"Điện hạ, Người thực sự đã trở lại!"
Nữ Bá tước Deles đã rất vui mừng ngay khi nhìn thấy Philomel bước vào phòng mình.
"Đã lâu rồi, nữ Bá tước."
"Người đã ở đâu suốt thời gian qua? Người đã không nói một lời nào với tôi, người đã ở bên Điện hạ trong một thời gian dài!"
"Xin lỗi......Ta không thể nói được."
"Không, không. Chỉ cần quay lại là đủ. Tôi đã lo lắng rằng Công chúa có thể sai..."
Nữ Bá tước bắt đầu sụt sùi và ôm Philomel thật chặt.
"Chào mừng trở lại. Thật đấy."
Cơ thể và giọng nói của nữ Bá tước đang run rẩy.
Sự quan tâm mãnh liệt hơn nhiều so với dự kiến, dù hơi xấu hổ nhưng Philomel lại từ từ vỗ nhẹ vào lưng bà.
"Ta đã trở lại."
Nhưng nữ Bá tước không phải là người duy nhất đã đợi Philomel cho đến tận đêm khuya hôm nay.
"Công chúa, tôi muốn gặp Người!"
"Tôi biết Người sẽ quay lại."
"Người có định đi lần nữa không? Nếu Người muốn đi, Người phải nói với chúng tôi."
Philomel đã đấu tranh để trấn an những người hầu cận của mình, mỗi người đều có những lời riêng để nói.
"Này! Tôi biết cô đang hạnh phúc nhưng cô đang làm gì để níu giữ một người mệt mỏi?"
"Tôi xin lỗi!"
Trước lời la mắng của nữ Bá tước, những người hầu nữ của nàng đaz cúi đầu.
"Đừng khiển trách họ quá nhiều."
Philomel vui vẻ ngăn nữ Bá tước.
Sau khi đã ngâm mình trong nước tắm mà họ chuẩn bị, nàng bước ra và thay một bộ quần áo sạch.
Thật sự cảm thấy rất sảng khoái.
Trong khi đó, những người hầu nữ đã đi và giờ chỉ có nữ Bá tước ở trong phòng.
"Bá tước nên đi nghỉ ngơi một chút."
"Không. Tôi ổn. Tôi sẽ qua đêm ở đây. Tại đây, tôi đã mang đến một trò tiêu khiển."
Ngồi trên ghế bành, người phụ nữ giơ chiếc khăn đan của mình lên. Philomel dường như hiểu bà cảm thấy thế nào khi ở bên cạnh, vì vậy, nàng đã không bảo bà đi nữa. Họ ngồi trên những chiếc ghế cạnh lò sưởi và chờ đợi mái tóc ướt của nàng khô.
"Công chúa."
Đột nhiên, nữ Bá tước Deles mở miệng.
"Vâng...."
Philomel lặng lẽ trả lời.
"Tôi sẽ không hỏi tại sao Người lại rời đi. Rất nhiều người khác đã hỏi rồi. Thay vào đó, hãy hứa với tôi một điều. Hứa sẽ không bao giờ rời đi mà không nói một lời nữa. Chỉ cần cho tôi biết và sau đó hãy rời đi."
"Vâng.....Tôi hứa."
Philomel do dự một lúc trước khi trả lời với một cái gật đầu.
Khi nàng rời đi, bà là người mà nàng quan tâm nhất. Vì vậy, nàng không có lựa chọn nào khác ngoài việc làm điều đó, mặc dù, nàng biết đó là một lời hứa khó giữ.
Thành thật mà nói, nàng đã choáng váng khi nữ Bá tước và những người hầu của nàng quan tâm với nghĩ về nàng rất nhiều.
Thời gian họ dành cho nhau rất nhiều, vì vậy, nàng tự hỏi liệu thỉnh thoảng bà có nhắc về nàng không nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ nhiều như vậy.
Rõ ràng là những người gần gũi nhất với Philomel đang ở vị trí tồi tệ nhất bởi vì sự biến mất của chính nàng.
Mình nên đặt tên cho cảm giác tiếc nuối cho họ nhưng hơi hạnh phúc này là gì nhỉ?
"Meo meo."
Vào lúc đó, nàng đã bị đánh thức khỏi suy nghĩ của bản thân bởi âm thanh mà nàng nghe thấy bên ngoài.
