Dịch: Kình LạcBeta: Chị Gái 7 Nickname Giấu TênThanh tiến độ của mùa đông còn chưa kéo được một nửa, Bạc Quan Sơ đã đến nhà Lương Viễn Triêu ngồi điều hoà*lần hai, hơn nữa cô còn ngủ trên giường của Lương Viễn Triêu.
Ngoài phòng đêm tối nặng nề, khi Bạc Quan Sơ tỉnh dậy thì đã 9 giờ.
Lương Viễn Triêu đưa cho cô cốc nước ấm, lưng cô vẫn đau nên cậu đỡ cô ngồi dậy.
Rất lâu sau Lương Viễn Triêu mới lên tiếng: “Đi bệnh viện nhá.”
“Không cần đi.”
Cơ thể mình thế nào Bạc Quan Sơ tự rõ, khi cú đấm hệt búa bổ của Lại Bằng giáng xuống, cô thật sự cho rằng xương cốt mình đã vỡ tan. Vừa nãy tỉnh lại, mặc dù vẫn đau, nhưng cũng không còn cảm giác đau đến mức vỡ tan như khoảnh khắc kia nữa.
Bạc Quan Sơ nói xong, Lương Viễn Triêu đứng ở chỗ đầu giường, tư thế nhìn từ trên cao xuống của cậu khiến cô cảm thấy áp bức.
Khi Bạc Quan Sơ định giải thích rằng thật ra cô không bị thương nghiêm trọng như trong tưởng tượng đâu…
“Em cho rằng em là người sắt à? Em không biết sức mình ở đâu, không biết việc nghiêm trọng thế nào, không có bản lĩnh mà lại chạy đến góp trò làm gì?” Giọng điệu của Lương Viễn Triêu rất gay gắt, vẻ mặt còn đen hơn so với bầu trời ngoài cửa sổ.
Nếu cô không đỡ một cú kia cho Lương Viễn Triêu, vậy cú đấm đó sẽ rơi vào huyệt thái dương của cậu.
“Tôi không chạy đến góp trò.” Hốc mắt Bạc Quan Sơ ửng đỏ, cô nghếch cằm, mím chặt môi nhìn chằm chằm cậu.
Lương Viễn Triêu bị đánh là chuyện lớn, chuyện cực lớn, không phải chỉ là chuyện náo nhiệt góp vui. Cô tới là muốn đưa cậu về nhà, cho nên cô càng không thể để cậu xảy ra chuyện.
Bầu không khí như rơi vào hầm băng, Lương Viễn Triêu giận không nói lên lời.
“Lương Viễn Triêu, tôi cứu anh.” Bạc Quan Sơ đột nhiên nói: “Là tiền công tôi ngồi điều hoà nhà anh một đêm.”
Cô có ngồi một tuần chẳng sao, nhưng điều kiện tiên quyết là phải đi bệnh viện.
“Đứng lên đi bệnh viện.” Thái độ Lương Viễn Triêu cứng rắn.
Bạc Quan Sơ dứt khoát ấn tắt đèn trần nhà, chui vào trong chăn, quay mặt sang bên: “Tôi muốn ngủ.”
Lương Viễn Triêu không muốn nói lại lần thứ ba, cậu vươn tay kéo cô. Căn phòng mờ tối, cậu cảm giác mình đã chạm vào một chất lỏng lạnh lẽo. Lương Viên Triêu chợt nghĩ đến gì đó, trái tim cậu lập tức trùng xuống.
“Khóc à?”
Bạc Quan Sơ bị hành động của cậu làm bất ngờ, cô vùi đầu vào chăn, lấy mu bàn tay gạt nước mắt qua loa.
Lương Viễn Triêu kéo chăn ra, nhưng cậu không xốc lên. Bạc Quan Sơ nhất quyết túm chặt chăn.
“Buông tay.”
Hai người giằng co, cuối cùng cậu bại trận, đành bất đắc dĩ thở dài: “Bên trong ngột ngạt.”
Tiếng nức nở nho nhỏ khuếch đại trong đêm tối, Lương Viễn Triêu nhíu chặt mày: “Không đi bệnh viện, em ra đây đi.”
Giường là giường của Lương Viễn Triêu, chăn cũng là chăn tối qua cậu vừa đắp, hơi thở của cậu vương vấn khắp nơi.
