Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khối Lập Phương - Binh Đoàn Công Nghệ

Chương 9: Người chèo thuyền bất đắc dĩ




Chương 9: Người chèo thuyền bất đắc dĩ

Chương 9:

Nghe thấy câu xin lỗi của Hồng Liên, Mộc Thanh trưng ra bộ dạng con nít không hài lòng, phồng má khoanh tay.

Thấy thế, Hồng Liên mày liễu khẽ nhíu, bảo Mộc Thanh dừng lại.

Chấn Dương cũng lười để ý chuyện không đâu, hắn tiếp tục di chuyển về phía trước để đăng kí tham gia đại hội.

Hắn biết về đại hội tỉ võ lần này cũng là nhờ Nguyệt Thanh thành chủ của Kim Thước thành.

Sau khi tiêu diệt được nụ hoa quái, hắn và Nguyệt Thanh lão đã có một cuộc nói chuyện khá dài. Cả hai bên đều có hứng thú với thông tin của bên kia. Nguyệt Thanh lão rất hứng thú với v·ũ k·hí của Chấn Dương, đổi lại Chấn Dương cũng rất hứng thú với cơ giáp chiến đấu cũng như thông tin của thế giới này.

Từ quá trình trao đổi, Chấn Dương biết được đại hội tỷ võ lần này diễn ra ở Thanh Long tiền viện.

Với tình trạng hiện tại của hắn có hai vẫn đề cần quan tâm là, thu thập thông tin và nâng cao thực lực.

May sao, đại hội tỉ võ này vừa hay đáp ứng được điều đó. Hắn biết thế giới này nguy hiểm, nhưng chưa rõ tầm trung bình của thế giới này ra sao, mặc dù hắn có số liệu của hệ thống bên trong di chỉ nhưng thông tin đó đã lâu rồi chưa hề được cập nhật, hắn không muốn vì một xíu sai sót mà bỏ mạng.

Việc đăng kí cũng không có gì phức tạp. Đầu tiên, hắn tới nơi đăng kí, đặt tay lên phiến đá đen, khai báo họ tên, tuổi tác, tu vi cũng như cam kết những gì bản thân khai là sự thật

Theo hắn quan sát phiến đá này có vẻ là dùng để xác định họ có khai láo hay không. Nó sẽ phát ra ánh sáng màu lục khi người đặt tay lên nó nói thật, và sẽ không xảy ra hiện tượng gì nếu người đó nói dối. Có vẻ nó khá tương đồng với máy phát hiện nói dối ở Trái Đất. Hắn dễ dàng qua mặt phiến đá này bằng cách thiết lập thông tin cá nhân cho hai robot công nghệ của mình.

Lần này tham gia đại hội hắn dùng hai robot công nghệ tham gia với hai danh tính khác nhau. Robot công nghệ đầu tiên là một robot dưới lốt khôi lỗi sư, robot công nghệ thứ hai là một kiếm sĩ. Cả hai hắn đều khai là tu vi Nguyệt cấp. Tại sao lại dùng hai robot? Bởi hắn muốn thăm dò tứ viện nông sâu thế nào, cũng như để bắt đầu kế hoạch lâu dài của hắn.

Kế hoạch gì ư?

Hồi sau sẽ rõ.

Từ khi đăng kí xong, Chấn Dương tạm thời thuê một nhà trọ gần Thanh Long tiền viện. Phải mất một khoảng thời gian ngắn nữa thì đại hội mới chính thức khai mạc. Để tranh cho người khác nghi ngờ, Chấn Dương để hai robot ở hai nhà trọ khác nhau, cũng hạn chế hai robot ra ngoài cùng một lúc, có ra ngoài cũng tránh chạm mặt nhau trên đường.

Đêm trước hôm khai mạc đại hội tỉ võ Thanh Long tiền viện.

Các con phố được trang hoàng lộng lẫy, đèn lồng đủ màu sắc được treo khắp các con phố xung quanh Thanh Long tiền viện, dòng người tấp nập đổ ra đường. Thanh Long tiền viện cũng rất chịu chi, tổ chức đêm ăn uống cho những người tham gia. Mục đích là kéo thêm người tham gia cũng như nâng tầm danh hiệu của họ.

