Việc xây nhà vốn chỉ mất năm ngày, nhưng vì mở rộng khu vực bên ngoài và làm đất trồng rau, hành tỏi, cũng như gieo thêm hạt giống, nên mất tới tám ngày. Sau khi tổ chức lễ Thượng Lương* đơn giản, gia gia trả công cho thợ mộc và những người làm việc, rồi đưa họ ra khỏi núi đến nơi có người sinh sống.
(*)Lễ thượng lương là nghi lễ đặt đòn dông (thanh gỗ chính trên nóc nhà) trong quá trình xây nhà, đánh dấu hoàn thành khung nhà. Nghi lễ này nhằm cầu may mắn, bình an cho gia đình khi ngôi nhà được xây xong. Lễ thường kèm cúng bái, đốt pháo và ăn mừng.
Nhìn căn nhà lợp ngói mới, mắt phụ mẫu ánh lên niềm vui.
"Tốt quá, tốt quá." Phụ thân không giấu nổi sự hài lòng.
Mẫu thân thì nói với ta: "Sau này phải sống tốt với Tề Đại, mấy ngày nay ta cũng nhìn ra rồi, hắn có tình cảm với con, lại đối xử rất tốt với con."
Ta không ngừng gật đầu.
Mẫu thân mỉm cười, bóc hạt tạo giác.
Từ hôm ta nấu cháo tạo giác một lần, phụ mẫu đều rất thích món này.
Vừa ngon miệng, lại giúp no bụng, thậm chí còn nghĩ đến việc bóc vỏ để bán sau này.
"Sáng mai bảo Tề Đại dẫn phụ thân con và các huynh trưởng đi hái thêm tạo giác, ngày kia chúng ta phải về rồi..." Mẫu thân nói rồi dừng lại một chút, "Con cũng đừng lười biếng, cùng Tề Đại hái thêm về, bóc lấy hạt phơi khô, vỏ cũng phơi khô, để Tề Đại mang xuống thị trấn bán."
"Dựa núi ăn núi, Tề Đại tuy có tài nhưng không coi thường số tiền lẻ đâu. Tích tiểu thành đại, con hiểu chưa?"
Mẫu thân nhắc nhở đầy ân cần, đương nhiên ta nghe vào lòng.
Hiện tại việc đồng áng cũng không còn nhiều, diện tích nhà cửa lại được mở rộng, cuộc sống giờ đây cứ thế mà an tâm tiếp tục.
"Con hiểu rồi ạ."
Buổi tối phụ mẫu ngủ ở phòng khách, bốn huynh trưởng ngủ trên giường gỗ đơn sơ, may mà chưa đến mùa đông, đóng cửa sổ là phòng ấm áp, mọi người đều có thể ngủ ngon.
Tề Đại thì ôm ta, nói nhỏ: "Nương tử, ta nhớ nàng."
Thực ra ta cũng nhớ hắn: "Nhưng chàng nhẹ tay thôi nhé, mai còn nhiều việc để làm nữa."
Tề Đại dậy sớm hơn ta, đun nước nóng mang đến phòng, nhẹ nhàng đánh thức: "Nương tử, dậy rửa mặt súc miệng đi, ta sẽ nấu cháo bí đỏ với cơm thịt muối."
"Đợi phụ mẫu về rồi, nàng muốn ngủ đến bao giờ cũng được."
Chắc hẳn hắn đã nghe được chuyện mẫu thân nói ta hay ngủ muộn. Mẫu thân nói đúng, nhà chồng và nhà mẹ đẻ thực sự khác biệt.
Trong nhà, gia gia và Tề Đại đều không phải là người giỏi bếp núc. Gia gia chỉ thích ăn, ghét vào bếp. Hôm nọ người còn đùa rằng lúc trước nhận nuôi Tề Đại là để hắn nấu cơm cho mình ăn. Ăn mấy năm toàn đồ ăn đơn điệu, giờ có cháu dâu vào cửa, cuối cùng gia gia cũng được ăn mấy bữa cơm ngon.
