Không Có Chỗ Cho Đồ Giả Mạo

Chương 34




"Không sao đâu. Nó khác với nội dung của cuốn sách mà."

'Philomel' không thể từ bỏ vinh quang của quá khứ và vẫn cố ở trong Cung điện Hoàng gia nhưng bản thân nàng sẽ không làm điều đó.

Ngay từ đầu, vị trí mà Hoàng đế đề xuất cho nàng là Công chúa, không phải người thị nữ của Công chúa.

Đó hẳn là những lời nên được nói cho Ellencia hơn là Philomel. Nàng ta là một đứa trẻ luôn để tâm đến người khác và cũng có rất nhiều người để quan tâm.

Nàng thầm nghĩ.

"Người hẳn đã không nói với nàng ta rồi. Con người này đã không giải thích bất cứ điều gì với Ellencia."

Khi nàng nhớ lại khuôn mặt của Eustis, người đã nói về việc sẽ nhận nuôi nàng, các ngón tay nàng đã siết chặt khi nhận ra lời nói của mình.

Cuối cùng, kẻ chiến thắng trong trò chơi thuộc về Philomel, người đã đạt đến vị trí Hoàng đế sớm nhất.

Đó là một kết quả mỉa mai khi xem xét tương lai của Ellencia, người sau này sẽ lên ngôi với tư cách là người thừa kế duy nhất. Mặc dù, họ chỉ chơi một trận nhưng trời đã gần đến đêm rồi.

"Tại sao cha vẫn chưa đến nhỉ?"

Ellencia, mang theo tấm bản đồ, xúc xắc và con ngựa của mình, chợt nhìn đồng hồ và hỏi.

Philomel đáp:

"Có vẻ như đã muộn rồi. Công chúa và tôi nên nghỉ ngơi ngay bây giờ."

Thông thường vào thời điểm đó, không có công việc gì khiến Hoàng đế bị trói buộc cả.

Đặc biệt là trong trường hợp của Eustis, người luôn thích làm việc trong phòng ngủ hơn là văn phòng của mình.

"Tôi đang ở trong phòng ngủ nên có lẽ ông ấy không thể đến."

Lần cuối cùng nàng nhìn thấy ông là có vẻ như ông không muốn nghe câu trả lời của Philomel. Khi họ bước ra khỏi phòng ngủ, Ellencia vui vẻ vỗ tay.

"Ồ, chúng ta hãy đến gặp cha tôi đi!"

"Hả? Bây giờ, đợi một chút...!"

Nàng ta đã nắm lấy cổ tay Philomell và bắt đầu chạy còn nàng lại bị kéo đi.

"Ông ấy sẽ ở trong văn phòng!"

"Người định làm gì với Hoàng đế?"

"Tôi sẽ yêu cầu ông ấy để Philomel làm người thị nữ trưởng của tôi!"

"Tôi xin lỗi? Nhưng tôi ổn!"

"Cô không cần phải nói bất cứ điều gì. Cô sợ cha sẽ không chấp thuận, phải không? Tôi sẽ nói dùm cô, cha sẽ lắng nghe!"

"Nhưng nó không phải như vậy!"

"Không sao đâu. Hãy để mọi thứ cho tôi!"

Họ hoàn toàn không thể giao tiếp, như thể họ không sử dụng cùng một ngôn ngữ vậy.

Sức lực không phải là trò đùa, nó còn hơn cả vẻ ngoài của nó.

Thật khó để thoát khỏi bàn tay của nàng ta.

Có lẽ đó là bởi vì nàng ta đã lớn lên cũng như từng chạy qua những ngọn núi với cánh đồng. Nhưng sức lực của nàng ta khác với Philomel.

"Ồ, các Công chúa! Hai người không thể chạy! Hai người sẽ bị thương!"

Các cận thần mà nàng gặp trên đường đi đã ngăn nàng ta lại nhưng Ellencia chỉ do dự một lúc, cũng không dừng lại.

"Cha! Con ở đây!"

Cánh cửa văn phòng Hoàng đế đã được mở ra một cách mạnh mẽ. Hoàng đế đang ngồi ở bàn làm việc của mình và ký giấy tờ.

"Ellencia, con đã được yêu cầu gõ cửa bao nhiêu lần rồi..."