Bạc Quan Sơ kéo chăn ra, hai hàng nước mắt giàn giụa trên mặt, cô đi xuống từ bên kia giường.
Bụp!
Đầu gối cô không cẩn thận đập vào chân giường, nghe thanh âm thì biết cú đập này không nhẹ.
Lương Viễn Triêu không kịp bật đèn, cậu lập tức chạy đến đỡ người dậy, cuối cùng không nhịn được mà quát nhẹ một câu: “Em chạy lung tung làm gì!”
Bạc Quan Sơ cũng giận, cô dùng sức gạt tay cậu ra: “Tôi không cần anh đỡ!”
Trong đêm tối, Bạc Quan Sơ thấy đôi mắt u ám của Lương Viễn Triêu, cô khóc lóc lên án: “Tôi tới đón anh, anh không vui; tôi cứu anh, anh cũng không vui. Tôi sợ đi bệnh viện, không muốn đi anh lại tức giận.”
Cô hít vào một hơi, hung dữ mắng cậu: “Lương Viễn Triêu, mẹ nó, anh thật sự khó chiều.”
Áo khoác trên sô pha bị cầm đi, ngay cả dây giày Bạc Quan Sơ cũng không buộc.
Hơn 10 giờ, chỗ sâu nhất của thành phố vẫn nhộn nhịp, đàn ông ngậm thuốc đánh bài, phụ nữ cắn hạt dưa chơi mạt chược, trong quán thịt nướng dầu khói bay mù mịt, và có cả những người phụ nữ cười nói rôm rả với câu chuyện nói ba ngày ba đêm cũng không hết.
Không biết ai trên bàn hô một câu: “Ấy, bên ngoài có tuyết rơi rồi.”
Những bông tuyết tròn tròn nho nhỏ rơi trên kính, còn lại không có gì khác thường. Mãi đến khi có người mở cửa sổ ra xem, chút gió lạnh buốt mới nhân cơ hội ùa vào.
“Mau đóng cửa đi, tiền của tôi bị thổi bay rồi.”
*
12 giờ đêm, Bạc Quan Sơ bị ác mộng dọa tỉnh. Cô mơ thấy Lương Viễn Triêu hung hăng đấm Lại Bằng, khuôn mặt ghê tởm của hắn đột nhiên cười với cô. Nụ cười này rất mắc ói, giống hệt Vương Nhân Thành.
Cảnh cuối cùng trong mơ là Vương Nhân Thành xuất hiện, cô giật mình hoảng sợ. Bạc Quan Sơ đột nhiên nhớ ra gì đấy, cô nương theo ánh trăng bò dậy, lôi chiếc Nokia cũ ở trong hộp sắt chỗ tầng dưới cùng của kệ sách ra, sạc pin rồi khởi động lại.
Phòng ngủ không bật đèn, căn phòng tối như mực được mấy tầng ánh trăng lành lạnh bao phủ. Chiếc điện thoại đã cũ, mặc dù thời gian khởi động máy lâu, nhưng các chức năng vẫn đầy đủ.
Tại căn phòng ngủ yên tĩnh, tiếng ấn phím của chiếc Nokia dần dần ăn mòn thần kinh Bạc Quan Sơ. Trong video đánh nhau ở con ngõ đó có Lương Viễn Triêu, Chu Hằng, Phó Khâm, Lại Bằng, và hai người cô không biết.
Người bị đánh nằm bò là Lại Bằng. Đoạn cuối video, Lại Bằng đột nhiên cười. Bạc Quan Sơ sợ đến mức buồn bực vô cớ, cô ném điện thoại vào hộp sắt, sau đó đẩy vào kệ sách.
Bạc Quan Sơ nằm xuống, vô số thanh âm giống nhau xuyên qua màng nhĩ của cô: “Tôi không lấy được gì từ trên người Cố Miên cả, vậy thì bây giờ tôi sẽ lấy từ cô.”
*
Ngày 19, tháng 1, năm 2008, Nam Thành có trận tuyết đầu mùa.
Năm ấy Bạc Quan Sơ 17, Lương Viễn Triêu 18.
Khi ấy mọi người vẫn dùng QQ, hình đại diện phong cách đầu sư tử, nickname giả và chữ ký cá nhân*.
