Chương 10: Thanh Long tiền viện - Đại hội tỉ võ bắt đầu
Chương 10:
Thanh Long tiền viện hôm nay vô cùng náo nhiệt. Đại hội tỉ võ hôm nay chính thức khai mạc. Trên khán đài người người nô nức bàn luận về những tinh anh mà họ cho là sẽ vào top 12 người.
-Này này, ngươi biết không? Đại hội lần này có cả Công chúa của Hoàng tộc Lạc Thiên quốc đấy.
Khán giả A kéo áo người bên cạnh mà ba hoa.
-Sao cơ ? công chúa?? Là công chúa nào? Hoàng tộc có tận mấy nàng công chúa, ngươi nói thế thì có ý nghĩa gì??
-Công chúa mà ta nói là Tam công chúa đấy, nàng công chúa từng vác đao chém hôn phu trong ngày thành hôn đấy.
-Gì cơ? Là nàng công chúa điên đó á?
-….
Bên khác thì có người bàn luận
-Nghe bảo kiếm si Trần Tâm cũng tham gia đại hội lần này.
-Ô là tên mê kiếm hơn hồng nhan đấy à? Hắn ta thật sự rất mạnh. Trần đời ta chưa thấy ai xuất kiến nhanh như hắn.
-Phải phải, nghe đồn hắn xuất kiếm như chớp, đã từng chém đầu hai cường giả Nguyệt Cấp 5 rồi. Không biết hiện tại hắn mạnh như thế nào nữa.
-Nghe đồn thổi là hắn vừa Nguyệt Cấp 2 thôi.
-….
Đủ câu chuyện, muôn hình vạn trạng.
Trên đài cao, Tiền Chí Nhân di chuyển lên trước. Lão nhìn quanh một lát. Nhận thấy mọi người đang dần tập trung vào lão, lúc này lão mới bắt đầu bài diễn thuyết của mình.
-Hỡi tất cả những hào kiệt đã tập trung về Thanh Long tiền viện ngày hôm nay. Ta, Tiền Chí Nhân thân là viện trưởng của học viện Thanh Long tiền viện, ta vô cùng vui mừng khi các nhân sĩ hào kiệt đã tham gia vào đại hội tỉ võ của tứ viện chúng ta. Như mọi người đã biết, đại hội tỉ võ này được tổ chức với mục đích là nơi mà các vị có thể thi triển tài nghệ của mình, cọ sát thực chiến để nâng cao năng lực của bản thân. Vì tương lai con người không bị quái vật đe dọa. Kính xin chư vị trổ hết tài nghệ cùng nhau tiến tới tương lai đó. Vì lẽ đó, ta tuyên bố đại hội tỉ võ của tứ viện chính thức, bắt đầu!
Lão dứt lời những tia sáng đủ màu sắc bắn lên không trung, nổ tung thành những mảng pháo hoa đủ màu sắc. Tiếng vỗ tay, tiếng hò reo vang dội đất trời.
Dù hiệu ứng đám đông là thế, không ít người trong bụng vẫn trộm nghĩ, lão này đọc văn mẫu ở đâu mà ngớ ngẩn thế.
Tiền Chí Nhân không quan tâm nhũng người phía dưới nghĩ gì, chỉ cần đạt hiệu quả như lão muốn là được. Lão nhìn sang đại diện của các học viện khác, lão gật đầu ra hiệu, dường như những người kia cũng hiểu lão muốn gì, gật đầu đáp trả, rồi phất tay ra hiệu cho người của mình. Những người này nhận lệnh liền lui ra phía sau theo phân phó làm việc.
Diễn võ trường của Thanh Long tiền viện vì tổ chức đại hội tỉ võ nên đã cố ý cải tạo lại. Ngoài những phần chính vốn có nay đã có thêm lầu quan sát và khu phòng nghỉ. Lầu quan sát là một lầu cao hơn khán đài bình thường, được làm bằng gỗ quý, mỗi phòng đều có người hầu trà bánh. Đây cũng là nơi nghỉ ngơi mà các hoàng tử, công chúa hoặc quý tử của thế gia giàu có trưng dụng riêng. Còn khu phòng nghỉ được dành cho những người tham gia thông thường, nơi này không được phục vụ đặc biệt như lầu quan sát.
Tầng 4 lầu quan sát, Mộc Thanh đang ngồi tỉ mẩn tinh chỉnh cho linh kiện của bộ cơ giáp mà nàng sẽ dùng để tham gia đại hội. Nàng và Hồng Liên đã được các lão sư sắp xếp để tham gia đại hội lần này. Đối với hai nàng đây là cơ hội tốt để cọ sát với những người khác. Việc học lý thuyết ở học viện sẽ trở nên vô ích nếu không có thực chiến, chỉ có thực chiến mới giúp các nàng tìm ra thiếu sót của bản thân. Đây cũng là cơ hội tốt của Mộc Thanh. Nàng là người si mê cơ giáp, đại hội lần này là cơ hội cho nàng kiểm chứng thành quả nghiên cứu của mình.
