Dịch: Kình LạcBeta: Chị Gái 7 Nickname Giấu TênMặt trời chiếu xuống, bụi bặm bay lơ lửng loạn xạ, luẩn quẩn trong không khí trên đầu cô.
Bạc Quan Sơ nói xin lỗi, Lương Viễn Triêu lại chợt thấy đau lòng. Nhớ lại những lời của Lại Bằng, cậu chỉ ước gì có thể xé nát miệng hắn ta.
Người bên cạnh yên lặng, cậu kéo ống tay áo cô, để cô dịch trong: “Khăn giấy ướt kia của em lấy ở đâu thế?”
“Tiền Khả Khả đưa.”
“Lần sau đừng lấy.”
“Hả?”
“Khó ngửi.”
“…” Bạc Quan Sơ còn cố ý ngửi thêm lần nữa, rõ ràng rất thơm mà.
Trên đường về, Bạc Quan Sơ hiếm khi yên lặng như hiện tại. Lúc đầu hai người đi song song, đi được một đoạn thì một trong hai tụt lại. Lương Viễn Triêu nghĩ Bạc Quan Sơ không theo kịp nên cố ý bước chậm hơn, nhưng cuối cùng, cậu nhận ra cô vẫn còn chậm hơn mình hai bước.
Lương Viễn Triêu quay đầu: “Em bẻ tay tính gì thế?”
Bạc Quan Sơ lẩm bẩm trong miệng: “Tính xem còn mấy ngày nghỉ.”
Lương Viễn Triêu hỏi: “Chuẩn bị sẵn sàng cho kỳ thi cuối kỳ rồi à?”
“Đương nhiên!” Cô hơi dừng lại: “…Vẫn chưa.”
Đầu đường có bác gái mặc đồng phục vệ sinh màu cam đẩy thùng rác đi tới, bánh xe của chiếc thùng di chuyển trên mặt đường bê tông gồ ghề, phát ra tiếng ma sát khô khan.
“Haizz…”
Lương Viễn Triêu tóm lấy chiếc lá rách bị gió thổi đến: “Được nghỉ thì em hẳn là rất vui chứ? Sao lại thở dài?”
Bạc Quan Sơ cúi đầu: “Nhưng nghỉ lễ anh có một mình thôi, bình thường đa số thời gian anh đều ở trường, ở bên cạnh bạn bè mà.”
Bước chân của Lương Viễn Triêu dừng lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, giọng nói chậm rãi lưu loát: “Vậy em có phương án giải quyết tốt nào không?”
Thật ra Lương Viễn Triêu không nghĩ nhiều như thế, trước kia mỗi lần kỳ nghỉ tới, cậu không đi chơi bóng với Phó Khâm và Chu Hằng thì lại là ở nhà đọc sách, thời gian cũng trôi nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng.
Đi gần được nửa đường, thỉnh thoảng Bạc Quan Sơ sẽ liếc nhìn Lương Viễn Triêu.
Lương Viễn Triêu thấy cô cứ ngập ngừng: “Em muốn nói gì?”
Cô dừng lại ở chủ đề hiện tại: “Tôi nghĩ đến một phương án tuyệt diệu.”
Thiếu niên nhướng mày: “Hả?”
Thứ Sáu, chủ tịch hội học sinh và giáo viên sẽ cùng nhau tham gia hội nghị tổng kết tình hình cả tuần. Nên mỗi khi đến ngày đó, Lương Viễn Triêu sẽ mặc rất trang trọng. Áo sơ mi trắng thắt cà vạt, trông hệt như thiếu niên bước ra từ trong truyện tranh Nhật Bản.
Lương Viễn Triêu rất cao, Bạc Quan Sơ muốn nói nhỏ với cậu cũng không tiện. Cô cứ nhìn chiếc cà vạt kia gần một ngày rồi.
Thiếu niên cảm nhận được lực kéo, cậu không chống cự, mà ngược lại còn khom người theo cô. Chiếc cà vạt quấn trong lòng bàn tay sạch sẽ, mịn màng của cô gái.
