Không Có Người Như Anh

Chương 8: Chàng trai cất giấu trong lòng ấy




Mạnh Tinh Lan tìm Lương Dập Nhiên còn có việc khác nên không bảo Nguyễn Miên đến ban xã hội cùng nữa, hai người tách ra ở chỗ cầu thang tầng hai.



Nguyễn Miên đi đến cửa lớp, duỗi tay đẩy cửa, trùng hợp là bên trong cũng có người đi ra, hai người một người kéo một người đẩy, cũng chẳng để ý, bất ngờ va vào nhau.



Cái cốc trên tay cô gái “lạch cạch” rơi xuống đất vì cầm không chắc. Một ít nước còn sót lại ở đáy cốc bắn hết lên giày Nguyễn Miên.



Nguyễn Miên lui về sau một bước nhỏ, khom lưng nhặt chiếc cốc và cái nắp rơi ở bên cạnh lên, “Xin lỗi, vừa nãy tôi không để ý bên trong có người đi ra.”



Cô bạn kia tên Lưu Tịnh Nghi, là cán sự môn Văn của lớp.



Cậu ta nhận lấy chiếc cốc từ tay Nguyễn Miên, khóe miệng hơi nhếch lên, nét mặt và ánh mắt đều lộ rõ sự chán ghét, giọng điệu cũng bất thiện: “Lần sau đi đường nhớ để ý.”



Trước khi đi còn dùng bả vai huých vai Nguyễn Miên một cái.



Nguyễn Miên xoa xoa bả vai, nhìn bóng lưng xa dần của cậu ta, cảm thấy thật khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều mà đi vào lớp.



Mới đặt mông xuống chưa được bao lâu, Lưu Tịnh Nghi đi lấy nước về, bên cạnh là Triệu Thư Đường cười nói không ngừng, lúc này Nguyễn Miên mới sực tỉnh, chắc Triệu Thư Đường đã làm chuyện xấu gì đây mà.



Cái trò nhàm chán này, Nguyễn Miên vốn chướng mắt, xoay xoay bút trong tay, thờ ơ nhìn ra chỗ khác.



Cách đó không xa, Triệu Thư Đường nghe Lưu Tịnh Nghi kể xong, cũng quay đầu nhìn sang chỗ Nguyễn Miên, sau đó không mặn không nhạt nói: “Con người cậu ta là vậy, bình thường thì giả nai lắm, thực tế chẳng khác gì bà mẹ của mình, một bụng ý đồ xấu xa, ba tớ bị lừa như thế đấy.”



Lưu Tịnh Nghi thở dài: “Thật sự thấy không đáng thay cậu.”



Từ lúc sắp nghỉ hè, Lưu Tịnh Nghi đã được nghe Triệu Thư Đường kể sau khi ba mình tái hôn thì vô tâm với mình như thế nào, trong lòng chỉ nghĩ đến cô con gái riêng của bà mẹ kế, còn bỏ tiền để chạy cho cậu ta vào lớp này.



Cậu ta và Triệu Thư Đường là bạn học từ hồi cấp hai, đến nay cũng được năm, sáu năm, tình cảm cũng khá thân thiết, vô cùng tin tưởng lời nói của Triệu Thư Đường.



Lúc ấy Lưu Tịnh Nghi thấy đau lòng thay cô bạn thân vô cùng, nên đưa cho Triệu Thư Đường tất cả số tiền tiêu vặt mình có, còn nói sau này dù chuyện gì xảy ra thì vẫn luôn có cậu ta ở đây.



Triệu Thư Đường nhận tiền của Lưu Tịnh Nghi, mời cậu ta ra ngoài ăn, sau đó kể cho cậu ta biết hết những bất công, oan ức mà mình phải chịu ở trong nhà.



Sau khi khai giảng, vì hồi nghỉ hè từng được nghe Triệu Thư Đường kể những chuyện xấu mà mẹ kế và con gái mẹ kế từng làm nên tất nhiên ấn tượng của Lưu Tịnh Nghi với Nguyễn Miên chẳng tốt hơn là bao.