Biết có tuyết đầu mùa rơi, ai ai cũng đăng nhập vào QQ, nhóm lớp bình thường vắng lặng nay lại trò chuyện sục sôi. Đối với trẻ con miền Nam mà nói, niềm phấn khích do một trận tuyết bất ngờ mang lại có thể so sánh với niềm vui khi gặp kho báu quý hiếm.
Tuyết rơi một đêm, sáng sớm thì ngưng, trên mặt đất đã tích tụ một lớp tuyết dày.
Sau khi thức dậy, Bạc Quan Sơ kéo rèm cửa ra, bên ngoài trắng xoá. Cô xung phong ra ngoài mua đồ.
Thư Tâm bảo cô quàng khăn vào: “Ra ngoài nhớ đi giày mùa đông vào, đừng quên đeo găng tay đấy.”
“Vâng ạ.”
Bạc Quan Sơ mặc theo lời mẹ, bây giờ cô hệt như con gấu.
Thư Tâm lấy tiền trong túi ra đưa cho cô: “Mua ít táo hay lê đều được, con thích ăn gì thì mua đó.”
“Con có thể mua khoai tây chiên không?”
Thư Tâm trợn mắt: “Con muốn ăn thì mẹ ngăn được à?”
“Chẳng phải là con sợ lúc về mẹ lại dạy dỗ con à?”
“Thỉnh thoảng ăn thì không sao.”
“Vâng!” Bạc Quan Sơ khó kìm nổi niềm vui.
Tuyết trong sân đã được mẹ cô giẫm bớt, tuyết không nhiều, rơi suốt một đêm cũng không che hết thân giày, có chỗ còn bị mẹ cô giẫm đi giẫm lại nát hết.
Bạc Quan Sơ nhanh chóng ra cửa, cô sợ muộn một chút là tuyết trên đường bị người ta đi nát.
Bạc Quan Sơ đi dọc theo bờ tường, dấu chân nhỏ bé có quy luật. Sau khi đi ra khỏi bờ tường nhà mình, cô chỉ đi đến ngã ba là sẽ tới căn nhà tiếp theo.
Trận tuyết rơi xuống đã cho mọi người một ngày nghỉ, lúc trước 7 giờ ở đầu ngõ đã tấp nập người đi bộ, thế nhưng hôm nay ngay cả một bà lão cũng không thấy.
Bạc Quan Sơ vừa bước ra, ánh mắt cô liếc nhìn sang bên trái, không có xe. Song, cô lại thấy một bóng người đang ngồi xổm ở chỗ chân tường nhà mình.
Bạc Quan Sơ bị chàng trai nhìn tới mức không bước đi được. Vì vẫn còn tức giận, vậy nên cô cầm chặt tiền trong túi rồi chạy.
Cậu không theo kịp, Bạc Quan Sơ càng giận, cô dứt khoát bước nhanh hơn.
Sau khi mua một túi táo rồi bước ra khỏi tiệm hoa quả, Bạc Quan Sơ thấy một cặp tình nhân đi về hướng siêu thị, trên nền tuyết để lại dấu chân của họ. Người yêu nhau ngay cả dấu chân cũng sát cạnh nhau.
Trong lòng cô đột nhiên dâng lên cảm giác cô đơn chua chát, nhìn dấu chân của những người xung quanh đều thành đôi thành cặp, chỉ có dấu chân của cô là lẻ loi nhuốm một màu trắng tuyết.
Bạc Quan Sơ bỗng chợt lao đi, đốt ngón tay bị túi nilon kéo đến đỏ bừng, đi ngược chiều gió khiến hai má đau rát. Cô rẽ vào ngõ Thanh Sơn, Lương Viễn Triêu đang dựa vào bờ tường thấp trong ngõ.
Bạc Quan Sơ dừng lại, bên tai ong ong.
Thiếu niên đi đến cạnh cô, thấy chóp mũi cô đỏ ửng vì lạnh, cậu dặn dò: “Trời lạnh, mặc nhiều vào.”
Khi Lương Viễn Triêu tới gần, Bạc Quan Sơ mới phát hiện trong mắt cậu đầy tơ máu, cả người mệt mỏi, cơ thể mang theo khí lạnh, hệt như cậu nằm bò trong tuyết cả đêm, vừa lúc nãy mới dậy.
“Đến đây lúc nào.”
Lương Viễn Triêu không trả lời, cậu vươn tay cầm lấy túi của cô. Đôi tay vươn ra bị Bạc Quan Sơ gạt đi, chiếc túi bị nghiêng, táo rớt hết xuống đất, khảm vào trong tuyết.