Bạc Quan Sơ kề tai cậu, nói nhỏ: “Anh làm bạn trai tôi, tôi có thể đưa anh về nhà đón năm mới.”
Cây cối muốn lặng mà gió chẳng ngừng, không khí ngưng đọng lại, trong đôi mắt hiện lên sự mập mờ khe khẽ.
Bạc Quan Sơ hệt như phạm nhân bị thẩm vấn, từng phản ứng của Lương Viễn Triêu đều tác động lên thần kinh cô.
Cậu nở nụ cười, ấn ngón trỏ lên trán cô, sau đó kéo dãn khoảng cách, nghiêm túc nói: “Chủ tịch hội học sinh không thể ‘làm gương’ yêu sớm.”
Nhiều năm sau, Bạc Quan Sơ vẫn nhớ tới tâm trạng khi ấy:
Bàn chân giẫm lên ván trượt tuyết, còn tay thì cầm gậy trượt tuyết, gió lạnh phả vào mặt, ánh mặt trời trên nền tuyết trắng xóa lấp lánh long lanh. Vốn tưởng rằng đó là cảm giác kích thích của việc khiêu chiến ở ranh giới cao nhất, nhưng nào ngờ trận tuyết lở đằng sau lại hệt như đánh úp, khiến cô cuống quýt căng thẳng, cực kỳ thất vọng.
“Chức chủ tịch này của anh quả thật không phải là chức danh bình thường.” Bạc Quan Sơ trêu chọc vài câu, trong lòng oán thầm: Vừa nãy há mồm ngậm miệng là hôn cơ mà, tên đểu cáng!
Hai người cùng nhau đi học, tan học nên thời gian qua lại cũng nhiều gấp đôi so với ban đầu. Cô đi phía trước, Lương Viễn Triêu theo sát phía sau.
Tiếng rao của người bán hàng rong vang lên cách đó vài con phố: “Vô mua bánh trứng nào, bánh trứng ngon tuyệt đây.”
“Ní ăn bánh trứng không?” Tiếng địa phương nói ra từ miệng cô hệt như bánh dày đường đỏ, mềm dẻo lại ngọt ngọt.
Bạc Quan Sơ quay đầu nhìn Lương Viễn Triêu, đôi mắt ấy lấp lánh, sáng như muôn vàn vì sao.
Lương Viễn Triêu hơi sững sờ, đè nén dục vọng muốn ‘hái sao’ xuống: “Không ăn.”
“Chẹp!” Bạc Quan Sơ bất mãn: “Anh không biết nói tiếng địa phương à?”
Lương Viễn Triêu rất ít khi nói tiếng địa phương.
“Biết.”
“Vậy tôi hỏi anh bằng tiếng địa phương, anh phải trả lời tôi bằng tiếng địa phương chứ.”
Đi ngang qua hàng cây bên đường, Lương Viễn Triêu ném chiếc lá rách vào gốc cây bên cạnh, lá rụng về cội.
Hai người đi qua quán mì nhỏ, cửa quán chỉ to bằng cửa phòng, bàn ăn đặt lộ thiên ngay chỗ cửa. Song khi nhìn kỹ lại, tuy nhỏ nhưng lại đầy đủ tiện nghi.
Lúc này quán không có khách, bà chủ đứng ở trong nấu nước, bảy tám học sinh tiểu học đang chơi ngay chỗ cửa quán. Cầm đầu trong số đó là một bé gái, bé gái buộc tóc đuôi ngựa cao, trên tay cầm một thanh trúc mỏng.
Bé gái viết lên bức tường cạnh quán vài chữ tiếng Anh: “Đậu Đậu đến đây đi, học tiếng Anh với mình nè.”
“Được.”
Đậu Đậu là cô bé buộc tóc hai bên, thấp hơn cô bé buộc tóc đuôi ngựa cao kia nửa cái đầu, nhìn rất ngoan.
Cô bé tết tóc đuôi ngựa cao bắt chước cầm thanh trúc chỉ vào chữ tiếng Anh, ánh mắt toát lên vẻ bạo dạn chững chạc hơn không hợp với số tuổi của cô bé: “Gút mo ninh.”
