Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Không Biết Tại Sao Lại Mạnh

Chương 7: vào đồn




Chương 7: vào đồn

Buổi sáng hôm sau, bảy giờ sáng, trên công trường Hoàng Hải, Hàn Vân xuất hiệu.

Đêm hôm qua hắn và Minh La ăn chưa đủ no thì bị phát hiện là ăn chùa, thế là hắn bèn tạt vào một quán bình dân, làm một chầu no say vơi Minh La, đến lúc ăn xong thì đã quá giờ xe buýt, lại cũng say không thấy trời đất, hắn và Minh La ngủ luôn tại ghế đá công viên trung tâm thành phố,

“Minh La, điều hối tiếc nhất cuộc đời mày là gì” Nằm ở băng ghế đá, Hàn Vân đá qua Minh La hỏi.

“hối tiếc nhất hả, đó là không nghe cha mẹ, học hành đàng hoàng, nếu tao mà học hành giỏi giang thì đã không gặp thằng bạn khốn nạn như mày” Minh La cười nói

“mày chắc thì tốt lắm” Hàn Vân bịu môi nói

“thế điều hối tiếc của mày là gì?” Minh La hỏi lại

“điều hối tiếc của tao đó hả? đó là sống quá ngông cuồng, tự cho mình là cái rốn của vũ trụ, một năm trước khi đứng ở cổng trại lính, tao mới nhận ra mình chẳng là cái thá gì trong xã hội này” Hàn Vân ảm đạm nói.

“ừm, thôi ngủ đi, mai còn dậy sớm đi làm” Minh La ngáp một cái rồi ngủ như c·hết

Hàn Vân cũng chìm vào giấc ngủ, đêm nay hắn mơ một giấc mơ kì lạ, hắn mơ thấy mình đứng trên vách núi cao, bên dưới vực sâu, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến gì hắn định nhảy xuống, khi chuẩn bị nhảy thì có một bàn tay kéo hắn lại, quay đầu lại muốn xem đó là ai thì trời đã sáng, hắn bừng tỉnh gọi Minh La dậy bắt xe buýt đi về công trường.

Vừa đến công trường là bảy giờ sáng, đang định lấy xẻng qua xúc đất thì có tiếng của Trần quản đốc gọi hắn

“Hàn Vân đâu, có người tìm”

Hàn Vân thấy kì lạ, bỏ xẻng xuống đi theo Trần quản đốc vào một căn tròi, vừa vào trong thì đập vào mặt hắn là hơn chục đồng chí cảnh sát mặc cảnh phục đang đứng đợi hăn, đứng giữa còn có Trần Bảo Lam với khuôn mặt đắc ý,

“ài, chỉ là đi ăn chùa thôi mà sao cô lại phải bày binh bố trận ghê thế chứ” Hàn Vân buồn bực nói

“chỉ là ăn chùa sao?” Trần Bảo Lam cười cười rút ra một tờ giấy chiệu tập đưa cho giơ cho Hàn Vân xem

“Hàn Vân, bây giờ tôi nghi ngờ anh t·rộm c·ắp tài sản, bây giờ xin mời anh theo chúng tôi về đồn để làm rõ, người đâu? Còng tay anh ta lại”

Nghe thấy vậy Hàn Vân lúc đầu thì ngạc nhiên về sau thì buồn bực giơ hai tay ra nói “ ă·n c·ắp, chuyện nực cười, dù sao hôm nay đầu cũng hơi choáng, không muốn đi làm, để xem mấy người định làm gì”



Cạch, tiếng còng tay vang lên, tay của Trầm Vân bị còng lại về phía sau, cảm giác khá khó chịu “ ấy ấy nhẹ một chút”

“hừm, để xem khi về đồn anh còn đắc ý được không” Trần Bảo Lam cười cười nói

Đám công nhân ở công trường khi nhìn thấy Hàn Vân bị còng tay giải đi thì nhao nhao lên, bàn tán

“Hàn Vân làm gì mà b·ị b·ắt vậy”

“nghe nói là t·rộm c·ắp đó”

“thật không?”

“ôi trời, nhìn mặt hắn hiền lành thế này mà lại ă·n c·ắp sao”

Minh La thì ngạc nhiên, “hôm qua Hàn Vân nó bảo là phát tài, muốn mời mình một chầu, có lẽ nào…”

Trần quản đốc đang nhìn theo bóng lưng của cảnh sát thì trong túi có tiếng chuông điện thoại vang lên,

“alo tôi nghe,… tên là Hàn Vân ạ… Vâng tôi biết rồi.. dạ dạ”

Cúp điện thoại Trần quản đốc nhìn bóng lưng của Hàn Vân lắc lắc đầu

Một tiếng sau, trong cục công an thành phố Thiên Hải, phòng thẩm vấn Hàn Vân ung dung ngồi trên ghế, trước mặt là một vị cảnh sát viên đeo quân hàm đại úy

“ Anh Hàn Vân, tôi đề nghị anh hợp tác, trong chiếc điện thoại anh lấy ở nhà hàng, không chỉ là giá tiền điện thoại thôi đâu, mà còn là rất nhiều hợp đồng kinh doanh tuyệt mật của công ty, nếu anh chịu giao ra thì chỉ bị phạt hành chính, còn nếu không, khi chúng tôi tìm được chứng cứ anh lấy trộm, không chỉ là phạt hành chính nữa đâu, anh sẽ phải đi trại cải tạo 3 đến 10 năm tùy theo mức độ nghiêm trọng

“hừm, tôi có lấy cái gì của người ta đâu mà bắt tôi nhận, tôi còn chẳng biết cái điện thoại người kia làm mất là loại nào, các người đừng có vu oan” Hàn Vân đắc ý nói

Sĩ quan kia tức giận đập bàn.



