Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Không Biết Tại Sao Lại Mạnh

Chương 6: Tờ Rộm




Chương 6: Tờ Rộm

“cô là bạn gái tôi?” Hàn Vân ngạc nhiên hỏi

“ai là bạn gái anh? Có tin tôi khoét miệng anh ra không?: Lâm Bao Lam tức giận nói

“hửm, Không phải bạn gái thì tôi đi đâu thì tôi đi đâu liên quan gì tới cô? ” Hàn Vân cười nói

“Anh…” đang định nói gì thì Lâm Sơn tiến đến cười nói

“Bảo Lam, bạn của em à?”

“hắn là…… là một tên đáng ghét” Lâm Bảo Lam mỉa mai nói.

“ghét mà hỏi han như vậy? anh nhớ là em ghét ai thì không bao giờ tiếp chuyện người ta. Con gái lớn rồi có gì mà thẹn thùng. Bạn em cũng đính hôn rồi kia kìa, em nhanh kiếm cho anh ông em rể đi. Hà hà” Lâm Sơn trêu chọc nói

Bộp, Lâm Bảo Lam nghe vậy, vừa xấu hổ vừa giận, giẫm mạnh gót giày vào chân Lâm Sơn, rồi kéo tay Đường Thiểm Tuyết đi, để lại Lâm Sơn đang xoa cái chân đau.\

“đúng là con hổ cái” Hàn Vân bĩu môi nói, Minh La thì kéo hắn lại thì thầm

“lão Hàn, mày quen ở đâu mỹ nữ xinh đẹp như vậy, hẹn hò bao lâu rồi, nghĩ đặt tên con là gì chưa? định mua nhà ở đâu? mày làm việc chăm chỉ như vậy thì ra là để tích tiền cưới vợ sao?

“cưới cái đầu mày, tao cưới cô ta về có ngày bị cô ta hại c·hết” Hàn Vân cốc đầu Minh La

Xoa xoa xong cái chân đau, Lâm Sơn tiến đến chỗ Hàn Vân giơ tay lên cười nói,

“chào cậu, tôi là Lâm Sơn, anh trai của tiểu Lam, hai người cãi nhau sao? cứ từ từ đâu rồi có đó, tôi ủng hộ cậu.”

Hàn Vân cũng giơ tay ra nắm lấy tay Lâm Sơn thì tạ lễ, cười nói

“anh hiểu nhầm rồi, tôi và cô ta chẳng là gì của nhau cả”

“vậy sao? sao tôi thấy nó với cậu nói chuyện hình như quen biết nhau?”

“chỉ là buổi sáng gặp mặt, có chuyện hiểu lầm sảy ra, không có chuyện gì đâu” Hàn Vân gãi đầu nói



“vậy thôi, tôi phải đi vào trong đây, à mà cậu đến đây dự lễ đính hôn à?”

Đầu Hàn Vân nảy số cực nhanh, nhanh nhảu đáp

“ đúng thế, tôi là bạn học của chú rể”

“ừm” Lâm Sơn gật đầu, quay người bước đi.

“Bảo Lam, người thanh niên kia là ai vậy, bạn trai của cậu à?” Đường Thiểm Tuyết đang bị Lâm Bảo Lam kéo đi một chỗ xa, ngoảnh đầu nhìn về kia Hàn Vân, buộc miệng hỏi

“lại đến phiên cậu nữa, hắn là một tên mình tình nghi là ă·n t·rộm, sáng nay có đợt truy quét k·ẻ t·rộm điện thoại số lượng lớn, mình bắt được hắn đúng lúc hắn vừa bán xong 4 chiếc điện thoại đắt tiền, mình còng tay hắn lại định mang hắn về đồn thì tổng bộ báo lại đã bắt được tên trộm thật, nhưng mình thấy gã này cũng rất khả nghi, nhưng không có chứng cứ đành thả hắn, không ngờ hắn lại xuất hiện ở đây.” Lâm Bảo Lam bĩu môi nói.

“Thật sao, vậy hắn đến nơi này để làm gì nhỉ?” Đường Thiểm Tuyết hỏi.

“Mình đâu có biết, mình lúc nãy đang tra hỏi hắn thì ông anh mình nhảy vào miệng mình, mình bực quá bỏ đi, à mà hình như hắn nói hắn làm công nhân ở công trường Hoàng Hải, đấy có phải nơi cậu đang cho thi công chung cư không”?

“Hắn làm việc ở đó sao?” Đường Thiểm Tuyết hỏi

“mình có nghe hắn nói vậy, mà thôi, vào chào hỏi Khánh Như đã, chút nữa có gì mình sẽ để ý tên này” nói xong Lâm Bảo Lam kéo tay Đường Thiểm Tuyết vào phòng cô dâu

Bước vào phòng tiệc, Hàn Vân và Minh La để ý thấy mọi người đang đứng nói chuyện tán gẫu, bèn kéo nhau đế một chiếc bàn trống, lùa thức ăn vào trong bụng

Ăn tôm hùm đi, tốt cho xương

Vi cá này ngon đấy, ăn nhiều vào

Bia không?

Hai người mỗi người một đĩa, không ngừng đánh chén

Ngay lúc này, tại chỗ ngồi của cô dâu

“chúc mừng hai bạn trăm năm hạnh phúc nha,” Lâm Bảo Lam kéo Đường Thiểm Tuyết đến cười nói.