Đậu Đậu cùng đọc: “Gút mo linh.”
Cô bé đọc tiếng anh không tệ lắm, nhưng âm cuối vẫn mang theo âm mũi đặc trưng của cách đọc kiểu Trung, khiến cho người nghe buồn cười nhưng không khỏi cảm thấy đáng yêu.
“Hê lô.”
“Hê lô.”
Có cậu bé bước ra từ quán bánh bao bên cạnh, hình như cậu bé này lớn tuổi hơn hai cô bé kia. Khi bước ra, cậu bé chăm chú nhìn hai cô bé ở phía trước.
Cô bé tóc đuôi ngựa cao dừng lại, quay đầu nói: “Anh cũng ra đây học tiếng Anh đi.”
Cậu bé nhìn cô bé vài giây, sau đó quay đầu đi.
“Này!”
Thanh trúc bị vứt trên mặt đất, cô bé tóc đuôi ngựa cao đuổi theo, vươn tay ngăn trước mặt cậu bé: “Vì sao anh không học tiếng Anh với em?”
Cậu bé không lên tiếng.
“Em hỏi anh đấy? Anh câm à? Đậu Đậu học với em, vì sao anh không học với em!”
Tình tiết này khá thú vị, Bạc Quan Sơ dừng lại xem, cô muốn biết rốt cuộc cậu bé kia có học tiếng anh cùng cô bé tóc đuôi ngựa không. Vì mải miết nhìn nên cô không chú ý đến việc cạnh mình có thêm một cái bóng.
Cậu bé vòng qua cô bé tóc đuôi ngựa rồi đi về phía trước, nhưng lại bị cô bé túm lại: “Hôm nay anh phải học cùng với em!”
Cậu bé bị kéo đến trước cái “bảng đen”.
Thanh trúc được nhặt lên, gõ mạnh vào “bảng đen”: “Gút mo ninh!”
Ánh mắt cậu bé lộ ra sự khó chịu không hợp với tuổi, cậu bé từ chối mở miệng.
“Gút mo ninh!”
Cậu bé vẫn không đọc.
Đậu Đậu đứng đằng sau, nhỏ giọng khuyên bảo: “Anh đọc đi, không khó đâu, Điềm Điềm dạy rất được mà.”
Cậu bé xụ mặt, trừng mắt với cô bé, Đậu Đậu sợ tới mức lùi ra sau một bước.
Mà Điềm Điềm, người không như tên, cô bé bị cậu bé chọc giận nên giơ tay ném thanh trúc xuống, thanh trúc rơi trúng vào cánh tay cậu bé.
Đậu Đậu sợ đến mức hét lên, thấy cậu bé nhìn mình, Đậu Đậu lập tức che miệng.
Điềm Điềm nổi giận đùng đùng: “Không học thì bị đánh!”
May mà áo của cậu bé dày, mà lực của trẻ con cũng không lớn, nếu không thì cái đánh vừa nãy đã dẫn chiến rồi.
Cuối cùng cậu bé cũng mở miệng, đầu tiên cậu nhìn Điềm Điềm: “Em thật sự nghĩ bản thân là giáo viên à? Chính mình còn chưa học được bao nhiêu mà đã dạy người khác lung tung, không biết lượng sức.”
Sau đó cậu bé lại nhìn người ở sau, cuối cùng quay đi, ném lại một câu “đồ ngu” rồi bỏ chạy.
Năng lực của Điềm Điềm bị nghi ngờ, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, tức giận mắng: “Về sau em thấy anh ở đâu thì sẽ đánh ở đó!”
Khí thế đã có.
Màn kịch đi đến hồi kết, Lương Viễn Triêu đứng sau Bạc Quan Sơ, Bạc Quan Sơ vừa quay đầu vừa phát biểu cảm nghĩ: “Anh nói xem, trong hai cô bé đó, ai mới là nữ chính?”
“Ní ăn mì không?” Hai giọng nói đồng thời vang lên.
Cô gần như không nghe rõ Lương Viễn Triêu nói gì.