“anh đừng có chối, lúc đó trong nhà vệ sinh chỉ có anh và người kia đi vào, nếu không phải anh lấy thì chiếc điện thoại đó không cánh mà bay sao”

“điện thoại có biết bay hay không thì tôi không biết, tôi chỉ biết là tôi không làm gì cả” Hàn Vân nói

“hừm”

Vị sĩ quan bực tức, mở cửa đi ra khỏi phòng

đứng ở cạnh buồng phỏng vấn, Trầm Bảo Lam trao đổi với vị sĩ quan, hỏi

“thế nào anh nhìn ra được gì không”

“không nhìn ra được gì cả” tên này ngồi trong phòng thẩm vấn quá bình tĩnh, không lộ ra sơ hở nào,” sĩ quan kia lắc đầu nói

Đứng cạnh Trần Bảo Lam là một vị sĩ quan đeo quân hàm Đại Tá, ông ta nhìn Hàn Vân qua kính một chiều, rồi lại quay ra Trần Bảo Lam hỏi.

“cháu điều tra ra hắn thân phận gì không?”

Nghe vậy Trần Bảo Lam đáp “ dạ chú Đạt, cháu có điều tra qua, hắn không cha không mẹ, từng ở trong cô nhi viện ở thành phố Kha Hậu, năm 10 tuổi trốn khỏi cô nhi viện lang thang, năm 18 tuổi đi lính, may mắn được giữ lại phục vụ ở hậu cần, nhưng đến năm 24 tuổi thì bị đuổi vì vi phạm kỷ luật, chắc chắn chẳng phải hạng tốt lành gì”

“vậy sao? Cháu nghĩ là một đứa cô nhi không cha không mẹ, không được ăn học đầy đủ dễ dàng được giữ lại phục vụ quân ngũ sao? Tuy rằng không biết vì lý do gì hắn bị đuổi, nhưng bỏ qua yếu tố kỷ luật, thì tên này chắc chắn là có thành tích tốt, được để mắt tới, giữ lại quân ngũ, ít nhất là hắn hiểu luật và hơn đám giang hồ t·rộm c·ắp ngoài đường”

“loại người này không có bằng chứng, thì chẳng bao giờ bắt được hắn khai nhận” chú Đạt xoa xoa cái đầu hói nói.

“Vậy phải làm sao bây giờ hả chú Đạt” Trầm Bảo Lam nghi hoặc hỏi

“bây giờ cứ tạm giam hắn 24 giờ đã, cho các đồng chí kiểm tra đồ đạc, đi các địa bàn tìm chứng cứ, nếu còn không tìm được thì đành thả hắn đi thôi” chú Đạt bày ra bộ dạng bất đắc dĩ nói.

Trần Bảo Lam cũng im lặng gật đầu.

Bốn giờ chiều, Hàn Vân trong lòng buồn bực, bụng đói cồn cào, thì đột nhiên cửa phòng thẩm vấn mở ra.

Người bước vào là Trần Bảo Lam. Nàng hôm nay mặc bộ quần áo đồng phục cảnh sát nghiêm trang, khác hắn với bộ váy hôm qua Hàn Vân nhìn thấy.



Tiến đến ngồi đối diện Hàn Vân, Trần Bảo Lam hỏi,

“anh ngày hôm qua đến nhà hàng Hồng Vượng có ý định gì?”

“ăn chực” Hàn Vân ngái ngủ đáp

“còn”? Bảo Lam hỏi tiếp

“ngắm gái” Hàn Vân cười cười nói rồi nhìn nhìn khuôn mặt của Trần Bảo Lam

Trần Bảo Lam tức giận vỗ tay lên bàn

“tôi đề nghị anh nghiêm túc”

“được, nhưng tôi đói quá, ăn xong thì tôi nhận tội” Hàn Vân kêu ca

“thật sao?”

“thật” lừa cô thì tôi làm bạn trai cô luôn

“làm bạn trai tôi, anh cũng xứng?” Bảo Lam như nghe thấy chuyện cười nhất trên đời

“cô nghĩ làm bạn trai cô sướng hả, có ngày bị con cọp cái như cô xé xác” Hàn Vân bĩu môi nói

“người đâu, phiền anh mua cho anh bạn Hàn Vân một xuất cơm” Trần Bảo Lam không muốn lải nhải với Hàn Vân ra hiệu cho một chiến sĩ cảnh sát nói.

Rồi nàng lấy ra một tờ giấy, một cây bút đưa ra trước mặt của Hàn Vân

“anh viết tường trình đi”

“ăn xong tôi mới viết được, tay tôi giờ không có sức lực” Hàn Vân uể oải nói

“anh……được rồi, ăn xong thì nôn ra hết chữ cho tôi” Trần Bảo Lam buồn bực nói