Cậu ta vỗ vỗ bả vai Triệu Thư Đường, an ủi: “Không sao, đừng nghĩ nhiều làm gì, dù sao tớ sẽ luôn đứng về phía cậu.”



Triệu Thư Đường cười: “May mà còn có cậu.”



***



Những chuyện này Nguyễn Miên chẳng hay biết. Vùi đầu viết được một nửa bài Vật lý xong, cô gối đầu lên cánh tay ngủ trưa một lúc.



Đang lúc mơ mơ màng màng, cô cảm giác bên cạnh có bóng người lay động. Cô muốn tỉnh dậy nhưng mí mắt nặng như treo ngàn cân trên đó vậy, cuối cùng lông mi chỉ khẽ run rồi lại tiếp tục ngủ say.



Lúc tỉnh lại lần nữa thì nghe thấy tiếng chuông vào lớp.



Hôm nay mới có điểm, còn xếp hạng trong trường vẫn chưa có, Chu Hải chưa kịp điều chỉnh lại chỗ ngồi, Nguyễn Miên vẫn ngồi cuối lớp như cũ.



Cửa sau vừa mở ra, cơn gió lạnh lập tức thổi vào. Cô mới tỉnh ngủ, còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị gió thổi rùng mình.



Có điều bị thổi một trận như thế, cô lập tức tỉnh táo lại.



Nguyễn Miên xoa cánh tay đang run lên, nghĩ đến tiết Văn đầu tiên của chiều nay thì cảm thấy thật khổ, chỉ sợ lát nữa Triệu Kỳ sẽ bắt cô đọc bài văn mình viết cho cả lớp nghe.



Đang miên man suy nghĩ, ghế bên cạnh bị ai đó kéo ra, một bóng người cao ngất ngồi xuống, trong xoang mũi ngập tràn mùi dầu gội sạch sẽ, nhẹ nhàng.



Động tác xoa cánh tay của cô dần chậm lại, lúc đang do dự không biết nên mở miệng nói gì đó hay không, chàng trai đột nhiên vươn tay ra đặt cốc trà sữa lên bàn cô.



Nguyễn Miên ngây ngẩn cả người.



Trần Ngật nghiêng người đặt một cốc khác lên bàn Mạnh Tinh Lan, lúc ngồi xuống lần nữa mới lên tiếng: “Giang Nhượng mua.”





“Ồ, cảm ơn.” Lần này Nguyễn Miên phản ứng rất nhanh, không muốn lại bỏ qua cơ hội nói chuyện nữa, nói xong còn ngẩng đầu liếc nhìn anh.



Nhưng vừa nhìn một cái đã bị bắt luôn linh hồn.



Mái tóc được cạo ngắn của chàng trai chỉ dài có một đoạn, trán không có tóc mái che nữa, ngũ quan càng thêm sắc sảo, đôi mắt ấy vừa thâm thúy vừa lạnh nhạt, xương cung mày rõ ràng.



Khí chất mạnh mẽ của thiếu niên bị sự kiêu ngạo bất tuân mới lộ ra áp xuống vài phần.



Trần Ngật nâng mắt nhìn qua, một nếp nhăn hằn sâu trên mí mắt, anh thản nhiên đáp: “Không có gì.”



Khi nói chuyện, Triệu Kỳ đã bước vào phòng học. Nguyễn Miên đè nhịp tim đập loạn của mình xuống, đưa tay lấy cốc trà sữa cất vào ngăn bàn, lơ đãng chào thầy theo mọi người.



Có lẽ buổi sáng đã răn dạy một lần rồi nên tiết này thầy Triệu không làm khó Nguyễn Miên nữa, nhưng lại bắt được cô đang ngẩn ngơ, chậm chạp đi đến gõ lên bàn cô: “Chú ý nghe giảng.”



Vành tai Nguyễn Miên nóng ran, cầm bài thi lên.