Lương Viễn Triêu cách quá gần, đứng từ phía sau nhìn lại, hệt như cậu đang ôm Bạc Quan Sơ vào trong lồng ngực, vành tai tóc mai của cô và cậu chạm vào nhau.
Lương Viễn Triêu cách cô gần như thế từ lúc nào vậy!
“Anh… anh vừa nói gì?”
Lương Viễn Triêu đứng thẳng người: “Không có gì.”
Bạc Quan Sơ cố gắng nhớ lại, lúc cậu nói tiếng địa phương rất dịu dàng, rất êm tai, cô cảm thấy tai mình như đang tan chảy rồi.
Cô hỏi: “Có phải anh vừa hỏi là tôi có muốn ăn mì không?”
“Ừm.”
“Ăn!”
Trước quán, bà chủ nhiệt tình hỏi: “Anh chàng đẹp trai và cô bé xinh gái, các cháu ăn gì nào?”
Khi bà chủ bưng đĩa rau lớn bước vào, Lương Viễn Triêu kéo Bạc Quan Sơ ra trước mình: “Em muốn ăn gì?”
Bạc Quan Sơ nghiên cứu tờ menu ở trên tường, sau đó gọi một bát mì bò, Lương Viễn Triêu cũng gọi giống cô.
Bà chủ lấy hai phần mì từ trong giỏ ra: “Cô gái, ăn hành với cay không?”
“Có ạ!”
“Anh chàng đẹp trai kia thì sao?”
“Cũng ăn ạ.”
Hai người chọn chiếc bàn sạch nhất rồi ngồi xuống.
Mì vừa được đem ra, Bạc Quan Sơ đã cầm lọ dấm để ở cạnh bàn lên rồi cho ba thìa vào bát, sau đó còn thêm hai thìa tương ớt to.
Nước dùng nhạt nhẽo lúc đầu lập tức biến thành màu đỏ hồng.
Lương Viễn Triêu ngồi đối diện cau mày, cậu nhận lấy lọ dấm và tương ớt từ trong tay Bạc Quan Sơ, sau đó cũng thêm một ít vào bát của mình. Thêm xong, cậu đẩy bát mì ra, giọng điệu cương quyết: “Đổi đi.”
???
“Để làm gì?”
“Bát của em rất chua.”
Bạc Quan Sơ ôm chặt bát mì: “Không chua! Tôi thích cho thêm dấm.”
Không có dấm cô ăn không nổi, thói quen này cô cũng không sửa được.
Lương Viễn Triêu nói tiếp: “Tương ớt này rất cay.”
“Không cay! Tôi ăn cay được.” Chết cũng không đổi.
Lương Viễn Triêu chuẩn bị tự mình ra tay, Bạc Quan Sơ thấy thế thì cầm đũa lên, ăn ngay một miếng, vừa chua vừa cay, nhũ vị giác được kích thích hưởng thụ gấp đôi.
Cô ngẩng lên: “Tôi ăn rồi, không đổi đâu.”
Lương Viễn Triêu nhìn quai hàm Bạc Quan Sơ cử động, trông cô hệt như chú sóc chuột đang ăn vụng thức ăn.
“Bong bóng kẹo cao su cũng ăn rồi, mì thì có là gì.” Nói xong, cậu kiên quyết đổi hai bát mì, mặc kệ biểu cảm phản kháng của Bạc Quan Sơ.
“…”
Bạc Quan Sơ hung hăng đâm miếng miếng thịt bò trong bát, hôn cũng chưa hôn, vậy mà chẳng hiểu sao lại bị cậu trêu ghẹo, mà kẻ đầu têu kia vẫn còn đang thản nhiên ăn mì: “Tên đểu cáng!”
Lương Viễn Triêu ngẩng đầu, hơi mì bốc lên khiến cậu nhìn không rõ. Cậu híp mắt, giọng nói mang theo chút uy hiếp: “Nói lại lần nữa.”
Không dám.
Bạc Quan Sơ lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười: “Vừa chua vừa cay, dạ dày anh không chịu được câu, hay là…”
“Không có cửa đâu.”