"Meo meo, meo."
Tiếng kêu không dừng lại ngay lập tức nhưng tiếng cào cửa sổ lại liên tục.
"Có phải là một con mèo đi lạc đã lẻn vào không?"
Nữ Bá tước đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình và mở cửa sân thượng một chút.
Viu!
Một cái gì đó giống như một quả bông nhỏ đã đột nhập vào phòng ngay lập tức.
"Ôi, ôi Chúa ơi!"
"Ồ."
Đó là một con mèo.
Con mèo đi ngang qua nữ Bá tước đang sợ hãi và lại gần tiếp cận Philomel.
"Đẹp quá."
Philomel ngưỡng mộ bộ lông trắng sáng bóng.
Điều này thật bất thường mà.
Con mèo thân thiện cọ xát vào chân Philomel và nàng lấy hết can đảm vuốt ve đầu cậu nhóc.
Bộ lông rất đẹp, không giống với một con vật trên đường phố.
Nó thậm chí trông không có vết bẩn nào.
Mình không biết làm thế nào cậu nhóc đến được đây nhưng nó dường như có một đôi mắt biết nói.
"Cậu nhóc không tránh mọi người, vì vậy, có lẽ nó là một chú mèo đã có chủ sở hữu?"
"Chà. Nếu có một chủ sở hữu, hẳn người đó sẽ siêng năng tìm kiếm cậu nhóc này ngay bây giờ. Đánh giá từ tình trạng của cậu nhóc, chú mèo dường như đã trưởng thành với vẻ khá dễ thương."
"Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một con mèo bạc trước đây."
Nhìn kỹ thì bộ lông của con mèo đúng có màu bạc, không phải màu trắng.
Nữ Bá tước, người đã nhìn chằm chằm vào Philomel, đã không thể rời mắt khỏi con mèo trong một thời gian, nói:
"Cậu nhóc sẽ được chăm sóc ở đây cho đến khi chúng ta tìm thấy chủ sở hữu chứ?"
"Ta muốn lắm nhưng ta không biết khi nào ta sẽ rời đi lần nữa..."
Khuôn mặt của nữ Bá tước dần tối đi.
"Người có định rời đi không? Nguòi không thể ở lại đây với chúng tôi sao?"
"Ta không phải là Công chúa. Ta không thể ở đây mãi mãi."
"Tuy nhiên, Hoàng đế đã lo lắng tìm kiếm Công chúa như thế nào..."
"Bà....nói rằng Bệ hạ đang tìm kiếm ta một cách tuyệt vọng sao?"
Nàng biết ông đã tìm thấy nàng với một ánh sáng kỳ lạ trong mắt ông nhưng biểu hiện 'lo lắng đó' không phù hợp với ông.
"Tất nhiên rồi."
Thật khó để nàng dội một gáo nước lạnh vào câu trả lời không do dự của nữ Bá tước.
"Chà. Mặc dù, ông đã nói rằng ông muốn nhận nuôi ta vào gia đình."
"Thật sao? Vậy Người đã trả lời như thế nào? "
"Ta đã từ chối nhưng ông đã bảo ta xem xét lại nó một chút..."
"Xin hãy nói có!"
Bà đã khóc và dùng tay che miệng.
"Tôi xin lỗi....Đó là vấn đề để Công chúa quyết định nhưng tôi vẫn mong."
"Không có gì. Bà nói điều đó bởi vì bà suy nghĩ cho ta."
Trong mắt nữ Bá tước, bà thà sống thoải mái với nàng ở đó hơn là rời khỏi Cung điện Hoàng gia, nơi Philomel sinh ra và lớn lên.
"Tôi đã quá phận nhưng để nói với Người về ý kiến của tôi, tôi không nghĩ cuộc sống ở đây là xấu. Tôi tin rằng Người sẽ làm rất tốt trong tương lai."
"Bà chỉ tin tưởng vào những gì ta đã làm cho đến nay."
"Rốt cuộc, con gái thực sự của Bệ hạ là Công chúa Ellencia, vì vậy, Người sẽ không làm tất cả công việc khó khăn, chẳng hạn như tham gia các lớp học kế nhiệm hoặc làm việc vất vả nữa. Do vậy, Công chúa có thể sống thoải mái từ bây giờ, đừng lo lắng."