Lúc này, Chấn Dương trong robot kiếm sĩ đang nằm vắt vẻo trên con thuyền nhỏ có mái che được neo bên bờ con sông chảy ngang Thanh Long tiền viện.

Mấy hôm nay chờ đợi hắn đều như thế này, tối đến mò ra bên sông mà nghe tiếng đàn trong làn gió mát.

Hôm nay, hắn cũng nằm, nhưng mãi vẫn chưa thấy tiếng đàn quen thuộc, hẳn là người đàn đã đi rồi.

Thấy nản, hắn định bụng bỏ về.

Vừa đứng lên, thì có tiếng gọi vọng tới.



-Nhà đò, có đi không?

Nghe tiếng gọi, hắn đưa tầm mắt nhìn sang người vừa gọi. Thấy hai thiếu nữ đang nhìn mình, hắn lấy làm lạ. Đây không phải hai người tông trúng robot giả khôi lỗi sư của hắn lúc trước hay sao? Hắn không phải người đưa đò, hắn chỉ thuê đò để nằm nghe đàn thôi, ai dè đâu bị hiểu nhầm là người lái đó.

Nhưng hắn có chỗ nào giống người lái đò chứ?

Mặt nạ màu trắng che đi gương mặt robot mà hắn lấy từ đống đồ bị vứt xó trong di chỉ, cái mặt nạ này chỉ có mỗi hiệu ứng che giấu khí tức, người dưới Nguyệt cấp 8 không thể nhìn ra. Trên thân khoác lấy bộ đồ làm bằng vải thô rẻ tiền, choàng thêm chiếc khăn che đầu để người khác không nhìn ra hắn là robot thôi mà.

Chấn Dương chưa kịp giải thích thì Mộc Thanh đã nhanh nhảu nhảy lên thuyền nhỏ, tay khều Hồng Liên.

-Tỷ tỷ à, người ta neo thuyền ở đây, lại ăn mặc thế kia không phải đưa đò thì làm gì ở đây? Nhà đò, đưa hai tỷ muội ta đi một vòng, tiền không thiếu.

Nói xong, nàng cầm lấy tay Chấn Dương dúi vào mấy viên nguyên linh. Vừa giao tiền cho Chấn Dương, nàng liền hối thúc Hồng Liên.

Muốn giải thích cũng bị người chặn họng, bất đắc dĩ Chấn Dương phải làm người lái đò. Bất đắc dĩ thôi không phải hắn muốn lái đò chở người đẹp đâu.

Đêm thanh gió mát, trên mặt sông đèn hoa đăng trôi nổi dập dìu sóng nước. Hai bên bờ sông giăng đèn kết hoa rực rỡ muôn màu, dòng người rộn ràng tiếng cười nói, trên trời sao sáng trăng tròn vành vạch.

Đang chèo thuyền, thấy cảnh Chấn Dương trong lòng cảm thấy nhớ. Hắn nhớ nhà, nhớ quê. Hắn nhớ hội hoa đăng mà hắn và gia đình của hắn đã đi cùng nhau ngày bé. Hắn nhớ mẹ của hắn, người phụ nữ tần tảo nuôi con. Hắn nhớ cha của hắn, người đàn ông có bàn tay chai sạn, bàn chân đầy sẹo vì miếng cơm của cả gia đình. Hắn nhớ hai đứa em ngây thơ lúc nào cũng gọi hắn là anh hai, anh hai ơi … Dù gia đình hắn không giàu có, dù cho bao nhiêu xích mích xảy ra, gia đình hắn vẫn bên nhau.

Ba mẹ, con trai bất hiếu không thể báo hiếu cha mẹ, đành nhờ hai em chăm sóc cha mẹ, anh hai xin lỗi hai đứa, anh hai thất hứa, đã hứa là tết sẽ về … bây giờ không biết bao giờ anh hai mới về…

Đang trong dòng suy nghĩ, đột nhiên bên tai hắn những tiếng đàn êm dịu vang lên. Nhìn lại mới thấy, Hồng Liên đang ngồi trên thuyền nhỏ, hai tay mềm mại uyển chuyển tấu lên một khúc đàn tranh nhẹ nhàng sâu lắng. Nàng phối hợp nhuần nhuyễn rung, nhấn, vỗ… thổi vào tiếng đàn nỗi lòng của mình.

