Không Có Người Như Anh

Chương 9: Tại sao lại khóc?




Nguyễn Miên đã về Nhất chung cuộc sơ khảo phần thi chạy nước rút 50 mét nữ khối 11.

Sáng nay cô chỉ thi phần này, thi xong, lúc đang chơi trò chơi với bọn Mạnh Tinh Lan ở khu nghỉ ngơi của lớp thì bất chợt nhận được điện thoại của cha cô – Nguyễn Minh Khoa.

Nguyễn Minh Khoa là người làm công tác nghiên cứu khoa học, do đặc thù công việc nên quanh năm suốt tháng chẳng ở nhà được mấy ngày. Lần này quay về Bình Thành cũng do tạm thời rút ra được một ngày nghỉ. Trên điện thoại ông nói muốn đi ăn với Nguyễn Miên một bữa, ngoài ra còn có vài thứ muốn đưa cho cô.

Nguyễn Miên không từ chối, xin phép Chu Hải vắng mặt xong thì ra khỏi trường.

Xe của Nguyễn Minh Khoa đang đậu ngay trước cổng trường, là một chiếc Santana màu đen mua năm Nguyễn Miên lên ba, đến nay đã được mười mấy năm.

Quan hệ của Nguyễn Miên và cha vẫn luôn rất tốt. Hồi còn nhỏ, công việc của Nguyễn Minh Khoa không bận như bây giờ, ông rất hay dẫn Nguyễn Miên tham gia mấy cuộc thi điền kinh các loại. Năm lên cấp hai, cô từng cùng cha tham gia cuộc thi chạy 10km quanh hồ Bình Thành, hai cha con lần lượt giành quán quân nhóm người lớn và nhóm thanh thiếu niên.

Khi ông và Phương Như Thanh ly hôn, Nguyễn Miên từng nghĩ sẽ sống cùng với cha, nhưng vì sự cố chấp của Phương Như Thanh và tính chất công việc của Nguyễn Minh Khoa, cuối cùng quyền nuôi dưỡng cô thuộc về mẹ mình.

Lúc Nguyễn Miên đi đến chỗ xe đậu, Nguyễn Minh Khoa đang nghe điện thoại, hình như là chuyện liên quan đến hạng mục. Thấy bóng dáng của Nguyễn Miên, ông vội vàng mở cửa xe ra xuống xe, giọng nói đượm ý cười: “Không thèm nghe anh nói nữa, tôi trông thấy con gái tôi đến rồi, số liệu cụ thể thì đợi tôi quay về rồi sửa lại sau.”

Đã hơn một năm Nguyễn Miên không gặp cha. Cô nhận ra hình như ông đã đen hơn vì phơi nắng nhiều. Trước đây lúc nào Nguyễn Minh Khoa cũng ngây người trong phòng thí nghiệm nên rất trắng, hơn nữa ngoại hình tuấn tú nho nhã, trên người luôn mang theo khí chất của trí thức giả, giờ đen hơn vì phơi nắng, ngược lại tăng thêm đôi phần phong độ, thoạt nhìn có tinh thần hơn nhiều.

Cô mỉm cười, gọi: “Ba ơi.”

Nguyễn Minh Khoa đáp lời, nheo mắt cười rộ lên, khóe mắt có nếp nhăn rõ ràng. Lên xe, ông hỏi Nguyễn Miên: “Hôm nay là thứ bảy mà, sao vẫn còn ở trường?”

“Trường tổ chức đại hội thể thao ạ.” Nguyễn Miên cúi đầu thắt dây an toàn.

Nguyễn Minh Khoa nhìn trang phục cô đang mặc, cười hỏi: “Con tham gia phần nào? Vẫn là chạy à?”

Nguyễn Miên gật đầu, “Tham gia 50 mét với 3000 mét ạ. Lúc ba gọi điện con mới chạy 50 mét xong.”

“Hạng Nhất à?”

“Dạ, trọng tài nói chỉ kém 0,3 giây nữa là phá kỷ lục toàn trường từ trước đến nay.” Nguyễn Miên nói: “Chiều nay con còn phần thi chạy 3000 mét nữa, ba có rảnh không ạ?”