"Cảm ơn bà nhưng ta thực sự ổn với mọi thứ như hiện tại."
Chia sẻ vị trí với Ellencia sẽ không thoải mái lắm nhưng nàng rất biết ơn lòng nhân hậu của nữ Bá tước vì đã nghĩ về nàng.
Đột nhiên, ánh mắt của Philomel quay sang con mèo vẫn ở gần đó. Tai nó đang vểnh lên như thể nó đang lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Philomel và nữ Bá tước.
"Vớ vẩn quá."
Đó hẳn là một sự hiểu lầm, Philomel suy nghĩ và phớt lờ nó.
"Tôi thực sự sẽ không đi đâu cả, vì vậy, hãy đi nghỉ ngơi."
Ngay cả khi Philomel đã sấy khô tóc và nằm xuống giường, nữ Bá tước vẫn không bỏ tay đan xuống.
Bà nói:
"Tôi sẽ chỉ ở lại cho đến khi Công chúa ngủ thiếp đi."
Giấc ngủ của nàng dường như là thứ cho phép nữ Bá tước nghỉ ngơi, vì vậy, Philomel nhắm mắt lại.
Tuy nhiên, có lẽ vì nàng đã ngủ rất nhiều tại phòng ngủ của Hoàng đế, giấc mơ của nàng đã không đến dễ dàng.
Nàng đành cuộn tròn và nhắm mắt lại, như thể chú mèo đã nằm xuống trước lò sưởi kia.
Chú mèo đã quyết định ngủ ở đây, ngay bây giờ.
Nàng sẽ xem liệu có chủ sở hữu nào vào ngày mai hay ai đó sẽ chăm sóc cậu nhóc cho đến khi họ tìm thấy chủ sở hữu không.
Nữ Bá tước nhẹ nhàng hỏi Philomel, người không thể ngủ được.
"Có điều gì làm phiền Người không?"
Có quá nhiều những thứ làm phiền nàng.
Những thứ trong tương lai, những tình huống khác biệt một cách kỳ lạ so với mọi thú ở cuốn tiểu thuyết.
Và cả thái độ đáng ngờ của Ellencia.
Mặc dù, nó chỉ xảy ra ngày hôm qua nhưng cuộc gặp gỡ của bản thân với Le Guin và bí mật về sự ra đời của nàng giống như một quá khứ xa xôi.
"Nó chỉ hơi phức tạp trong đầu ta."
"Tôi không thể giúp được gì nhiều nhưng tôi có thể nghe bất kỳ câu chuyện nào, vì vậy, nếu Người không phiền, hãy nói cho tôi biết. Người biết đấy, chỉ cần tâm sự với ai đó có thể khiến Người cảm thấy tốt hơn."
Trái tim nàng rất biết ơn nhưng hầu hết những lo lắng của nàng đều thuộc loại mà nàng không thể tâm sự.
Philomel đã đưa ra thứ ít nhất mà nàng thấy sẽ ổn.
"Ừm...Bệ hạ và Công chúa Ellencia....khi ta không ở đây......Chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ vậy?"
"Tôi không biết. Tôi cũng không có cơ hội nhìn thấy hai người đó ở gần. Ý Ngưởi cụ thể là gì?"
"Ta không biết phải nói gì....Vì lý do nào đó, hai người họ có vẻ hơi lúng túng."
Nói một cách chính xác, Eustis rất lúng túng còn Ellencia rất thân thiện.
"Đó là điều tất nhiên."
"Đúng vậy ha?"
"Vâng. Hai người họ là cha và con gái nhưng nếu là trực tiếp thì họ gặp nhau lần đầu tiên là cách đây vài ngày. Sẽ không khá lạ khi có sự thân mật sao?"
"Nhưng.....không phải có một loại liên kết khác với mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái của họ, những người có quan hệ huyết thống sao?"
Phải, mối liên kết mà mình chưa bao giờ có giữa bản thân và Eustis.
Sống trong lo lắng như thể sàn nhà sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào, chính mình đã khao khát mối liên kết giữa các mối quan hệ huyết thống.
Cả Catherine và Le Guin, những người mà có cùng dòng máu với mình, đều không thể cho mình điều đó.
Nữ Bá tước bắt đầu dừng việc đan lát và nhìn chằm chằm vào Philomel.