“Hóa ra người tấu đàn bấy lâu nay mình nghe là nàng” Chấn Dương trộm nghĩ, hắn cũng không nói ra, âm thầm xem, âm thầm nghe.

Bên cạnh Hồng Liên, Mộc Thanh nghe như si như say, nàng hai tay nâng cằm, gương mặt xinh xắn đầy vẻ hưởng thụ.

Hồng Liên tay đệm đàn, tâm ý tập trung vào từng âm từng nhịp. Nàng đã không còn quan tâm đến xung quanh nữa, mỗi khi đàn nàng đều như thế chìm vào thế giới của nàng.

Âm điệu tha thiết, xao xuyến làm người mê mẩn nhưng Chấn Dương lại nghe ra trong tiếng đàn đó là sự trống vắng, là nỗi buồn, là nhớ thương. Nó không giống như đang nhớ người tình mà là nhớ về gia đình. Hắn cảm nhận được sự đồng điệu trong linh hồn của hắn và tiếng đàn, dù thế vẫn không hề hoàn chỉnh, hắn cứ thấy thiếu sót, không trọn vẹn.

Dù là thế nhưng cảnh đẹp lại có hồng nhan đệm đàn, hắn cũng chẳng muốn phá hỏng khung cảnh này.

Tiếng đàn tranh nhẹ nhàng chậm lại rồi dứt hẳn.

Mộc Thanh vô tay liên hồi, cười tít mắt, khen hay. Hồng Liên thì chỉ cười nhẹ, khẽ lắc nhẹ đầu, nàng thu đàn vào.

-Cô nương luyện đàn này bao lâu rồi?

Mặc kệ cái nhìn đầy soi mói của Mộc Thanh, Chấn Dương thong thả hỏi.

Bất ngờ khi nhận được câu hỏi của người lái đò và bất ngờ hơn khi giọng của người này quá trẻ, vốn dĩ trong suy nghĩ của Hồng Liên người lái đò này cũng phải đứng tuổi rồi. Hồng Liên cũng không gấp, từ tốn trả lời.



-Tiểu nữ luyện đàn từ bé, tới hôm nay chưa từng ngưng nghỉ ngày nào.

Một nỗ lực đáng khâm phục, nếu cô ấy nói là thật thì cô gái này nghị lực và đam mê phải rất lớn mới có thể kiên trì lâu tới thế. Chấn Dương thật sự tán thưởng cô gái này.

Cuộc trò chuyện sẽ kết thức tại đây nếu Hồng Liên không bồi thêm một câu hỏi.

-Nghe câu hỏi của thiếu hiệp phải chăng thiếu hiệp cũng hiểu biết về nhạc lý? Liệu có thể cùng tiểu nũ giao lưu một chút?

Chấn Dương bối rối bởi câu hỏi này. Trước khi xuyên qua nơi này, hắn là một kẻ hát tệ, có thể nói chính hắn cũng không nghe nổi giọng hát của hắn, gu âm nhạc của hắn cũng không có gì đặc sắc, bàn về nhạc lý hắn có chút biết, nhưng cũng chỉ là cơ bản. Mặc dù trước đây hắn có tạo ra vài bản nhạc nhưng là bằng phần mềm trên máy tính, còn bây giờ hỏi hắn biết chơi nhạc cụ gì không hắn có thể vỗ ngực tự hào mà nhận hắn chả biết gì.

-Ta … ờm… thì … là … cũng biết chút ít nhạc lý. Về nhạc cụ thì … ờ … ta thua, không biết gì.

-Vậy mà cứ tưởng giỏi lắm chứ ? – Mộc Thanh đáp ngay.

Chấn Dương thì khó xử, còn bị Mộc Thanh chọc ngoáy một phát. Bảo hắn dễ chịu là không thể nào. Trong khi hai bên đang đấu mắt với nhau thì đột nhiên gần đó vang lên t·iếng n·ổ lớn. Đánh mắt về phía đó, khói lửa nghi ngút bốc lên, âm thanh xôn xao của nhóm người cũng lớn dần.

Không hẹn mà cùng lúc cả ba người phóng lên bờ, ba người phi thân lên nóc nhà thẳng hướng lửa mà đi.

Hai người Hồng Liên đem ánh mắt bất ngờ nhìn Chấn Dương đang di chuyển phía trước hai người họ.