“…”
Được, cô nhận thua.
*
Bên kia, tan học là Phó Khâm tới thẳng nhà Chu Hằng.
“Chú Chu ơi.”
“Đây.” Người đàn ông ở trong nhà đáp lại: “A Hằng, tiểu Phó tới tìm con kìa!”
“Đói không, cô cháu luộc mấy củ khoai lang, cháu đi lấy ăn đi.”
“Vâng ạ.” Phó Khâm chọn củ khoai lang nhỏ nhất, vừa mới bóc vỏ xong, cậu ta thấy Chu Hằng đi từ trong phòng ra.
“Ba, bọn con đi chơi bóng đây.”
Ba Chu đang bận kiểm hàng, ông phất tay: “Đi đi.”
Vừa ra khỏi ngõ, vẻ mặt thoải mái trên khuôn mặt hai người đã biến mất.
Phó Khâm hỏi: “Lại Bằng ở đâu?”
“Đông Kiều.” Chu Hằng đã tìm người nghe ngóng.
“Người ban ngày kia có quan hệ với thằng đó là ai thế?” Người Phó Khâm nói là Lục Thiết Công.
Xung quanh trường không ai không biết Lục Thiết Công, Chu Hằng nói: “Hắn và Lại Bằng chỉ là biết nhau thôi, không tính là cùng hội cùng thuyền, có lẽ hắn thích Bạc Quan Sơ.”
Chu Hằng không để ý đến mấy chuyện linh tinh đấy: “Mấy giờ A Viễn Tới?”
“Mình gọi cho cậu ấy mấy cuộc mà không thấy nghe máy.”
Phó Khâm lôi điện thoại ra: “Tin nhắn thì sao?”
“Cũng không thấy trả lời.”
Lại Bằng là tên hay sinh sự khó đối phó, nhưng bọn họ cũng không phải là người dễ chọc, có u nhọt thì nhất định phải cắt.
Chu Hằng đã tìm người thăm dò tung tích của Lại Bằng, làm xong chuyện thì chạy quả thật là điều viển vông. Biết tin hôm nay Lại Bằng đánh bài ở bên Đông Kiều, ba người chuẩn bị qua đó.
*
“Tứ chín, nổ!”
“Siêu siêu siêu, đè chết…” Lại Bằng đắc ý thu hết tiền của người phía bên trái về trước mặt mình.
Người đàn ông trung niên có tứ chín bị đè chết không phục, giọng điệu nghiền ngẫm: “Thằng Lại chơi xấu, hôm nay vận may tốt thế cơ?”
Đối thủ của Lại Bằng phụ hoạ: “Mấy ngày trước thua liên tục, cũng nên để cho nó thắng lại.”
Lại Bằng ngậm thuốc trong miệng, vừa đếm tiền vừa thừa nhận: “Còn không phải à? Mẹ nó ông đây thua suốt 7 ngày đấy.”
“Tiếp tục chứ?” Có người hỏi.
Lại Bằng chồng tiền lên, còn tiền có mệnh giá lớn hắn ta cất vào túi, mặt bàn trầy xước loang lổ bày mấy tờ 10 tệ, 20 tệ: “Tiếp chứ! Bây giờ mới có mấy giờ, chơi thế nào cũng phải chơi đến hơn 9 giờ chứ.”
Bà chủ quán mạt chược đẩy cửa vào, sau đó bưng trà đặc để lên trên bàn, hỏi: “Ấy, ai thắng thế?”
Người đàn ông trung niên hút hơi thuốc: “Thằng Lại.”
Tay bà chủ để lên vai Lại Bằng, vỗ nhẹ: “Không tồi! Thằng Lại, mày có bản lĩnh đấy, ba ông già ranh ma này cũng không thắng được mày.”
Bàn bài có bốn người, ngoại trừ Lại Bằng đôi mươi ra thì ba người còn lại đều là lão già bài bạc hơn 40 tuổi. Vì bọn họ thường thua, nên Lại Bằng rất thích chơi bài với bọn họ.