Lúc tức giận, Bạc Quan Sơ rất bướng bỉnh: “Đến đây lúc nào.”
“Sáng sớm.”
Bạc Quan Sơ cởi găng tay ra, dùng sức túm lấy cổ áo chàng trai, sau đó kéo khoá áo cậu xuống, cuối cùng thò tay vào thắt lưng, cô cười lạnh: “Sáng sớm đến mà giờ cơ thể lại không có hơi ấm nào? Xem ra ngoại trừ tay, chỗ khác cũng có vấn đề. Cậu đâu ghê gớm như trong tưởng tượng nhỉ, nếu đã như vậy, tôi không cần cậu nữa, cút.”
Lời nói giận dữ nhưng dứt khoát. Bạc Quan Sơ vừa ngồi xổm xuống thì nước mắt đã chảy ra, rơi trên cuống táo.
Lương Viễn Triêu ngồi xuống nhặt táo, tâm trạng cậu cũng không thoải mái hơn cô: “Tối qua tôi tới, cả đêm không ngủ.”
Trời đông giá rét mà đứng cả một đêm, dù cậu có là bò đi chăng nữa thì cũng không chống đỡ nổi. Lương Viễn Triêu tựa đầu vào vai Bạc Quan Sơ, hai bóng dáng hệt như hai đứa trẻ bị bỏ rơi, nép mình vào góc tường.
“Hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi.”
Rất nhiều năm sau Bạc Quan Sơ vẫn nhớ rõ cảm giác run rẩy sau khi nghe thấy câu nói đó, không phải sợ, mà là đau lòng.
Khi ấy mái tóc ngắn thô ráp của Lương Viễn Triêu chợt chẳng còn gai góc đâm vào tay người khác nữa, Bạc Quan Sơ vỗ về cậu hết lần này đến lần khác.
Cô kề sát vào tai cậu, nhẹ nhàng nói: “Chắc chắn mẹ anh rất đẹp, nếu không sao tuyết đầu mùa năm nay lại mềm mại, nhẹ nhàng đến thế.”
Nhờ câu nói của Bạc Quan Sơ mà sợi dây căng chặt trong lòng Lương Viễn Triêu dần thả lỏng, khóe miệng hiện lên ý cười. Cậu rất muốn dựa vào cô thế này, cứ như vậy đến mãi mãi về sau, suốt cả cuộc đời.
Sau đó trời lại bắt đầu đổ tuyết, Bạc Quan Sơ ngồi trên mặt đất, cầm ô. Người gục trên vai quấn chiếc khăn dày của cô rồi ngủ thiếp đi.
Lương Viễn Triêu ngủ nửa tiếng, trong nửa tiếng ấy Bạc Quan Sơ bất động. Xung quanh không có người qua lại, đỉnh ô rơi xuống một lớp tuyết.
Lương Viễn Triêu tỉnh lại, cậu thấy chiếc cổ trống không của Bạc Quan Sơ thì nhíu mày, sau đó tháo khăn quàng xuống đeo lại cho cô.
“Lương Viễn Triêu.”
“Ừm?”
“Thương lượng đi.”
“Được.”
“Còn năm ngày nữa thì thi, anh giúp tôi ôn tập, tôi đón năm mới với anh.”
Lương Viễn Triêu xách túi táo của cô lên: “Phần lời của em hình như hơi nhiều nhỉ.”
“Có bao nhiêu người muốn nịnh bợ để chủ tịch Lương liếc mắt nhìn một lần chứ, số của em không nhỏ đâu.” Lúc Bạc Quan Sơ không nghiêm mặt thì rất đáng yêu, hệt như bông tuyết trắng khiến người ta không nhịn được mà muốn thử một miếng, thử xem đó là vị gì.
Bạc Quan Sơ nắm áo Lương Viễn Triêu, kéo xuống, đồng thời kiễng chân lên kề sát lại. Cô không cảm thấy không ổn ở đâu, ngược lại còn rất tự nhiên hỏi: “Thành giao chứ?”
Lương Viễn Triêu chậm rãi đến gần, Bạc Quan Sơ lùi ra sau theo bản năng, cuối cùng đụng vào tường. Không thể lùi nữa, chóp mũi hai người suýt chút nữa chạm vào nhau.
