự hoàn nghênh [1] của cô, nơi đó của anh nhanh chóng sưng to, anh nhả hai khối nõn nà ở trong miệng ra, cởi quần của bản thân xuống, hung khí to lớn nóng rực đã khí thế ngẩng đầu, anh tách đùi cô ra, bảo cô dùng bắp đùi đầy đặn kẹp chặt lấy nó.


[1] Dục cự hoàn nghênh: Muốn nghênh còn cự, muốn cự còn nghênh: Làm điệu bộ


Vùng giữa háng nóng rực ướt đẫm, mềm mại mang theo th/ịtnon gợn sóng, tiếng rên rỉ khan khàn cùng với mùi hương thơm ngát như có như không quanh quẩn nơi chóp mũi đều là đầu sỏ gây họa khiến anh mộng tinh vào đêm hôm đó, cũng là chiếc hộp ma thuật Pandora đánh thức cỗ dục vọng nơi đáy lòng thâm sâu của anh.


Anh vừa tỉnh lại đã biết bản thân mình khao khát Thư Khả Du đến nhường nào.


Anh rất muốn cô.


Muốn nhéo ngực lớn của cô, tuỳ ý mà cắm cô.


Muốn nghe cô gọi anh là ông xã.


-


Thư Khả Du cầm theo chiếc áo trắng dính đầy sốt bò viên kia đi về nhà, trên đường có tận mấy cái thùng rác, thậm chí cô còn có nỗi kích động muốn vứt cái áo này vào đó, nhưng vừa nghĩ đến vẻ mặt hung ác giống như sói đói của Lục Diên cùng với chiếc răng nanh hiểm độc khi anh cười, cô lại sợ đến rùng mình, lặng lẽ nhét chiếc áo vào trong balo, nghĩ thầm sau khi tự tay giặt sạch sẽ trả lại anh.


Sau đó hai người không ai nợ ai.


Nhưng cô nào biết Lục Diên không muốn cùng cô "Không ai nợ ai".