“Bây giờ kỹ xảo chơi bài của Thằng Lại càng ngày càng tốt, còn đoán bài được rồi đấy.” Người đàn ông hút thuốc nói.
Bà chủ cười nhẹ: “Ngày mai ba người không phải đi làm à?”
Cốc cốc cốc – Cửa bị gõ vang.
Lại Bằng la to: “Ai đấy?”
Mọi người quay đầu.
Lương Viễn Triêu đứng trong bóng tối, khuôn mặt cậu bị ánh đèn tiết kiệm điện rọi xuống trắng bệch, hệt như ma quỷ đòi mạng đi ra từ địa ngục.
Chu Hằng và Phó Khâm đứng ở sau.
Bà chủ chắn ở trước mặt: “Cậu là?”
Lương Viễn Triêu nhìn Lại Bằng đang bày ra vẻ mặt khinh thường, gác chân đếm tiền ở đằng sau: “Tìm nó.”
Bà chủ quay đầu gọi: “Thằng Lại, tìm mày này.”
“Thằng Lại, mày gây hoạ à?” Một người đàn ông nói.
“Em gây hoạ con mẹ gì.” Lại Bằng há mồm ngậm miệng toàn là con mẹ, đuỵt mẹ.
Lương Viễn Triêu đá văng chiếc ghế chắn ở cửa.
“Này, cái thằng này, mày đá đồ của tao là ý gì?” Bà chủ đẩy Lương Viễn Triêu, không cho cậu đi vào.
Lương Viễn Triêu dùng ánh mắt như nhìn rác rưởi để nhìn bà ta, ghét bỏ đẩy ra, sau đó đi đến trước mặt Lại Bằng. Phản ứng đầu tiên của người ngồi chính là cất hết tiền vào túi, tiếp đó ngân nga giai điệu nhỏ, tựa người vào ghế, bộ dạng huênh hoang hệt cụ lớn: “Có chuyện tìm ông à?”
Người tự cảm thấy mình kiêu ngạo thì dù đứng trước mặt ai cũng sẽ cố ra vẻ.
“Có chuyện thì nói mẹ ra đi, thời gian của ông là vàng là bạc đấy.”
Ba người đàn ông còn lại không liên quan, bọn họ nổi hứng nhìn đám thanh niên trẻ.
Bà chủ tinh mắt, nhìn phát là biết nhóm người này có thù với Lại Bằng, rõ ràng tới cửa là để trả thù. Như vậy không chừng giây tiếp theo sẽ đánh nhau tại đây, rồi lại đập nát bàn ghế của bà ta. Nếu mà đập thật, vậy thì bà ta xui xẻo rồi.
Bà ta nháy mắt với Lại Bằng, Lại Bằng mặc kệ, cuối cùng bà ta không còn cách nào nên đành phải ra hiệu với mấy người ngồi trên bàn.
Lát sau người đàn ông hiểu ý, ông ta đề nghị: “Nếu không hôm nay tới đây thôi, thằng Lại còn có việc nữa.”
Lại Bằng là người đầu tiên không đồng ý, hiếm lắm hắn ta mới huênh hoang được, sao lại không mượn cơ hội thắng vài trăm này mà phung phí chứ?
Người đàn ông đứng lên chuẩn bị cầm đồ chạy.
Lại Bằng đứng dậy, vì dùng lực mạnh nên chiếc ghế bị văng đến bên tường: “Anh Thắng, chơi thêm lát nữa đi!”
“Không chơi nữa, không chơi nữa, lần sau đi.” Người đàn ông được gọi là anh Thắng nhìn Lương Viễn Triêu, sau đó nói với Lại Bằng: “Xử lý chuyện của mày đi.”
Có một sẽ có hai, ba người đàn ông lần lượt đứng dậy, dù Lại Bằng có khuyên thế nào thì bọn họ cũng không ở lại. Có lẽ bọn họ đến nơi khác tìm bạn bài mới để tiếp tục chơi.
Cây tiền của Lại Bằng bị người ta bẻ gãy, trong lòng như có lửa đốt, hắn ta lập tức vớ chén trà trên bàn ném về phía Lương Viễn Triêu.
