Khói Lửa Nhân Gian Chạm Lòng Phàm

Chương 43




Gia gia đã nói, lễ Thượng lương không cần làm rình rang, đợi đến khi vào ở hẳn sẽ tổ chức lớn, khi đó thân tộc và dân làng đều phải mời.

Người đông làm việc nhanh, đóng ván gỗ, truyền ngói, lợp mái, đến giờ cơm trưa thì cơ bản đã gần xong, chỉ còn lại chút ít việc, sau bữa trưa có thể hoàn tất.

Sau bữa cơm, gia gia và phụ thân không ra ngoài nữa, ở nhà bắt đầu tính toán công việc, ta ngồi bên cạnh đếm tiền, bỏ vào túi vải thô.

Sổ sách rất dễ tính, chẳng có ai xin nghỉ cả, nếu có việc gấp không đến được, người nhà đều đến thay một hoặc hai ngày.

Phụ thân nhìn đống bạc, không khỏi xót ruột, còn gia gia thì tươi cười hỏi ta khi nào sẽ làm bánh chẻo xanh.

"Ngày mai nghỉ ngơi một ngày, sau đó sẽ làm."

Gia gia cười gật đầu: "Được, đến lúc đó bỏ thêm chút măng chua."

Mái ngói đã lợp xong, cửa sổ cũng lắp đặt đâu vào đấy, các cữu cữu đến lĩnh tiền công rồi về nhà.

Ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu cũng theo đó mà trở về.

Ta thực sự không nỡ, kéo lấy tay bà.

"Ôi, A Mãn ngoan, đợi khi con dọn vào nhà mới, bà lại đến ở mười ngày nửa tháng với con."

"Vậy thì nói phải giữ lời đó nhé, ngoại tổ mẫu."

"Nhất định rồi, nhất định rồi."

Bàn ghế, bát đũa này nọ, bốn ca ca, hai đệ đệ cùng Tề Đại mang đi trả lại, tiện thể tặng hai bát thịt để cảm ơn những người cho mượn bàn ghế và đã đến giúp đỡ.

Rửa ráy xong, nằm trên giường, ta đã kiệt sức.

Tề Đại thì vẫn còn phấn khích.

"Nương tử, muốn đi xem nhà mới không?"

"Mệt lắm."



"Ta cõng nàng đi."

Hiếm khi Tề Đại tỏ ra ngang ngạnh, cõng ta lén lút ra ngoài, sải bước nhanh về phía ngôi nhà mới.

Giữa màn đêm, ngôi nhà trông như một khối khổng lồ. Nhìn nó càng lúc càng gần, ta ôm chặt lấy cổ Tề Đại.

"Đó chính là nhà của chúng ta."

"Ừ, ngôi nhà dưới chân núi của chúng ta, sau này chúng ta còn có nhà trong thành nữa. A Mãn muốn ở đâu, nhà chúng ta sẽ ở đó."

Nghe vậy, ta bật cười.

Hắn quả là khéo nói.

Tề Đại lấy chìa khóa mở cửa, dắt tay ta đi vào trong.

Hiện tại chưa có đồ đạc, hôm nay lại đốt nhiều pháo, khắp nơi đầy mảnh giấy đỏ, tràn ngập không khí vui mừng.

Tề Đại dẫn ta dạo một vòng dưới hành lang.

"Chỗ để trống dưới hành lang, sau này sẽ trồng thảo dược."

Hắn nắm tay ta đi vào sân chính, ta còn chưa kịp phản ứng, cho đến khi hắn ôm ta và hôn, ta mới hiểu hắn đang nghĩ gì.

Thật là điên rồ!

"Ta chỉ hôn thôi, không làm gì đâu."

Ta biết hắn đang cố kiềm chế.

Nhưng có một số quy tắc không thể phá vỡ.

"Chờ khi đồ đạc đến đủ, chúng ta sẽ đi một chuyến đến huyện thành mua thêm vài thứ, rồi mua hai người hầu để trông nhà, chúng ta sẽ quay về núi."

Ta nghĩ đến chuyện đi đào măng, phơi măng khô.

Phơi thật nhiều măng khô.



Còn phải hái rau dớn nữa, phơi thật nhiều.

Hiện tại, rau cần nước cũng đang rất tươi non...

Tề Đại gật đầu lia lịa.

Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, ta mới khôi phục lại tinh thần.

Nhà lại bận rộn chuẩn bị cho vụ mùa mùa xuân.

Tề Đại muốn đưa ta đi huyện thành mua sắm, gia gia càng không muốn xuống ruộng làm việc, người cũng muốn đi huyện thành dạo chơi, uống rượu.

Thế là gia gia gọi thêm vài đường huynh đến giúp cày đất, cày ruộng, phụ thân dù từ chối nhưng cũng không được.

Người đông, chỉ trong hai ngày đã cày xong ruộng, trồng cây con xuống.

Trên bàn ăn, sau khi gia gia cảm ơn phụ thân rối rít: "Thông gia, mai chúng ta sẽ đi huyện thành mua sắm, chìa khóa ngôi nhà bên đó để lại cho thông gia, nếu đồ đạc tới, nhờ thông gia nhận giúp và chuyển vào trong nhà."

"Gà, mèo, chó cũng phiền bà thông gia chăm sóc giúp vài ngày, đợi chúng ta về rồi sẽ lên núi."

Phụ mẫu liền đáp ứng ngay.

Lên núi là để mưu sinh, cũng là để luyện tập cho lục đệ và thất đệ. Hơn nữa còn là để Tề Đại có thời gian thích nghi với cuộc sống dưới chân núi.

Chúng ta bàn bạc xong việc ngày mai sẽ đến trấn, rồi tìm xe la hoặc xe ngựa để lên huyện thành.

Phụ mẫu mới gọi ta vào phòng, hỏi chuyện ta thắt cổ hôm nọ.

Ta liền kể lại rõ ràng mọi chuyện do Nguyên Viên xúi giục nguyên chủ.

Phụ thân nổi giận đùng đùng, đứng dậy định lao ra ngoài, mẫu thân lập tức giữ lại: "Ông đi đâu đấy?"

"Ta đi tìm đại ca, đại tẩu để hỏi cho rõ ràng, bọn họ dạy dỗ con gái thế nào mà lại dạy ra một đứa con gái hư hỏng như thế!"

Mẫu thân cũng giận, nhưng so với phụ thân thì lý trí hơn nhiều. Có lẽ vì thấy phụ thân quá dữ dằn, mẫu thân ngược lại trở nên bình tĩnh.