Thấy Mộc Thanh chăm chú như thế, Hồng Liên cũng nhẹ lòng. Người muội muội này luôn làm nàng bận lòng. Mộc Thanh là một người tốt tính nhưng vẫn còn tinh nghịch và trẻ con quá, nàng không có nhiều kinh nghiệm sống. Trong thế giới tu tiên này mà nói thiếu kinh nghiệm có thể trở thành điểm yếu chí mạng bất kì lúc nào.
Lúc này tại giữa sân đấu. Tiền Chí Nhân nhắc lại lần nữa như quy tắc của đại hội, như tỉ thí chiêu thức tới điểm là ngừng không cho phép hạ thủ g·iết người, không dùng đan dược mang tính hồi phục hay bạo phát tu vi trong khi tỉ thí, không dùng bất kì vật phẩm nào mang tính hủy diệt hàng loạt, …
Sau khi phổ biến xong, Tiền Chí Nhân vung tay, một quả cầu ánh sáng lớn xuất hiện giữa không trung. Ánh sáng từ quả cầu nhạt dần. Xuất hiện trong tầm mắt mọi người là hai ngàn thẻ có số tứ tự bên trên.
-Để đảm bảo công bằng, ở đây có hai ngàn thẻ số, sau khi thẻ số bắn ra, tất cả người tham gia hãy nhanh chóng bắt lấy. Ai bắt thẻ nào thì là số đó, sau đó căn cứ vào trộn số ngẫu nhiên tiến hành vòng đầu tiên của đại hội. Những ai thuộc nhóm Tinh cấp thì thẻ sẽ phát ra màu lục, còn ai Nguyệt cấp sẽ phát ra màu lam.
Dứt lời, không chờ những người tham gia chuẩn bị, hai ngàn thẻ số bộc phát tốc độ bắn ra xung quanh.
Gần như đồng loạt, tất cả những ai tham gia đại hội đều phóng lên không trung mà chộp thẻ số. Thẻ số vào tay, mọi người liền tranh thủ liết mắt xem người khác mang số gì.
Trên không trung chỉ còn năm thẻ tre đang bay vòng. Ba thẻ lam và hai thẻ lục.
Trong năm thẻ đó, hai thẻ màu lam là của Chấn Dương, hắn không động vì hắn thấy tranh giành không có ý nghĩa, dù sao nắm thẻ số rồi vẫn còn khâu xếp ngẫu nhiên nữa, nên số nào cũng như nhau cả thôi.
Đột ngột, một thẻ số màu lam tựa1 như có linh tính, đột ngột thay đổi quỹ đạo mà xông về lầu 6 của lầu quan sát.
-Đó chẳng phải là nơi Tam công chúa đang ở hay sao?
-Ui trời, ta nghe đồn Tam công chúa có tham gia, không ngờ là thật.
-….
Xung quanh robot kiếm sĩ, những người tham gia bất ngờ lên tiếng. Chấn Dương âm thầm đánh giá người được gọi là Tam công chúa này.
Chưa hết bất ngờ, từ lầu quan sát, hai bóng người đằng không lướt ra. Một xanh một hồng, một thướt tha duyên dáng, một năng động tự tin. Hai bóng người nắm lấy thẻ số màu lục còn lại của mình, bóng hồng nhẹ nhàng đáp đất, người còn lại phải lộn một vòng rồi mới đáp đất.
Không nói ai cũng biết, là hai tỷ muội Hồng Liên và Mộc Thanh.
Hai nàng lộ diện, tiếng hò reo từ đám thanh niên ầm ầm vang dội. Đám người hò reo tên hai nàng. Phải biết hai nàng không chỉ nổi tiếng trong học viện, mà cả bên ngoài cũng biết đến nhan sắc của hai nàng, nhiều người tới đây tham gia thật ra chỉ vì muốn được gặp mặt hai nàng trực tiếp mà thôi.
Tiền Chí Nhân cũng khoái lắm, con gái lão được người đời gưỡng mộ, làm lão cũng hưởng tiếng thơm. Không ít thế gia thậm chí là người tứ viện ngủ tông ngỏ lời hỏi cưới con gái lão đều bị lão mắng cho máu chó đầy đầu. Không phải lão chê không môn đăng hộ đối hay gì, lão thật sự thương con gái lão, lão không muốn nàng phải khổ cực, lại thêm giới tu tiên người còn đáng sợ hơn quái vật này khiến cho lão trở nên khó tính. Ngày bé Hồng Liên không ở bên mẹ mình quá lâu, lão thì trăm công ngàn việc nên lão luôn muốn bù đắp tình thương cho con mình. Lão muốn tìm một tên rể không chỉ yêu thương Hồng Liên mà còn phải bảo vệ được cho nàng, đám trai trẻ trước đấy tới hỏi cưới lão đều biết đức hạnh thế nào rồi, lão không dám giao còn gái mình cho lũ kém cõi đó.