Lương Viễn Triêu né được, chén sứ bay về góc tường, thanh âm vỡ vụn vô cùng chói tai.
Bà chủ kinh hãi: “Thằng Lại.”
Lại Bằng không nghe.
Người phụ nữ nghiêm mặt, giọng giương cao: “Lại Bằng, dám đập vỡ đồ của tao nữa vậy cứ theo giá mà bồi thường.”
Hắn và Lương Viễn Triêu không hợp nhau, Lương Viễn Triêu phá hỏng chuyện tốt của hắn thì cũng tương đương việc bóp cổ hắn. Nếu nhẫn nhịn, vậy thanh danh của Lại Bằng hắn sẽ chẳng đẹp đẽ thơm tho gì.
“Lại muốn đánh nhau?” Lời này là Lại Bằng nói.
Nếu không tính lần này thì lần nào trước đó cũng là hắn muốn đánh trước.
Lại Bằng đánh nhau rất giỏi, hắn ta dùng tiền để thu mua một nhóm đàn em. Cả ngày không có việc gì, hắn sẽ lang thang, làm mưa làm gió khắp các trường học.
Hôm nay Lại Bằng đến đây đánh bài nên không dẫn người. Bây giờ một đấu ba, nhưng hắn lại chẳng hề sợ hãi. Lại Bằng tóm cái ghế vuông bên cạnh ném vào Lương Viễn Triêu; bà chủ mở quán mạt chược đã nhiều năm, cũng chứng kiến không ít vụ đánh nhau, song vẫn chưa từng thấy thanh niên nào liều lĩnh như vậy.
Độ tuổi này là đáng sợ nhất, bọn họ phát điên nhưng không tính đến hậu quả. Bà ta sợ mấy người này ầm ĩ làm chết người ở địa bàn của mình, nếu chết thật vậy thì bà ta đừng có mơ mộng đến việc mở quán tại đây nữa.
“Lại Bằng!”
Hôm nay quán mạt chược chỉ có một bàn, bà chủ ly hôn, không có đối tượng. Sau khi mấy người kia giải tán, chỉ còn mình bà ta đối mặt với nhóm người trước mặt này.
Chân ghế bị Lương Viễn Triêu chặn đứng, bà chủ và Lại Bằng sững người, đôi mắt thiếu niên đầy sương giá: “Lại Bằng, hôm nay hoặc là mày ra khỏi đây, hoặc là tao ra khỏi đây.”
Lại Bằng hừ lạnh: “Thật à? Lên đi!”
Cú đấm mạnh xẹt qua má Lại Bằng, khó khăn lắm hắn mới tránh được. Khi Lương Viễn Triêu vung nắm đấm, cậu duỗi chân móc vào chân hắn, sau đó dùng sức hất mạnh ra ngoài, người Lại Bằng nghiêng ngả. Lương Viễn Triêu đẩy đầu gối vào sau đầu gối Lại Bằng, hắn ta bất ngờ bị Lương Viễn Triêu ấn xuống mặt đất.
Một ngày bị sỉ nhục hai lần, Lại Bằng dường như phát điên, hắn ta nhe răng trợn mắt thốt ra những lời tục tĩu bẩn thỉu.
Hắn chửi Lương Viễn Triêu, rồi lại chửi cả ba mẹ cậu.
Ngay cả bà chủ cũng không nghe được nữa: “Lại Bằng, muốn đánh thì cút ra ngoài mà đánh!”
Lại Bằng không nghe vào lời người phụ nữ nói.
Lương Viễn Triêu vung nắm đấm, nhấc chân, đánh hắn đến nỗi miệng toàn máu. Lại Bằng nằm trên mặt đất, đôi mắt vô hồn, tiếng thở phì phò vang lên không ngừng.
Phó Khâm và Chu Hằng dựa vào bên tường, bà chủ không dám đi can: “Hai bọn mày đứng như trời chồng ở đây làm gì! Lên can đi!”
Chu Hằng ngước mắt lên, thản nhiên nói: “Không đánh chết là được.”
Quả thật hết thuốc chữa!