Ông đã nhìn thấy Philomel đằng sau Ellencia.

"Hai con đang làm gì cùng nhau vậy?"

"Đó là..."

"Cha ơi, làm ơn! Xin hãy cho phép Philomel trở thành người thị nữ trưởng của con!"

"...?"

"Vâng. Con cảm thấy rất tiếc cho Philomel bởi vì cô ấy phải rời khỏi Cung điện Hoàng gia, nơi đã giống như nhà của cô ấy. Nếu như cô ấy trở thành người thị nữ trưởng của con, cô ấy sẽ không phải rời đi và công việc cũng không khó. Vì vậy, xin hãy cho phép nó. Con sẽ chăm sóc cô ấy, vì vậy, sẽ không có bất kỳ vấn đề gì."

Ánh mắt của Hoàng đế đần chuyển từ đứa con gái nhỏ sang Philomel.

Ông dường như có ý ngạc nhiên:

'Ta không hiểu điều này có nghĩa là gì, vì vậy, con có thể giải thích nó cho ta."

Ngay cả Philomel cũng như vậy, nàng không có lựa chọn nào khác ngoài việc lặp lại những gì Ellencia đã nói với nàng một cách mạch lạc.

"Haiz..."

Eustis thở dài một tiếng và ấn đuôi cây bút vào thái dương của mình.

Hoàng đế đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đến gần Ellencia.

"Vậy Philomel có chấp nhận lời đề nghị của con không?

"Dạ? Đó không phải là tình huống như thế nhưng nếu cha chấp thuận..."

"Không. Tôi không có ý định chấp nhận nó."

Philomel lắc đầu kiên quyết.

"Con sẽ làm gì nếu chỉ bằng cách cầu xin ta làm điều gì đó mà người liên quan không đồng ý? Đó có phải là những gì con muốn làm, bằng cách buộc Philomel làm người thị nữ của con không?"

"..."

"Ellencia, bất kể con có lớn lên như thế nào thì bây giờ con đã là một Công chúa rồi. Mang cho ta một vấn đề nực cười và..."

"Hức hức..."

Tiếng khóc nức nở đã ngăn chặn những lời quở trách.

"Xin lỗi, xin lỗi."

Nước mắt chảy dài trên má Ellencia.

"Ừm, tôi xin lỗi...Tôi đang thiếu sót rất nhiều... Tôi đã làm cha tôi thất vọng."

Ngay cả Hoàng đế cũng trở nên xấu hổ như thể không biết phải làm gì trước mặt cô con gái đang khóc của mình.

"Đừng khóc. Gia đình Hoàng gia không nên rơi nước mắt một cách vội vàng. Và hãy xin lỗi. Ta không phải sẽ là người làm điều đó."

"Cha..."

"Nhanh lên."

Không thể chịu được bầu không khí khó xử này, Philomel đã can thiệp.

"Con ổn. Công chúa chắc hẳn đã phạm sai lầm vì cô ấy quá quan tâm đến con."

Khi nàng bị đột nhiên dính líu đến những vấn đề không thoải mái của gia đình người khác, nàng chỉ muốn nhanh chóng giải quyết mọi thứ và quay trở lại.

Bên cạnh đó, nàng biết điều gì sẽ xảy ra nếu nàng nhận được lời xin lỗi từ Ellencia, người được cả thế giới yêu thương.

"Nếu con ổn thì....."

Eustis đồng ý với nàng một cách do dự, sau đó, lại vỗ vai Ellencia bằng bàn tay vụng về của mình.

"Con không cần phải lo lắng về tương lai của Philomel. Con bé là một đứa trẻ có thể sắp xếp một nơi cho chính mình. Nếu ta nhận nuôi con bé, con bé sẽ ở trong Cung điện Hoàng gia mãi mãi."

"Cha...có định nhận nuôi cô ấy không? Cha có thích Philomel không?"

Nàng ta ngẩng đầu lên khi Ellencia yêu cầu ông trả lời.

"Ừ."

Eustis, nhận thấy ánh mắt châm chích của Philomel nên đã thêm lời vào.

"Chỉ khi con bé chấp nhận nó."

Vào thời điểm đó, ngay khi nàng quyết định chắc chắn sẽ từ chối câu chuyện nhận nuôi của mình, Ellencia đã quay lại.