Tại ngã tư, Nguyễn Minh Khoa ngoảnh đầu lại đáp: “Đương nhiên là rảnh rồi.”

Trước kia Nguyễn Miên và cha hay đi ăn ở nhà hàng kiểu Việt. Ăn xong, nhân viên mang đồ ngọt tráng miệng lên, Nguyễn Minh Khoa không thích đồ ngọt cho lắm, tất cả đều cho Nguyễn Miên hết.

Ông uống một ngụm nước, chăm chú quan sát khuôn mặt gầy gò của Nguyễn Miên một lúc rồi mới lên tiếng gọi: “Miên Miên.”

“Dạ?” Nguyễn Miên đang cầm thìa ngẩng đầu lên.

Nguyễn Minh Khoa lấy một túi tài liệu từ trong cặp ra đưa cho Nguyễn Miên: “Tổ dự án của ba sẽ được điều đến Tây Bắc một thời gian, dự tính trong vòng hai năm tới chưa thể về ngay được, cũng không thể liên lạc với người nhà. Đây là thủ tục sang tên căn hộ ở gia viên Nam Hồ bên kia, ngoài ra còn có một tấm thẻ tiết kiệm, mật mã là sinh nhật con.”

Gia viên Nam Hồ là nơi một nhà ba người bọn họ sống khi Nguyễn Minh Khoa và Phương Như Thanh chưa ly hôn.

Nguyễn Miên vừa ngạc nhiên lại vừa khó chịu, cô mân mê chuôi thìa tráng miệng, “Tết năm nay, ba cũng không ở Bình Thành ạ?”

“Chắc là vậy.” Nguyễn Minh Khoa nhìn cô, mắt đỏ hoe, “Là ba vô dụng, không thể bảo vệ gia đình này, giờ lại còn để con sống ở đây một mình.”

Nguyễn Miên rơm rớm nước mắt, nhưng cô không muốn khóc trước mặt Nguyễn Minh Khoa, cô đưa tay lên xoa xoa hai cái, giọng nói khô khốc: “Không phải đâu ạ, mẹ nói đúng, chuyện ly hôn này không có ai đúng ai sai, chỉ là duyên phận của hai người không đủ sâu.”

Nguyễn Minh Khoa nhìn sang hướng khác, trầm mặc một lát rồi mới nói: “Dù làm vợ hay làm mẹ, mẹ con vẫn luôn xứng chức, giờ bà ấy mang con đến gia đình mới, đôi khi không thể chăm sóc con được, con đừng giận mẹ con, bà ấy sống cũng không dễ dàng.”

“Dạ.”


“Ổ khóa nhà mình vẫn chưa thay, con có thể quay về xem bất cứ lúc nào. Tết năm nay nếu con không muốn ở lại đó thì cứ đến nhà bà nội, bà nội nhớ con lắm đấy.” Nguyễn Minh Khoa nở một nụ cười miễn cưỡng, “Ba xa nhà hai năm, đành giao hai người mẹ lại cho con, nhé.”

Nguyễn Miên sụt sịt mũi, “… Dạ.”

Ăn cơm xong, Nguyễn Minh Khoa chở Nguyễn Miên về trường.

Thi chạy dài 3000 mét là phần thi cuối cùng buổi chiều, bốn giờ mới bắt đầu, nhưng Nguyễn Minh Khoa có một cuộc họp lúc năm giờ, trận đấu chưa bắt đầu đã rời đi rồi.

Trong lòng Nguyễn Miên khó chịu nhưng vẫn tiễn ông ra sân vận động, “Tạm biệt ba, ba đi đường nhớ chú ý an toàn.”

“Ừ.” Nguyễn Minh Khoa xoa đầu cô, “Con quay về đi.”

“Dạ.” Nguyễn Miên bước được vài bước rồi ngoảnh đầu lại, phát hiện Nguyễn Minh Khoa vẫn còn đứng đó, cô lại vẫy tay chào ông. Lúc quay đi hướng khác, nước mắt bất giác chảy dài.

Tiếng hát vẫn quanh quẩn quanh sân vận động, đám đông bắt đầu khởi động, Nguyễn Miên đưa tay lên lau nước mắt, bước nhanh qua đám đông.