Bà chủ cố ý thuyết phục Phó Khâm.
Phó Khâm: “Không can.”
Bà chủ sốt ruột đến nỗi dậm chân, biện pháp duy nhất chính là ra ngoài tìm người. Bà ta vừa lao ra ngoài cửa thì đã gặp ngay một cô gái thở hổn hển đi tới.
Bạc Quan Sơ lên tiếng trước: “Cô ơi! Cô có thấy ba nam sinh, một người rất đẹp trai, một người rất… rất…”
Cô nhất thời không biết nên miêu tả thế nào.
“Có một người mặc áo khoác màu đen!”
“Có thấy, có thấy, ở bên trong!” Bà chủ hệt như đã bắt được cọng rơm cứu mạng.
Bạc Quan Sơ gần như bị bà ta túm đi vào.
Mặt đất lộn xộn, chén vỡ tung toé, chân ghế bị gãy một nửa, bài xì tố vương vãi khắp nơi, vết máu loang lổ đầy đất và còn cả Lại Bằng đang nằm gục.
Lương Viễn Triêu đưa lưng về phía cửa.
Lại Bằng đau đến mức không mở được mắt, nhưng hắn ta vẫn thấy Bạc Quan Sơ. Thấy cô, hắn đột nhiên nở nụ cười, cố chịu đau đớn để phát ra tiếng cười rùng rợn.
Bạc Quan Sơ nghe mà nổi hết cả da gà, cô nhíu mày đứng ở cửa.
Chu Hằng nghiêng đầu: “Bạc Quan Sơ?”
Phó Khâm cũng quay đầu, vẻ mặt không thể tin.
Bạc Quan Sơ mang theo gió lạnh đi vào, rõ ràng trước khi ra ngoài thấy trời lạnh nên cô đã mặc hai cái áo len, vậy mà giờ đây nhân trung lẫn chóp mũi đều đẫm mồ hôi.
Vẻ mặt Lương Viễn Triêu rất kém: “Em tới làm gì?”
Bạc Quan Sơ không thích vẻ mặt tàn nhẫn của Lương Viễn Triêu, Lương Viễn Triêu như vậy sẽ khiến cô đau lòng.
Cô nói: “Tôi tới đưa anh về nhà.”
Bàn tay đang túm áo Lại Bằng của Lương Viễn Triêu buông ra, Lại Bằng nắm bắt thời cơ phản kích, nhưng vì bị thương nên động tác của hắn không mau lẹ.
Bạc Quan Sơ phát hiện, cô tiến lên, nghiêng người ôm lấy Lương Viễn Triêu đang quỳ một gối trên mặt đất. Cú đấm đó rơi vào lưng Bạc Quan Sơ.
Khi người xung quanh phát hiện thì đã muộn, Lại Bằng định tiếp tục, song hắn bị Chu Hằng đá một phát vào ngực, đầu đập mạnh vào bàn.
Không khí ngưng trệ, mọi người nín thở. Lương Viễn Triêu lập tức buông Lại Bằng, cậu ôm lấy Bạc Quan Sơ.
Giọng cậu khàn khàn: “Bạc Quan Sơ!”
Bạc Quan Sơ đau đớn vùi vào cổ Lương Viễn Triêu, cú đấm đó của Lại Bằng là muốn đánh gãy xương sườn của Lương Viễn Triêu, cô chưa từng phải chịu đòn đánh như thế này bao giờ. Nước mắt gần như lập tức trào ra, cả lưng tê rần, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Bạc Quan Sơ cắn vào cổ Lương Viễn Triêu.
Sống lưng thiếu niên cứng ngắc, thần kinh căng chặt, cậu cảm giác máu toàn thân mình đang chảy ngược.
Bạc Quan Sơ vắt chút sức lực cuối cùng, thì thào: “Đừng đánh… đừng đánh nữa.”
“Chúng ta về nhà được không.” Câu nói cuối cùng gần như cầu xin, cô muốn rời khỏi đây, ngay lập tức.
Hai tay ôm sau lưng cô của Lương Viễn Triêu run lên, giọng nói cũng run rẩy: “Được.”