Lúc nãy Trần Ngật cũng không nghe giảng, nghe thấy giọng thầy Triệu thì cũng nhìn lướt qua bên cạnh.



Một tia nắng mong manh của mùa thu lọt qua lớp kính sạch bóng, ánh sáng thưa thớt chiếu lên bóng lưng gầy yếu của cô gái.




Thật ra ngoại hình của cô không hề “mộc mạc giản dị” như Giang Nhượng nói, làn da trắng nõn, đôi mắt trong trẻo sáng ngời, tựa như mặt hồ phẳng lặng lấp lánh ánh sáng đom đóm dưới đêm trăng.



Nhưng mà tính cách có hơi ôn hòa, hướng nội quá. Ngồi cùng bàn lâu như vậy, hai người chưa nói chuyện với nhau quá mười câu.



Nói là không sợ anh, nhưng hình như không phải vậy. Có điều suy cho cùng, tính cách của người này như thế nào cũng chẳng liên quan đến anh.



Trần Ngật mở sách ra, vẫn là dáng vẻ thờ ơ điềm nhiên như cũ.



Ngoài trời gió cuốn mây trôi, máy bay bay qua để lại những vết tích mờ nhạt trên không trung, bị gió thổi qua thì tản ra như mây khói.



…..



Đến tiết tự học buổi tối, cuối cùng cũng có bảng xếp hạng tổng điểm của kỳ thi tháng lần này.



Tổng điểm của Trần Ngật là 704 điểm, đứng nhất khối, người xếp thứ 2 là một cô bạn lớp 11-2, tổng điểm chỉ kém anh có chút xíu.



Vì bị môn Văn và tiếng Anh ảnh hưởng, tổng điểm của Nguyễn Miên là 621 điểm, xếp thứ 46 trong lớp, tình cờ xếp hạng thứ 100 của cả khối, thuộc top nửa vời không cao cũng không thấp.



Sau khi nhận được thành tích, Nguyễn Miên bị Chu Hải gọi lên văn phòng. Cuộc thi Sinh học cô mới đăng ký tham gia hôm khai giảng sẽ bắt đầu trong vài ngày tới.



Chu Hải đưa giấy dự thi cho cô: “Thời gian thi đấu lần này rất vừa vặn, thi xong sẽ đến đại hội thể thao. Thầy nghe cán sự Thể dục nói em đăng ký thi chạy 50 mét và 3000 mét, mấy hôm nay không cần tập luyện vội, cứ ôn tập cho tốt, tranh thủ giành được thành tích cao.”



Nguyễn Miên gật đầu đáp: “Dạ, em biết rồi ạ.’



Bàn chuyện cuộc thi xong, Chu Hải mở danh sách điểm trên bàn ra, “Xếp hạng kỳ thi tháng lần này em đã xem chưa?”



“Xem rồi ạ.”



Chu Hải ngẩng đầu: “Vậy em có suy nghĩ gì?”



Nguyễn Miên nghiêm túc nghĩ một lúc: “Em học lệch khá là nghiêm trọng, trong top 100 môn Văn và tiếng Anh của em đều thuộc hạng chót.”



“Đúng vậy, chắc môn Văn của em là kém nhất, tiếng Anh thì đỡ hơn tí, nhưng vẫn top cuối. Chiều nay thầy đã gọi cho mẹ em, mẹ em nói hồi ở Trung học số Sáu em cũng học lệch rất nghiêm trọng. Thầy muốn hỏi một chút, em là không muốn học hay học không vào?”



“Muốn học, nhưng hình như không có tác dụng gì ạ.” Nguyễn Miên mím môi: “Lúc nghỉ hè em có tham gia một lớp học thêm nhưng hiệu quả không được rõ ràng cho lắm.”



“Vậy à…” Chu Hải thở dài, cân nhắc một lúc rồi nói: “Trường chúng ta ấy, có một lớp phụ đạo môn Văn được tổ chức cho học sinh lớp 10, không thu phí, nếu em muốn đi thì thầy đăng ký cho em nhé?”