Cậu hỏi: “Có ai nói cho em biết rằng áo của con trai không thể túm linh tinh không?”
“Không… không phải… do anh cao quá à.”
Lương Viễn Triêu lại dịch về phía trước: “Thật à?”
Bạc Quan Sơ quay mặt đi theo bản năng, sau đó cô nghe thấy Lương Viễn Triêu cười nhạo một tiếng.
Cậu lấy ngón trỏ gạt bông tuyết dính trên tóc cô: “Em vừa nghĩ gì thế?”
“…”
Lương Viễn Triêu làm ra động tác khiến người khác suy nghĩ xa xôi như thế, vậy cô có thể nghĩ gì được!
“Cho rằng tôi muốn hôn em à?” Giọng của cậu rất nhỏ, chứa cả ý cười trong đó.
“…”
Mặt Bạc Quan Sơ đỏ ửng, cô trừng mắt với cậu: “Câm miệng!”
Lương Viễn Triêu không trêu nữa: “Lời em vừa nói, thành giao.”
“Thành giao cái đầu! Tự đi đi! Tôi về nhà.” Bạc Quan Sơ giận đùng đùng rời đi, đi được một nửa cô lại quay lại, sau đó ném ô lên người cậu: “Cầm lấy, cút nhanh lên.”
Lương Viễn Triêu nắm tay che đi nụ cười.
Về nhà, Bạc Quan Sơ để táo lên bàn, Thư Tâm đi từ phòng ra: “Sao đi lâu thế?”
“Con vừa gặp bạn học ở trên đường nên nói vài câu.”
“Bạn học nam hay nữ.”
“Nữ ạ.”
“Ở gần nhà chúng ta?”
“Hơi xa ạ, phải đi qua tiệm hoa quả.”
Thư Tâm thuận miệng hỏi vài câu, bà ta nghe điện thoại xong thì bắt đầu đi giày.
“Mẹ, mẹ đi ra ngoài à?”
“Ừm, bọn họ nói thiếu người, gọi mẹ đi chơi mạt chược.”
“Vậy con đi đến nhà bạn đây, bạn học vừa nãy con gặp có thành tích rất tốt, con còn vài câu hỏi cần nhờ bạn ấy giảng.”
Thư Tâm vui mừng gật đầu: “Học tập mấy bạn có thành tích tốt nhiều vào, không hiểu thì hỏi, cũng có thể xin bạn ấy chỉ bảo phương pháp học.”
“Vâng.”
Sau khi Thư Tâm đi được 5 phút, Bạc Quan Sơ mới thu dọn đồ đạc rồi đi.
Tuyết rơi nhiều hơn so với lúc về, bay lả tả xuống. Nếu như năm ấy có máy bay không người lái DJI**, vậy thì toàn cảnh tuyết rơi ở Giang Nam sẽ được quay lại toàn bộ, ngay cả những con ngõ tĩnh mịch hỗn tạp, hai ba người đi bộ và cành đào đỏ rực vươn ra ngoài tường cũng chẳng bỏ sót.
Khi Bạc Quan Sơ chạy ra, thấy Lương Viễn Triêu chưa đi, vẻ mặt cô lập tức trở nên kinh ngạc: “Sao anh vẫn ở đây.”
“Chờ em.”
“Tôi có nói với anh là tôi sẽ ra ngoài à?”
“Không.”
“Vậy sao anh chờ.”
“Em sẽ không bỏ tôi lại.” Lương Viễn Triêu chắc chắn.
Lời này được nói ra từ trong miệng Lương Viễn Triêu à? Bạc Quan Sơ ngoáy lỗ tai, cô cho rằng mình lãng tai.
Một trận tuyết đầu mùa, gợi lên vạn sợi tình.
Bạc Quan Sơ chưa bao giờ nghĩ, có một ngày cô sẽ hoàn toàn chinh phục được chàng thiếu niên nổi bật ngời ngời – chủ tịch Lương.
________
(*)Điều hoà này có hệ thống sưởi(*) 个性签名: Khi đăng ký một diễn đàn nào đó, bạn có thể đặt chữ ký cho riêng mình. Chữ ký này sẽ xuất hiện ở cuối bài đăng(**)大疆无人机: Máy bay không người lái của công ty DJI – một công ty công nghệ có trụ sở tại Thâm Quyến, Trung Quốc