Người còn khen rằng phụ mẫu nuôi dạy con gái thật tốt, thật có phúc cho Tề Đại, một kẻ đơn thuần.
Khi ta dậy, Tề Đại đã nấu xong cơm và cháo. Nhà cửa giờ đã đổi khác, gian bếp vừa rộng rãi vừa sáng sủa, góc bếp còn có một hố lửa, sau này trời lạnh có thể nhóm lửa sưởi ấm, hay dùng để hun thịt muối cũng đều rất tiện.
Hôm nay mẫu thân không trách ta nữa, sau khi ăn sáng ở căn phòng kế bên gian bếp, bà cùng phụ thân và các huynh trưởng đi hái tạo giác.
Ta ở nhà dọn dẹp, tiện thể nấu sẵn bữa trưa.
Tề Đại sợ ta ở nhà một mình sợ hãi, nên để lại con Đại Hắc làm bạn.
Với sự bảo vệ của cả người và chó, ta thực sự chẳng sợ gì, còn vui vẻ vừa làm việc vừa ngâm nga mấy câu hát, chuẩn bị món bánh bao nhân thịt mặn và bánh hấp.
Đợi đến khi Tề Đại mang thỏ rừng về, ta sẽ nấu món thỏ om đỏ và thêm một nồi cháo trắng, bữa trưa xem như hoàn tất.
Nếu không phải sợ mang nhiều không vác nổi, phụ thân và các huynh trưởng chắc chẳng nỡ về.
"Hay là phơi khô rồi hẵng mang xuống núi?" Ta nói nhỏ.
Phụ mẫu lập tức phản đối.
"Không được đâu."
Gia gia cười nói: "Thông gia à, ta thấy vậy cũng được. Đã định trả công mà các người không lấy, vậy thì cứ thu hoạch rồi phơi khô, sau đó mang xuống núi. Nhà họ Tề chúng ta lương thực có đủ dùng, không thiếu thốn gì. Cùng lắm thì lần tới các người lên núi, giúp mang về thêm chút là được."
Bốn ca ca lập tức nhìn về phía phụ mẫu đầy kỳ vọng.
Dù sao đây cũng là cơ hội kiếm tiền, cơ hội như thế chẳng dễ gì có được ở vùng quê này. Mỗi đồng, mỗi xu đều rất quý giá.
"Nhạc phụ, nhạc mẫu, cứ phơi khô rồi mang xuống núi thôi." Tề Đại lên tiếng.
Phụ thân và mẫu thân vẫn do dự, các ca ca thì im lặng không dám nói gì.
Sau một hồi lâu, phụ thân mới lên tiếng: "Vậy trước hết hãy bàn bạc kỹ với người mua và thống nhất giá cả, chúng ta sẽ mang theo ít lương thực lên."
"Thông gia, xin nghe ta nói trước," phụ thân tiếp tục. "Việc hái quả tạo giác để kiếm tiền, rồi tách hạt để ăn. Việc buôn bán này có thể làm với bất kỳ ai, nhưng vì Tề Đại là con rể của nhà họ Nguyên, nên chúng ta mới dám thu hoạch đường hoàng thế này, nếu không thì nào có mặt mũi nào mà làm."
"Những ngày qua, chúng ta lên đây giúp việc, ăn uống là lẽ đương nhiên. Nhưng từ nay trở đi, khi lên núi làm việc là để kiếm tiền riêng, nếu vẫn ăn ở không thế này thì không phải phép. Dù có mang theo lương thực và rau củ lên, thì chúng ta cũng đang lợi dụng chứ còn gì nữa."
"Vì vậy, chuyện này gia gia cần phải nghe theo ta."
Gia gia cười lớn, nói: "Thông gia quả thật rất hiểu chuyện. Chả trách sao lại dạy dỗ được một cô con dâu giỏi giang như vậy. Được, được, cứ theo ý của thông gia mà làm."