Cuộc thi chạy 3000 mét hôm đó, Nguyễn Miên là cô gái duy nhất chạy về đích, nhưng là cô gái duy nhất khóc ghê nhất.

Hai phần ba đầu tiên của trận đấu, Mạnh Tinh Lan vẫn luôn nửa chạy nửa giúp đỡ bên cạnh phát hiện ra cô không ổn cho lắm, trên mặt đầy nước mắt và mồ hôi.

Mạnh Tinh Lan vừa lo vừa sợ, “Miên Miên cậu làm sao thế? Khó chịu ở đâu à?”

Nguyễn Miên chỉ lắc đầu, từ đầu đến cuối tốc độ dưới chân chưa từng chậm lại. Gió từ bốn phía thổi đến, thổi bay hơi nóng do phải chạy.

Bước vào vòng đua nước rút cuối cùng, Nguyễn Miên chợt tăng tốc, Mạnh Tinh Lan không thể theo kịp, phải băng qua hơn nửa sân vận động để chạy đến đích.

Lúc này trời đã tối, trên sân vận động chỉ lác đác vài người. Mạnh Tinh Lan kéo người vừa mới chạy đi tìm cô nàng sau khi hoàn thành nhiệm vụ – Lương Dập Nhiên đến, “Nhanh nhanh nhanh, đi theo tớ nhanh lên.”

Lương Dập Nhiên bị cô nàng kéo tay về phía trước, chân dài dễ dàng theo kịp bước chân cô, theo sau là Giang Nhượng và Thẩm Du.

Giang Nhượng hỏi: “Có chuyện gì thế?”

“Không biết Nguyễn Miên bị sao ấy, chỉ khóc thôi.” Trong lúc nói chuyện, nhóm người đã chạy đến vạch đích, ở đó không xa là Nguyễn Miên đang băng qua vạch đích.

Trọng tài bấm đồng hồ tính giờ, Mạnh Tinh Lan bước lên đỡ lấy người nọ, bên tai là tiếng khóc mất kiểm soát của cô gái, sức nặng cả cơ thể đè hết lên Mạnh Tinh Lan.

Lương Dập Nhiên đứng sau cô giúp đỡ một tay, “Đến bên kia trước đã.”

Giáo viên xung quanh trông thấy tình hình ở đây bèn nói: “Đừng ngồi xuống, các bạn cùng lớp giúp bạn đi bộ đi, khó chịu là bình thường, một lát nữa là hết, khóc cũng không sao.”

Giáo viên vừa nói xong, Mạnh Tinh Lan không lo lắng quá nữa, lấy khăn giấy lau mồ hôi trên mặt Nguyễn Miên, “Được rồi được rồi, không sao đâu.”

Bạn học trong ban hậu cần cầm nước đường tới, “Uống chút đi, người sẽ thấy thoải mái hơn.”

Nguyễn Miên khóc đủ rồi, nhận lấy chai nước uống mấy ngụm rồi không uống nữa, không có chỗ đặt nước nên Giang Nhượng bên cạnh vươn tay ra cầm lấy.

Cô cũng không để ý, cúi đầu nuốt xuống, giọng vẫn khàn khàn như cũ, “Tớ không sao, các cậu cứ đi làm việc đi, tớ nghỉ ngơi ở đây một lát là ổn.”

“Không sao, cậu cứ nghỉ đi, dù sao lát nữa cũng không còn phần thi nào nữa.” Mạnh Tinh Lan thở phào, tựa lưng vào bậc thềm hỏi: “Trần Ngật đâu, sao không thấy cậu ấy đâu vậy?”

“Chắc là đang ngủ trong lớp.” Giang Nhượng nghịch chai nước trong tay: “Thẩm Du, gọi điện cho cậu ta kêu qua đây đi, lát nữa đi ăn cùng nhau luôn.”

“Ok.” Thẩm Du cầm di động bước đến bên cạnh.


Nguyễn Miên nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy Thẩm Du gọi điện xong quay lại nói lát nữa Trần Ngật mới đến đây. Cô nheo mắt, mở mắt ra nói: “Mạnh Mạnh, tớ muốn đi về trước.”

“Ơ? Cậu không đi ăn với bọn tớ à?”