"Công chúa. Không, tôi có nên gọi Người là Philomel từ bây giờ không?"
"Hãy làm bất cứ điều gì bà cảm thấy thoải mái."
"Tiểu thư Philomel, Người có nhớ tôi đã nói gì về con gái tôi không?"
"Ồ, bà nói rằng cô ấy đã đi du học và sẽ sớm trở lại."
Nàng dường như đã được thông báo rằng con gái của nữ Bá tước đã học tại học viện ở Elita và cô học chuyên ngành khoa học chính trị.
"Rất tiếc. Con gái tôi là một đứa trẻ đã nói rằng nó sẽ kết hôn với cha nó khi nó lớn lên. Nhưng bây giờ nó và chồng nó rất yêu nhau. Họ đã rất lúng túng với nhau khi con bé quay lại. Họ đã không nói một lời nào đấy."
Đó là lần đầu tiên nàng nghe nói chi tiết về gia đình của nữ Bá tước.
"Tôi tin rằng mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái về cơ bản không khác gì các mối quan hệ xã giao của con người. Người phải dành thời gian và công sức để duy trì một mối quan hệ lành mạnh, hoàn hảo. Giống như con gái tôi và chồng tôi cảm thấy lúng túng vì họ đã xa nhau quá lâu. Tôi có thể liên hệ với việc của Hoàng đế, Điện hạ cũng sẽ như vậy."
Nữ Bá tước Deles, người bắt đầu cử động bàn tay của mình một lần nữa, đã cho thấy nhiều năm kinh nghiệm trong mắt mình.
"Có....phải vậy không?"
Khi nàng nghe câu chuyện của nữ Bá tước, có vẻ trước đó nàng đã không thể biết nhiều hơn.
"Trong cuốn sách, Ellencia đã trở thành một cô con gái đặc biệt đối với Vua cha ngay khi họ gặp nhau."
"Đó là những gì xảy ra. Tôi muốn giới thiệu gia đình tôi với Philomel. Nghe câu chuyện của tôi, tôi chỉ muốn được thấy tất cả mọi người sẽ gặp nhau."
Nữ Bá tước Deles nói với đôi mắt lấp lánh.
"Tôi?"
Philomel đã trả lời rụt rè.
"Nếu Người phải rời khỏi nơi này, tại sao Người không ở nhà tôi một thời gian?"
"Còn công việc của người thị nữ trưởng thì sao?"
"Nếu Người không ở đó, tôi cũng không cần phải làm việc."
"Nhưng nếu bà trở thành người thị nữ trưởng của Công chúa Ellencia..."
"Ồ. Tôi có giống một người dễ dàng thay đổi người mà tôi đã phục vụ không? Nó hơi xấu hổ." Nữ bá tước nói đùa "Con gái tôi chắc hẳn đã trở về. Chính Champil là người chuẩn bị đi xuống trang viên. Đó không phải lỗi của Người, vì vậy đừng lo lắng, quý cô Mel."
Philomel biết đó là một lời nói dối đối với bà.
Nữ bá tước rất thích công việc của chính mình và nếu như đúng theo nguyên tác của Ellencia thì bà nên trở thành thị nữ trưởng của nàng ta.
"Mặc dù, đó là nông thôn nhưng là một nơi yên tĩnh và thân thiện. Nếu Người đến, Người chắc chắn sẽ thích nó."
Hát bài hát ru bằng giọng nói nhẹ nhàng giải thích về quê hương của mình, Philomel nghĩ rằng bà có thể đã xây dựng một bức tường cho chính mình trong một thời gian dài.
Dù sao thì nàng cũng nghĩ rằng nữ Bá tước sẽ sớm là người của Ellencia, vì vậy, nàng đã cố gắng không đến gần hơn một cấp độ nhất định với bà.
Nàng không muốn trở thành nhân vật phản diện thèm muốn những thứ của nhân vật chính và bị nàng ta trừng phạt.
Có phải nàng đã bỏ cuộc vì bản thân bị đe dọa bởi những người khác, ngoại trừ nữ Bá tước Deles?
"Nếu không có cách nào, ngay cả bây giờ..."
"Meo meo."
Cứ như thể tiếng kêu của chú mèo là âm thanh của một bé cừu trong suy nghĩ của nàng.