"Vậy chúng ta sẽ trở thành chị em chứ?"

Ellencia cười với những giọt nước mắt vẫn còn trên khuôn mặt.

"Tôi xin lỗi. Tôi thậm chí còn không biết có một cách như vậy.....Từ bây giờ, chúng ta hãy hòa thuận với nhau."

Đèn sáng chiếu một hình bóng phụ nữ sâu thẳm lên đôi mắt nàng.

Chính khi ấy Hoàng đế đã giải quyết tình hình.

"Dù sao thì đã muộn rồi. Cả hai con hãy quay lại ngay bây giờ."

"Vâng. Chúc cha ngủ ngon."

Ellencia, người vui vẻ trả lời như thể nàng ta sẽ rời đi bất cứ lúc nào, đã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hoàng đế.

"...?"

Việc đó làm cho Eustis bối rối cúi đầu.

Ngay khi nàng ta hỏi, đầu ông đã cúi xuống và đôi môi nhỏ của nàng ta chạm vào má Hoàng đế.

"Hehe. Nụ hôn chúc ngủ ngon!"

Để lại Eustis và Philomel, những người cứng như những bức tượng, Ellencia rời đi với những bối rối đã bị quăng lại.

"Ta...không thể làm quen với cảm giác lại gần của đứa trẻ đó chút nào."

Philomel cũng cảm thấy như vậy.

Nàng biết vì khi đọc các cuốn sách về mối quan hệ giữa cha và con gái sẽ thấy thật ngọt ngào nhưng thực tế trước mắt nàng là một cảm giác khác.

Nếu đó là Philomel, ngay cả khi có một con dao đâm vào cổ họng nàng, nàng cũng sẽ không làm bất cứ điều gì như thế.

"Ta sẽ thay mặt Ellencia xin lỗi. Ta sẽ dạy con bé thật tốt."

Hoàng đế nói.

"Vâng, con ổn ạ. Không sao đâu."

Phản ứng này có phần bất ngờ.

Mình nên nói gì khác đây?

Ở trong cuốn sách, ông là một người cha bị ám ảnh con gái đến mất trí. Nhưng từ những gì nàng vừa thấy, nó dường như khác xa với điều đó.

Nàng tự hỏi liệu có điều gì đó mà nàng không biết không.

Philomel liếc nhìn chỗ hồ sơ của ông và ngừng suy nghĩ.

"Nó có vấn đề gì không?"

Bất kể giữa đó có là gì thì điều đó có nghĩa gì? Dù sao thì đó cũng là việc của người khác.

"Bệ hạ. Đây là những gì mà Người đã nói trong ngày."

Eustis đặt cây bút mà ông đang cầm trên bàn như thể sắp ném nó đi.

"Ta đã nói với nữ Bá tước Deles rằng ban đầu ta đã sắp xếp để con ở trong phòng của mình. Ở đó sẽ thoải mái hơn là trong phòng ngủ của ta. Ta cũng phải dừng lại. Vậy giờ thì hãy nghỉ ngơi đi nhé."

Ông đẩy nó ra như một khẩu pháo bắn nhanh và sau đó vội vàng quay lưng như để tránh né.

Ông lại quay đầu liếc nhìn Philomel.

Ông cũng chỉ liếc nhìn những tờ giấy trên bàn nhưng thậm chí không thèm ký.

Ngay từ đầu, nó không quá cấp bách mà cần đến Hoàng đế phải đối phó cho đến tận đêm khuya. Nhưng ông không có lựa chọn nào khác ngoài việc tránh về phòng của mình.

"Khi mình rời đi, ông ấy đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ quay lại."

Nàng nhìn xung quanh để xem liệu mình có thể chạy trốn ngay bây giờ không và nàng thấy các cận thần thường xuyên lang thang quanh Cung điện. Như thể họ đã được giáo dục tốt, họ lịch sự cúi đầu mà không hề nghi ngờ vị Công chúa giả đột nhiên biến mất và xuất hiện. Tuy nhiên, ở góc khuất tầm nhìn của nàng, họ đang quan sát Philomel.

Nếu nàng cố gắng bỏ trốn, họ sẽ di chuyển để ngăn nàng lại.

Lần chạy thứ hai có vẻ không dễ dàng, vì vậy, đôi vai nàng cảm thấy thật nặng nề.