-Thật nhanh…

Mộc Thanh chỉ kịp than một tiếng liền không đuổi kịp Chấn Dương. Mộc Thanh quay sang nhìn Hồng Liên, thấy tỷ tỷ cũng nhìn mình, Mộc thanh liền biết mình lại vạ miệng chọc phải cao thủ.

Thấy Mộc Thanh ỉu xìu Hồng Liên cũng không nói nữa, chỉ vội vàng hướng tới đ·ám c·háy. Phải biết lần đại hội này của học viện rất quan trọng, không chỉ là thu thập người tài cho tứ viện mà còn là danh dự của học viện chịu trách nhiệm tổ chức. Nếu có người làm r·ối l·oạn trước khi đại hội tổ chức mà Thanh Long tiền viện không thể giải quyết được, chính là vô cùng nhục nhã.

Hai người Hồng Liên tới nơi, thì thấy Chấn Dương đang ngồi trên nóc nhà mà xem tình hình bên dưới. Nhìn xuống bên dưới đường, hai thanh niên không ai nhường ai, ra tay hết sức, cũng trao cho song thân của nhau những lời hỏi thăm đầy thắm thiết. Đằng xa là một thiếu nữ trong có vẻ yếu đuối đang cố can hai người.

-Thiếu hiệp có biết là chuyện gì đang diễn ra không?

Hồng Liên nhẹ như cánh hoa đáp xuống cạnh Chấn Dương, đằng sau nàng Mộc Thanh cũng hạ xuống.

-Biết c·hết liền, mà nghe hai tên đó đối thoại, có lẽ … là ghen tuông nên đấm nhau, toàn chuyện không đâu.

-Ghen nên đánh nhau?

Mộc Thanh đầu đầy dấu chấm hỏi. Nàng từ bé tới lớn ngoài người thân của nàng và cơ giáp chiến đấu thì chưa từng tiếp xúc qua nhiều với nam nhân nên với nàng những khái niệm này có vẻ lạ lẫm.

-Dù có thế nào cũng phải ngăn họ lại, không thể để họ làm loạn được.

Hồng Liên vừa nói vừa tung người về phía hai thanh niên đang đánh nhau. Một tiếng dừng lại quát lên, tay nàng xuất ra một thanh kiếm tinh sảo. Lưỡi kiếm tựa hai dòng nước quấn quanh nhau, đốc kiếm được tạo hình một hoa sen tinh tế.

Một kiếm chém xuống, kiếm khí bổ vào giữa hai thanh niên.



Vốn chỉ lo đánh đôi thủ, hai thanh niên không phòng bị, trực tiếp bị kiếm khí đánh văng sang hai bên. Thấy hai người b·ị đ·ánh văng, cô gái kia quay qua rồi quay lại dáo dác nhìn, trên gương mặt hiện lên đầy vẻ hốt hoảng nhưng tuyệt nhiên không di chuyển dù chỉ một bước chân.

Lúc này, một nhóm người mặc trang phục xanh ngọc bảo rầm rập kéo đến. Trên ngực trái của họ là một huy hiệu khắc hai chữ Thanh Long làm bằng ngọc lục bảo. Huy hiệu này là tiêu chí của từng người thuộc Thanh Long tiền viện. Trên lưng áo của họ có thêu một chữ Vệ lớn. Ở Thanh Long tiền viện người mặc áo thêu chữ Vệ chính là những người chịu trách nhiệm bảo vệ trật tự an ninh của Thanh Long tiền viện.

Trong nhóm người đi ra một thanh niên hướng tới vị nơi mà Hồng Liên đang đứng. Hắn cúi đầu tỏ ý chào Hồng Liên.

Hồng Liên chỉ gật đầu đáp lễ, không có ý định lên tiếng.

Thấy vậy, người thanh niên cũng không dong dài, phất tay ra hiệu cho nhóm người phía sau bắt người. Chỉ thấy nhóm người kia chia ra, một nhóm đưa những người có liên quan đến vụ ẩ·u đ·ả đi, một nhóm thì lấy lời khai của nhân chứng, một nhóm thì bắt đầu d·ập l·ửa và thu thập chiến trường.

Hồng Liên thu kiếm vào không gian trữ vật. Mộc Thanh vừa hay cũng chạy đến bên canh.

-Chúng tiểu nhân đến chậm, xin học tỷ trách phạt.