Nguyễn Miên do dự vài giây: “Được ạ.”




“Thôi, trước hết cứ vậy đã, còn môn tiếng Anh thì để thầy nói chuyện với cô Tống của các em xem sao, xem có… phương pháp học tập hữu ích nào không, đến lúc đó lại nói tiếp.”



“Vâng, làm phiền thầy rồi ạ.”



Đây mới là kỳ thi tháng đầu tiên, Nguyễn Miên vì chuyện học lệch mà đã bị giáo viên gọi lên nói chuyện vài lần rồi. Lúc trở về lớp, cả người có chút bơ phờ.



Mạnh Tinh Lan ngồi vào chỗ Trần Ngật, “Sao thế? Lão Chu lại giáo huấn cậu à?”



“Không phải giáo huấn, nhưng thầy ấy định cho tớ đăng ký lớp phụ đạo môn Văn cho lớp 10.” Nguyễn Miên cất giấy dự thi vào ngăn bàn: “Hồi lớp 10 cậu từng học lớp này bao giờ chưa? Có hiệu quả không?”



“Cũng tàm tạm, dù sao cũng là lớp phụ đạo không thu phí, giáo viên quản lý không nghiêm lắm, thời gian sau bọn tớ chẳng thèm đi nữa.”



“…..”



Mạnh Tinh Lan sán lại gần: “Buổi sáng lão Triệu kêu Trần Ngật dạy cậu môn Văn rồi mà? Cậu chưa hỏi cậu ta à?”



Nguyễn Miên bấm bút, lắc đầu: “Chưa hỏi.”



“Thôi bỏ đi, bảo cậu ta dạy chẳng thà đến lớp phụ đạo còn hơn.” Chuông vào lớp vang lên, Mạnh Tinh Lan đứng dậy, vỗ vỗ vai cô: “Cậu cũng đừng lo quá, giờ mới là kỳ thi tháng đầu tiên, sau này còn rất nhiều thời gian.”



“Ừ.”



Chín rưỡi tối, tiếng chuông báo hết tiết tự học cuối cùng vang lên, ngày thứ hai dài dằng dặc và bận rộn cuối cùng cũng kết thúc.



Nguyễn Miên vừa về đến nhà đã thấy mẹ mình ngồi trong phòng khách, chắc là đang chờ cô. Cô thay giày rồi đi qua, chào mẹ một câu.



Phương Như Thanh hoàn hồn, đặt điều khiển từ xa xuống, ngẩng đầu nhìn cô: “Về rồi à con.”



“Dạ.” Nguyễn Miên cầm một quả quýt trên bàn lên rồi bóc vỏ, “Con nghe thầy Chu nói, chiều nay thầy ấy gọi cho mẹ ạ?”



Phương Như Thanh khẽ gật đầu: “Thầy ấy nói với mẹ về thành tích kỳ thi tháng lần này của con, khen con thi khá tốt, nhưng mà hơi học lệch một chút.”



Nguyễn Miên bỏ một múi quýt vào miệng, không đáp lại.



Phương Như Thanh liếc cô một cái: “Lần này Thư Đường thi thế nào?”



“Cũng được ạ, cao hơn con mấy hạng.” Nguyễn Miên cúi đầu nhổ bỏ hạt.



Phương Như Thanh: “Mẹ thấy chú Triệu con nói tổ hợp tự nhiên của Thư Đường không tốt lắm, nếu con ở nhà không có việc gì thì giúp đỡ con bé một chút.”




“…..”



“Có nghe thấy không?”



“Vâng.” Nguyễn Miên cầm cặp sách lên, “Bài tập hôm nay hơi nhiều, con lên tầng trước đây, không cần pha sữa cho con đâu ạ, hai hôm nay con không muốn uống lắm.”