“Tớ hơi khó chịu, muốn về nghỉ ngơi sớm.” Nguyễn Miên mới chạy 3000 mét xong, sắc mặt tái mét, hốc mắt đỏ bừng, tóc rối tung hết lên, mồ hôi nhễ nhại, dáng vẻ này thật sự không thể đi ra ngoài. Hơn nữa cô cũng khó chịu thật, không muốn ăn uống gì cả.

Mạnh Tinh Lan nói: “Tớ đưa cậu về nhé.”

Nguyễn Miên không từ chối nữa.

Hai người vừa rời đi một lúc, Trần Ngật mới từ lớp học đi đến. Phần thi của anh đều vào buổi sáng ngày mai, hôm nay đến trường vì không muốn ở nhà suốt ngày đối mặt với cha mẹ.

Trông anh như thể mới tỉnh dậy, gương mặt hiện rõ sự mệt mỏi, ánh nắng chiều nhàn nhạt kéo dài bóng anh.

Trên đường đi ăn, mấy chàng trai trò chuyện về chuyện lúc nãy, Thẩm Du xoa xoa gáy, “Lần đầu tiên tao thấy con gái khóc dữ vậy đấy.”

Trần Ngật không biết chuyện bên trong, điềm nhiên hỏi: “Ai khóc?”

“Bạn cùng bàn mày đó, lúc chạy 3000 mét xong khóc không thở nổi, làm tao sợ đến nỗi tưởng cậu ta bị làm sao.” Thẩm Du đáp.

Trần Ngật không biết Nguyễn Miên khóc trông như thế nào, lại nhớ đến dáng vẻ cô dũng cảm chạy về vạch đích, cụp mắt hỏi: “Tại sao lại khóc?”

“Không biết nữa, chắc là khó chịu ấy, cậu ta là người duy nhất chạy hết vòng.” Thẩm Du cười: “Tao thấy các bạn nữ lớp khác chạy không hết vòng cũng khóc, nhưng không ai khóc dữ dội bằng Nguyễn Miên.”

Giang Nhượng bên cạnh chen vào: “Tối ăn gì đây?”

“Ăn lẩu đi, tao muốn ăn.” Lương Dập Nhiên nói.

Thẩm Du tiến lên một bước khoác vai cậu ta: “Nói cho rõ nha, rốt cuộc mày muốn ăn hay là bạn thanh mai của mày muốn ăn?”

Lương Dập Nhiên cong mắt cười rộ lên, “Cô ấy muốn ăn.”

Bị đám còn lại khinh bỉ một trận.

Khi đó, mặt trời lặn treo lơ lửng phía cuối con đường, ánh chiều tà màu cam ấm bao phủ mặt đất, bóng lưng những chàng trai sánh vai nhau bước về phía trước, dũng cảm chẳng sợ điều chi.

***

Mạnh Tinh Lan đưa Nguyễn Miên về nhà, trong nhà không có ai, Nguyễn Miên đi vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi lại ra phòng bếp lấy một cốc sữa chua đưa cho Mạnh Tinh Lan.

Cô vắt khăn lên vai, ngồi xuống một góc sô pha, thấy Mạnh Tinh Lan nhìn chằm chằm album ảnh trên bàn điện thoại thì chủ động lên tiếng giải thích: “Đây là nhà của Triệu Thư Đường, hè năm nay mẹ tớ tái hôn với ba cậu ta.”

Mạnh Tinh Lan sợ ngây người, “Thế cậu với cậu ta…” Cô nàng không biết nên nói gì, khoa tay múa chân mấy cái.

“Như cậu nghĩ đó.” Nguyễn Miên mím môi: “Tớ không cố ý lừa cậu đâu, do Triệu Thư Đường không muốn các bạn khác trong lớp biết mối quan hệ của bọn tớ, cho nên tớ mới không nói gì cả.”

“Ồ.” Mạnh Tinh Lan vô thức nuốt nước bọt, chớp chớp mắt nói: “Tớ sẽ giữ bí mật giúp cậu.”

Nguyễn Miên mỉm cười: “Cám ơn cậu.”

Mạnh Tinh Lan không ở lại nhà họ Triệu quá lâu, nhận được tin nhắn báo địa chỉ chỗ ăn thì đi luôn. Cô nàng đi rồi, Nguyễn Miên trở về phòng lấy quần áo xuống tắm giặt.

