Khói Lửa Nhân Gian Chạm Lòng Phàm

Chương 44




"Ông đi chất vấn, liệu Nguyên Viên có chịu nhận không? Nếu nó cắn răng không nhận, chúng ta cũng chẳng làm gì được, đành phải nuốt cái cục tức này mà thôi."

"Giờ biết cũng chưa muộn, từ nay về sau cứ phòng ngừa đứa con gái đó, tránh xa nàng nó ra, không thân cận là được."

Mẫu thân nói rồi dừng lại một lát: "Nhưng chuyện này vẫn phải nói với đại ca, đại tẩu, để sau này họ không nói rằng chúng ta đối xử với Nguyên Viên không thân thiết."

"Phì, con bé xấu xa kia, ta còn nói mấy ngày đó sao nó cứ ở lại nhà mẹ đẻ, không chịu về, lại cứ hay chạy sang nhà chúng ta, còn tưởng nó có lòng tốt, hóa ra toàn là mưu mô gian xảo. Đúng là thứ trời đánh..."

Mẫu thân định chửi bậy, nhưng nhìn thấy ta thì lại nuốt lời trở vào.

Phụ thân đập mạnh lên bàn: "Ngày mai ta sẽ đi nói rõ ràng."

Phụ thân và mẫu thân mắng Nguyên Viên xong, lại quay sang nhắc nhở ta: "A Mãn, chuyện hồ đồ đó làm một lần là đủ rồi, về sau không được dại dột nữa. Mạng người chỉ có một, lỡ mà..."

"Con là con gái của phụ thân, mẫu thân, nếu con thật lòng không muốn, chúng ta sẽ không ép con, ta và mẫu thân mong muốn con hạnh phúc hơn bất kỳ ai."

Ta gật đầu thật mạnh.

Hứa hẹn nhiều lần, phụ mẫu mới để ta về phòng nghỉ ngơi.

Tề Đại đã chờ sẵn ngoài cửa, tiến đến nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng xoa nắn.

Một đêm ngon giấc.

Sau khi ăn sáng, chuẩn bị quần áo đẹp, chúng ta xuất phát lên huyện thành.

Gia gia nói rằng huyện thành có nhiều y phục đẹp, bảo ta mang theo ít thôi, đến nơi sẽ mua thêm.

Tề Đại gật đầu liên tục, quả thật ngốc nghếch.



Đại ca đưa chúng ta đến trấn, thấy chúng ta ngồi lên xe la đi huyện thành, mới đánh xe bò trở về.

Lần này, xe la có mui, gia gia ngồi bên ngoài trò chuyện với chủ xe la, lục đệ và thất đệ ngồi không yên, chúng vốn chỉ mới đến trấn hai, ba lần, nên vừa tò mò, vừa háo hức, khẽ thì thầm với nhau.

Tề Đại để ta dựa vào lòng hắn ngủ, nói rằng đến huyện thành có lẽ phải đi đến tận chiều tối.

Chúng ta ăn trưa tại một quán ven đường, ăn mì thịt kho, mùi vị không ra làm sao cả.

Gia gia ăn mà nhíu mày liên tục.

Khẩu vị của người đã trở nên rất kén chọn.

Càng đến gần huyện thành, những ngôi nhà ngói đen, gạch xanh càng nhiều hơn, nông dân bận rộn trên đồng, xe ngựa, xe la, xe bò qua lại tấp nập, còn có cả các đoàn thương buôn, tiêu cục cũng có mặt.

Muốn vào thành phải nộp phí, ngoài thành có khách điếm, chúng ta quyết định nghỉ lại bên ngoài, ngày mai mua sắm xong, ngày kia sẽ trở về. Chủ xe la thu tiền cả chuyến đi lẫn về, một chuyến kiếm được hai lần tiền, còn lo cả chỗ nghỉ và cơm nước, nên hắn rất vui vẻ.

Bảo hắn bỏ ra hai văn tiền để nộp phí vào thành thì tiếc rẻ, nhưng nhờ ta mua giúp năm văn tiền kẹo mạch nha mang về cho con gái, con trai hắn ăn cho ngọt miệng.

"Được thôi."

Chỉ là mua chút kẹo thôi mà, ta cũng định mua về một ít.

Sáng sớm, người ta đã xếp hàng vào thành, năm người chúng ta phải nộp phí là mười văn tiền, lục đệ và thất đệ nhìn mà xót ruột.

Vào thành, gia gia đi mua rượu trước, người còn xây hẳn một hầm rượu trong ngôi nhà mới, để có thể cất trữ nhiều rượu hơn, không phải vượt núi lên huyện thành.

Gia gia mua nhiều, chưởng quầy ở tửu quán quen biết với người, nói sẽ giao hàng tận nơi.

"Đầu tiên giao một chuyến, đến mùa thu ta sẽ lên mua thêm vài hũ, nếu ngoài đó có rượu ngon cũng mang về cho ta vài hũ, chỉ cần không quá đắt, lão đây còn uống được."

"Ngài cứ yên tâm, chúng ta đã quen biết nhau bao năm, sao có thể lừa ngài được. Đến khi đó, ta cũng kiếm chút tiền công xứng đáng với công sức bỏ ra."



Tiếp theo là đến hiệu thuốc.

Gia gia cũng quen với chưởng quầy ở đây.

Ta thì cần mua hương liệu, còn gia gia và Tề Đại thì cần mua kim sang dược, thuốc trị phong hàn, thuốc giải trừ khí độc.

Chưởng quầy sai người cân thuốc, mời gia gia ngồi trò chuyện.

"Chỉ đường?"

"Đúng vậy, là người từ phủ thành đến, ai nấy đều biết võ nghệ, y thuật dĩ nhiên là không chê vào đâu được, nhưng sâu trong rừng già không chỉ có dã thú, mà còn có nhiều thứ khác như hướng đi, bẫy ngầm, vì thế cần có người dẫn đường. Họ ra giá cũng cao."

Chưởng quầy giơ lên một ngón tay.

"Một ngàn lượng?" Gia gia nhướng mày hỏi.

Chưởng quầy gật đầu.

Một ngàn lượng bạc là con số lớn, ít nhất lục đệ và thất đệ nghe thấy liền trợn tròn mắt.

Tề Đại thì không nói gì.

Gia gia chìm vào suy tư.

Trong rừng sâu không chỉ có dược liệu, dã thú, mà còn có kho báu của gia gia.

"Đối phương có bao nhiêu người? Là bọn họ tự tìm đến ta hay là ngươi giới thiệu?"

"Tám người, không chỉ định ai cả, mà là bên ông chủ của ta gửi tin, bảo ta tìm giúp. Chẳng phải lần trước ngài đã săn được hổ mẹ và hổ con đó sao? Nói thật với ngài, những thứ đó dâng lên đã giúp một số người gặp vận lớn. Lần này vào núi hái thuốc là một chuyện, nhưng muốn tìm được những vật hiếm quý khác mới là mục đích chính. Chín phần mười là vì điều này."