Trở về phòng, Nguyễn Miên lấy giấy dự thi ra xem, thời gian thi là thứ sáu tuần này. Cô không đề cập đến việc này cho Phương Như Thanh, hôm đó đi thi cũng như đến trường bình thường thôi, đi từ nhà đến trường rồi đi xe khách nhà trường sắp xếp đến nơi dự thi.



Cuộc thi Sinh học lần này do Trung học số Tám và các trường trung hoc trọng điểm khác liên kết tổ chức, địa điểm dự thi cuối cùng được đặt tại trường Trung học số Mười có hai cơ sở.



Hai cơ sở trường Trung học số Mười chỉ cách nhau một con đường. Lớp 12, sân vận động, căn tin và ký túc xá ở phía Nam, còn lại lớp 10, 11 và các khu nhà khác thì ở phía Bắc con đường. Vì cuộc thi này, khối 10 và 11 của Trung học số Mười được nghỉ mấy ngày, để trống cơ sở phía Bắc.



Thi xong đã gần mười hai giờ, sáng nay Nguyễn Miên chưa ăn gì, giờ đã đói không chịu được. Sau khi báo lại với giáo viên dẫn đoàn xong, cô không lên xe khách về trường học cùng mọi người nữa.



Vì buổi chiều hôm ấy được nghỉ nên trên xe không đông lắm. Lúc Nguyễn Miên đang đứng xếp hàng bên ngoài tiệm mì thì thấy trong xe chỉ có lác đác vài người.



Tiệm mì đông người, Nguyễn Miên đã xếp hàng mua mì xong nhưng lại không có chỗ ngồi, lúc đang định bảo nhân viên đóng gói mang về, đột nhiên bị ai đó đứng đằng sau vỗ vỗ vai.



Cô quay đầu lại, trông thấy chàng trai, giọng điệu ngạc nhiên vui mừng: “Anh Lý Chấp!”




Lý Chấp vươn tay ra giúp cô cầm bát mì sắp đổ, cười hỏi: “Sao em lại chạy đến trường học bọn anh thế? Hôm nay không phải đi học à?”



“Em đến đây thi ạ, chính là cuộc thi Sinh học do bảy trường liên kết tổ chức ấy.” Nguyễn Miên xoa xoa gáy: “Không ngờ trường học bọn anh đến giờ ăn lại đông như vậy.”



“Đấy là do đồ ăn trong căn tin khó nuốt. Em cứ đi theo anh, bên anh còn chỗ.” Lý Chấp dẫn cô đến bàn ở trong góc, ở đó đã có ba chàng trai ngồi rồi.



Thấy Lý Chấp dẫn theo một cô gái về, cả ba chàng trai đều tỏ vẻ hóng chuyện, “Ú ù u chuyện gì đấy anh Chấp ei?”



Lý Chấp đặt bát xuống bàn, bảo Nguyễn Miên ngồi vào trong, hơi mỉm cười: “Đây là em gái nhà hàng xóm của tao, hôm nay đến trường chúng ta thi, chúng mày nghĩ linh tinh gì đấy?”



Hầu hết người ngồi đây đều lớn tuổi hơn Nguyễn Miên, gọi là em gái cũng không sai. Chào hỏi xong, Nguyễn Miên vừa ăn mì vừa nghe bọn họ than thở lớp 12 nhiều bài vở, áp lực lớn mà thời gian thì ít ỏi.



Rõ ràng Nguyễn Miên bắt đầu ăn trước nhưng cuối cùng lại là người ăn xong cuối cùng. Lý Chấp bảo ba chàng trai kia về trước, ngồi ở đó chơi điện thoại chờ cô ăn xong, sau đó mới dẫn cô đến bến xe bus.



Gió thu khô ráo và mát rượi vừa phải, Nguyễn Miên đứng dưới bến xe, tay mân mê khóa kéo áo khoác, “Lớp 12 bọn anh bận rộn thế sao?”



“Không, bọn họ học kém nên mới bận.” Lý Chấp cất điện thoại: “Nghe Trần Ngật nói, thời gian trước bọn em thi tháng à?”