Nước nóng làm giảm cơn đau từ bắp chân do vận động gây ra. Cô lên phòng xoa bóp chân một hồi rồi mới mở túi tài liệu Nguyễn Minh Khoa đưa cho mình ra.

Bên trong ngoại trừ thủ tục sang tên và thẻ ngân hàng Nguyễn Minh Khoa nhắc đến, còn có ba bức thư, lần lượt là viết cho Nguyễn Miên 16 tuổi, 17 tuổi và 18 tuổi.

Còn hơn một tháng nữa là đến sinh nhật 16 tuổi của Nguyễn Miên. Cô cất đồ vào trong ngăn kéo có khóa, sấy tóc rồi lên giường nằm.

Cơn mệt mỏi và buồn ngủ ập đến như thủy triều, Nguyễn Miên không chống đỡ được lâu, mê man chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh dậy thì trời đã tối.

Tiếng Phương Như Thanh và Triệu Ứng Vĩ trò chuyện vang lên ngoài hành lang. Cô dụi mắt, đứng dậy đi đến cửa bật đèn lên.

Chắc do ánh sáng lọt ra từ khe cửa, không lâu sau, Phương Như Thanh đến gõ cửa, “Miên Miên, con dậy chưa?”

“Rồi ạ.” Nguyễn Miên đeo dép vào đi mở cửa.

Phương Như Thanh bước vào, trong tay cầm một túi đồ: “Chiều nay mẹ và chú Triệu con đến trung tâm mua sắm mua váy cho con này, con mặc thử xem.”

“Vâng.”

Nguyễn Miên nhận váy, Phương Như Thanh kéo rèm cửa sau lưng lại, đứng bên cạnh bàn đối diện với cô, “Hôm nay ba con đến gặp con à?”

“Vâng ạ, trưa nay con với ba đi ăn cùng nhau.”

“Gần đây ông ấy có khỏe không?”

Nguyễn Miên kéo khóa bên hông lên: “Vẫn khỏe ạ, nhưng mấy ngày nữa ba chuẩn bị đến Tây Bắc, chắc hai năm nữa sẽ không về được.”

“Lâu thế à.” Phương Như Thanh hỏi: “Mặc được không?”

“Được ạ.”

Phương Như Thanh mua một chiếc váy dài kẻ sọc màu xanh nhạt, rất tôn dáng, da Nguyễn Miên vốn trắng, mặc vào trông rất bắt mắt.

“Rất đẹp.” Phương Như Thanh tiến lên giúp cô chỉnh lại cổ áo, “Ổn lắm, tối nay sẽ mặc cái này ra ngoài ăn cơm.”

“Đi ra ngoài ăn ạ?”

“Ừ, hiếm khi nhà chúng ta rảnh rỗi, chú Triệu con có lòng đặt chỗ ở một nhà hàng bên ngoài.” Phương Như Thanh gỡ bỏ mác áo, “Tối nay ngoài trời hơi lạnh, con khoác thêm áo khoác vào.”

“Dạ.” Nguyễn Miên đi đến tủ quần áo lấy áo khoác denim ra.

Có lẽ tối nay người một nhà đều có mặt nên Triệu Thư Đường không bày tỏ thái độ nữa, chỉ là ít nói hơn, Nguyễn Miên cũng thế, không chủ động mở miệng lần nào.

Nhưng Triệu Thư Dương thì hết gọi chị rồi lại gọi mẹ rõ là thân thiết, thỉnh thoảng phát ngôn mấy câu ngô nghê của trẻ con, khiến mọi người trên bàn ăn đều bị thằng bé chọc cười.

Nguyễn Miên không có khẩu vị, ăn được mấy miếng thì di động trong túi áo rung lên, cô gác đũa lại, lấy di động ra xem.

Là tin nhắn Mạnh Tinh Lan gửi đến.

[Mạnh Tinh Lan]: Sơ đồ chỗ ngồi mới có rồi này.

[Mạnh Tinh Lan]: Lão Chu tuyệt vời ghê!!!!

[Mạnh Tinh Lan]: Thế mà lại xếp cậu ngồi cùng bàn với Triệu Thư Đường!!!