Thanh niên cầm đầu nhóm người khom người cúi đầu trước Hồng Liên. Hắn không dám không khom người cúi đầu, không chỉ vì cha của Hồng Liên là viện trưởng, mà còn vì nàng là một học tỷ và còn là một viện sinh xuất sắc người giữ hạng nhất của học viện. Lễ nghĩa cấp bậc trong học viện rất rõ ràng không cho phép học viên thiếu tôn trọng với người có địa vị cao hơn.

-Không sao, ta phải đi rồi, chuyện này nhờ mọi người.

Hồng Liên cũng không muốn làm chuyện thêm rắc rối, vì thân phận của nàng khá n·hạy c·ảm, nếu nàng lên tiếng chê trách dù là một người ở đây, cũng có thể khiến họ phải đối mặt với những h·ình p·hạt vô cùng nặng khi cao tầng của học viện biết được.

Kéo tay Mộc Thanh sang một bên. Nàng đưa mắt về mái nhà mà Chấn Dương đã ngồi lúc nãy thì không nhìn thấy hắn đâu. Mộc Thanh thấy tỷ tỷ của mình như thế liền bảo:

-Hắn ta đi rồi, lúc tỷ vừa nhảy vào đánh bay hai người kia ấy. Mà… đám người Thanh Long vệ lúc nào cũng chậm chạp. Muội thật sự rất nghi ngờ về khả năng của họ đấy.

Nghe thấy Mộc Thanh bảo Chấn Dương đã đi, Hồng Liên cảm thấy tiếc nuối. Phải biết cao thủ khó gặp nhưng cao thủ còn trẻ mà năng lực đã vượt qua nàng lại hiếm vô cùng, nếu có thể lôi kéo vào học viện thì đó sẽ là một chuyện vô cùng tốt, không chỉ làm tăng thực lực của học viện mà còn có thể khiến cho thể diện của học viện tăng lên.

Hồng Liên lắc đầu chán nản.

-Muội đấy, tới bao giờ mới trưởng thành đây?

Mộc Thanh hồn nhiên cười hì hì.

-Tỷ tỷ xinh đẹp ơi, muội biêt lỗi rồi mà …

Mộc Thanh ôm lấy Hồng Liên mà trưng ra đôi mắt long lanh, khiến cho Hồng Liên chỉ có thể lắc đầu ngán ngẩm.

Một đêm trôi qua, ánh bình minh xua tan đêm dài.

Hôm nay là ngày mà đại hội tỉ võ được tổ chức bởi Thanh Long tiền viện chính thức bắt đầu. Dòng người kéo nhau tập trung về diễn võ trường của Thanh Long tiền viện.

Những người tham gia tập trung xuống sân lớn của diễn võ trường. Cái sân này phải nói là cực lớn. Số người tham gia là hai ngàn người nhưng cái sân của diễn võ trường này thừa sức chứa gấp đôi số người tham gia.

Nhóm người tham gia sau khi được hướng dẫn duy chuyển tới đây thì bắt đầu tụm năm tụm ba trò chuyện. Bảo là trò chuyện nhưng thật ra hầu hết là đang tìm cách thăm dò những người khác. Việc biết trước thực lực của đối thủ sẽ giúp cho bản thân có xây dựng chiến thuật hợp lý hơn, tỉ lệ thắng cao hơn.

Chấn Dương để hai robot công nghệ đứng cách nhau một khoảng xa, nhưng chẳng hiểu vì lí do gì mà không ai dám tới bắt chuyện. Hắn âm thầm quan sát những người tham gia đại hội tỷ võ. Không quá lạ khi có vài người mặc trang phục mang tiêu kí của đám người tứ viện. Bọn họ tham gia có vẻ không phải vì phần thưởng tiến vào học viện, mà là vì cọ xát thực chiến cùng lượng tài nguyên khi đạt thành tích cao.

Trên đài cao, các vị lão sư của tứ viện đã ngồi đủ. Thanh Long Thanh Long Tiền Viện, Huyền Vũ Tả Viện, Chu Tước Hữu Viện, Bạch Hổ Hậu Viện. Mỗi học viện đều có năm người đại diện cho học viện của mình. Lần đại hội này mang tính chất khá quan trọng, nhất là sau khi nghe tin về đám quái vật học khôn tái xuất.