“Vâng.” Nguyễn Miên nhìn anh: “Đừng bảo câu tiếp theo anh định hỏi về điểm số của em nhé?”



“Sao? Không được hỏi à?” Lý Chấp dựa vào biển quảng cáo phía sau bến xe. Chàng trai cao gầy, cả ngoại hình và khí chất đều nổi bật, những cô gái đi ngang qua đều ngoái đầu lại nhìn.



“A không phải, chỉ là em thấy nghe đến việc thi cử, ai cũng sẽ hỏi về điểm số, như thể chẳng có chuyện gì khác để hỏi vậy.”



“Thế em cho rằng còn có thể hỏi chuyện gì được nữa?”



Nguyễn Miên suy nghĩ một lúc: “Hình như cũng chẳng có chuyện gì khác để hỏi cả.”



Lý Chấp mím môi cười: “Tính cách của em, thật ra khá hợp làm bạn cùng bàn của Trần Ngật đấy.”



“…..” Nguyễn Miên không thể không biết xấu hổ mà nói với anh rằng bản thân và Trần Ngật làm bạn cùng bàn đã hơn một tháng mà chưa nói với nhau quá mười câu.



Một lát sau, xe bus đến, Nguyễn Miên lên xe. Lúc xe rẽ ở ngã tư, cô nhìn thấy Lý Chấp qua ô cửa sổ, dáng người cao gầy.



Phía trước rõ ràng là ánh sáng, nhưng anh lại như bị thứ gì đó trói buộc, thoạt nhìn có hơi sa sút tinh thần.



***



Hai ngày cuối tuần chính là đại hội thể thao của trường Trung học số Tám. Trời đẹp, nhiệt độ không cao cũng không thấp, không có gió, cũng chẳng lạnh.



Phần thi chạy 50 mét và 3000 mét Nguyễn Miên tham gia vào buổi sáng và buổi chiều cùng một ngày. Sau khi khai mạc xong, trên loa phát thanh kêu phần thi chạy 50 mét nữ của lớp 10 đã bắt đầu thi đấu, mời học sinh nữ lớp 11 chuẩn bị sẵn sàng.



Với Mạnh Tinh Lan, thể dục chính là một khuyết điểm. Cô nàng không tham gia phần thi nào mà gia nhập tổ tình nguyện viên, trở thành tình nguyện viên độc quyền của Nguyễn Miên, suốt chặng đường vì cô mà chạy lên chạy xuống, thiếu điều giúp cô tham gia thi đấu nữa thôi.



Hôm nay Nguyễn Miên mặc đồ thể thao trắng đen kết hợp. Lúc tham gia thi chạy 50 mét thì cởi áo khoác ra, chỉ mặc áo phông trắng bên trong. Kiểm tra xong, đứng trước đường băng, cô lắc lắc chân làm nóng người vài cái mang tính tượng trưng. Mạnh Tinh Lan đứng bên cạnh đường băng, ôm áo khoác của cô trong ngực.



Không chỉ vậy, hầu hết các bạn trong lớp đều bị Mạnh Tinh Lan gọi tới, ngay cả Trần Ngật cũng đứng sau đám người.



Anh đội mũ lưỡi trai màu trắng trên đầu, vành mũ kéo thấp xuống, không thấy rõ nét mặt, chỉ để lộ khuôn cằm góc cạnh và yết hầu hơi gồ lên.



Tim Nguyễn Miên đập như trống nổi.



Lúc cúi xuống vào tư thế chuẩn bị, cô nhắm mắt rồi lại mở ra, nhìn về điểm đích ở phía trước, chưa bao giờ lại muốn thắng như giờ phút này.



Tiếng súng vang lên bên tai, Nguyễn Miên gần như không thể khống chế nổi mà lao thẳng về phía trước, bên tai là tiếng gió rít gào sắc nhọn và tiếng hò hét đầy kích động.



Cô hướng về phía mặt trời, hướng về chàng trai cất giấu trong lòng ấy, một lòng muốn thắng.