“Bảo Lam, Thiểm Tuyết đấy à, lại lại đây,” Trần Khánh Như cười nói, “ Thiểm Tuyết à, cậu phải chiếu cố mình chứ, sao đến lễ đính hôn của bạn thân mà lại mặc đồ công sở”

“xin lỗi, mình chút nữa thì quên mất, may mà Bảo Lam đến công ty gọi mình đi mình mới nhớ” Đường Thiểm Tuyết lạnh lùng đáp

“ôi trời, bà cô của tôi thật là cuồng công việc, thôi hôm nay là ngày vui, mình tha lỗi cho cậu, “ Trần Khánh Như bó tay với cô bạn thân, cười đáp

Ba nữ đang trò chuyện rôm rả thì chú rể Đỗ Hữu Mạnh xuất hiện, Lâm Bảo Lam thấy vậy thì kéo chú rể lại hỏi.

“anh Mạnh, Khánh như, hai người có quen biết gì cái người đang ăn kia không.

Cô dâu và chú rể ngạc nhiên, quay về phía Hàn Vân đánh giá.

“nhìn lạ quá, bạn của em à” Đỗ Hữu Mạnh quay về phía Trần Khánh Như nói

“em không quen, em tưởng là bạn anh?” Trần khánh Như lắc đầu nói

“vậy chỉ có thể là…. “ Lâm Bảo Lam và Đường Thiểm Tuyết đồng thanh nói, quay qua nhìn Hàn Vân

Ngay lúc này, đang ăn như lợn đói, Hàn Vân bị Minh La giật giật tay

“lão hàn, hình như cô dâu và chú rể, với hai cô gái vừa này nhìn về phía này, có phải do tao đẹp trai không?”

Ngẩng đầu lên, Hàn Vân âm thầm chửi “ c·hết mẹ rồi”

Hắn quay qua Minh La hỏi

“ăn no chưa”?

“cũng hơi hơi” Minh La xoa bụng đáp

“ăn no rồi thì té thôi, nói xong hắn kéo lấy Minh là chuồn mất, đằng sau là ánh mắt ngạc nhiên của bốn người

“đáng ghét, đừng có chạy” Đường Bảo lam đứng bật dậy định đuổi theo thì bị Trần Khánh Như kéo lại



“Bảo Lam, kệ người ta đi, một bữa cơm thôi, đừng phá hỏng ngày vui, không ngờ trên đời có người kì hoa như vậy. hì hì ”

Đỗ Hữu Mạnh cũng gật đầu, ra hiệu cho Trần Bảo Lam ngồi xuống

Nghe vậy Trần Bảo Lam đành ngồi xuống, trong lòng hậm hực.

Đường Thiểm Tuyết thì cười cười “nhìn cậu kìa, người chủ còn chưa lo, mà cậu đã lo như thế”

Trần Bảo Lam bĩu môi nói “ bệnh nghề nghiệp”

Tầm mười hai phút sau sau. Khi bữa tiệc đang diễn ra thì đột nhiên có tiếng la lên.

“có ai thấy điện thoại của tôi đâu không?” cất tiếng là môt người đàn ông trung niên, thoạt nhìn bốn mươi lăm tuổi.

Nghe vậy Trần Bảo Lam tiến đến hỏi, đi theo sau là Lâm Sơn và Đường Thiểm Tuyết,

“bác bị mất điện thoại?”

“Đúng thế, tôi nhớ là trước lúc đi vệ sinh có để điện thoại trong túi, lúc đi ra được một lúc, định lấy điện thoại ra thì không thấy đâu, tôi có vào nhà vệ sinh tìm thử nhưng không thấy.”

Trần Bảo Lam và Đường Thiểm Tuyết hai mặt nhìn nhau “ chẳng lẽ”

Lúc sau có một người bảo vệ đi ra, Đường Bảo Lam xin nhờ xem thử phòng xem CCTV, kéo theo cả Lâm Sơn và Đường Thiểm Tuyết

“để mình kiểm tra”

“mở ra góc máy quay cạnh nhà vệ sinh nam, thấy được sau khi bác trai kia vừa đi vào vệ sinh, thì có một bóng lưng của Hàn Vân đi theo sau, bác trai kia vừa đi ra ngoài, thì Hàn Vân cũng bước ra, hết quay ngang rồi quay dọc, lấm la lấm lép đi mất.”

bác trai kia, thấy thế liền nói “ hình như lúc tôi đang đi trong phòng vệ sinh thì bị người thanh niên kia đụng vào người, chẳng lẽ?”

“Địch thị là hắn,” Trần Bảo Lam đập bàn nói, rồi quay về Đường Thiểm Tuyết.

“Thiểm Tuyết, mình bây giờ phải cho hắn lên đồn, hắn nói hắn đang ở công trường Hoàng Hải, để mình gọi thêm mấy đồng chí đến bắt hắn” rồi quay người định bỏ đi thì bị Lâm Sơn giật tay lại.

“cứ từ từ đã, nhỡ đâu lúc em đến công trường hắn không có ở đó, rút dây động rừng, hắn trốn đi mất thì sao, cứ để hắn đắc ý đã, rồi ngày mai chúng ta bắt hắn lại”

Lâm Sơn nói

“ anh nói cũng có lý, kẻ này ranh ma giảo hoạn, cứ để hắn đắc ý đã, xem ngày mai em xử lý hắn thế nào” Trần Bảo Lam nói