Mọi người bắt đầu xôn xao lên, ba thẻ đã có chủ, vậy hai thẻ số còn lại là của ai? Tại sao tới giờ vẫn không bắt thẻ? Định bỏ cuộc hay có lí do nào khác.
Từ robot kiếm sĩ, Chấn Dương có thể cảm nhận rõ cái nhìn soi mói của những người xung quanh. Bên robot khôi lỗi sư thì ngược lại, không một anh mắt dám nhìn, có kẻ vô ý nhìn thì cũng không dám nhìn lâu nhăn nhó qua mặt đi.
Chấn Dương thật sự khó hiểu. Tất cả những trang bị mà hắn sử dụng cho cả hai robot đều không phải là đồ của hệ thống, mà là đồ sẵn có ở di chỉ. Hắn không hề biết rằng, chiếc mặt nạ mà robot kiếm sĩ đeo tên là [Mặt nạ tầm thường] khi đeo lên sẽ che giấu tu vi và khí tức lại khiến cho người khác cảm thấy đây là một tên cùi bắp không có gì đáng sợ. Ngược lại robot khôi lỗi sư khoác trên người có tên [ Áo choàng bóng đêm ] tác dụng của nó là bất kì ai thâm dò người mặc nó thì sẽ phải chịu công kích tinh thần tăng dần theo thời gian, tu vi người thăm dò càng mạnh tác dụng càng lớn. Đây là lý do mà hai con robot lại nhận được sự đối xử khác nhau.
Không lấy thẻ thì cũng không được, nếu kéo dài sợ rằng sẽ gây ra hỗn loạn. Robot kiếm sĩ, phóng người tóm lấy một thẻ. Đoạn, tung cước đá thẻ còn lại về phía robot khôi lỗi sư.
Vụ bắt thẻ số kết thúc. Dù thể trong lòng mỗi người đều có ấn tượng về hai người kì lạ này. Một tên thì tầm thường, một tên thì bí ẩn.
Trên lầu 6 Lầu quan sát, Tam công chúa dáng người bóc lửa ngồi tựa ra ghế, tay đong đưa tách trà nhè nhẹ. Đôi mắt thâm thúy nhìn về phía robot khôi lỗi sư, đôi môi đỏ căng mọng của nàng chợt cười tinh ranh.
-Tỷ tỷ, là người lái đò hôm qua kìa. Còn bên kia là tên đáng nghét hôm trước.
Mộc thanh ôm lấy tay Hồng Liên thấp giọng nói. Hồng Liên ánh mắt chán chẳng buồn nói nhìn Mộc Thanh.
-Nhưng họ đều là Nguyệt cấp.
Mộc Thanh nghe xong, mặt xịu xuống, tựa như cây thiếu nước mà rũ xuống.
Thẻ số đã có, bảng danh sách tham gia thi đấu cũng đã chia, lần lượt từng trận đấu được tiến hành.
Chấn Dương nhìn hai thẻ số mà mình giữ, phải hai ngày nữa mới tới phiên hắn tham gia, căn bản mấy trận đánh khởi đầu hầu như chỉ mang tính khởi động, hắn thừa hiểu chẳng thằng ngu nào tung bài tẩy lúc này.
Buồn chán, đời hắn lười nhất là chờ đợi như thế này, nên hắn quyết định rút đi ý chí của bản thân để cho hai robot công nghệ hoạt động độc lập. Bây giờ hắn tập trung vào việc phân tích mẫu dịch thể của nụ hoa quái được lấy về từ kim thước thành.
Trên khán đài, hai người choàng áo tối màu ngồi ở một góc kín đáo.
-Là nàng đúng không Lâm lão?
-Vâng thưa tiểu thư, nàng ta là người đang giữ huyết lệ.
Hai người này không ai khác chính là Lâm Thục Phán và Trần Mị. Sau khi được Chấn Dương cứu, hai người đã trốn tại Kim Thước thành, cứ ngỡ sẽ được an toàn, nào ngờ đâu nụ hoa quái xuất hiện. Không rõ bằng lí do gì, Trần Mị có thể cảm nhận được con quái vật đang tới. Nàng có thể cảm nhận được sự khát máu của nó. Nàng biết nó, nó là thành phẩm sinh ra từ thí nghiệm vô nhân tính của những kẻ đang truy bắt nàng.
Nàng không biết tại sao bọn họ lại muốn bắt nàng. Điều duy nhất nàng biết, họ đã g·iết sạch cả gia đình nàng. Song thân của nàng đã phải bạo thể để Lâm lão có thể mang nàng thoát đi. Từ đó nàng nương nhờ gia đình thúc thúc của mình.
Sau rất nhiều lần vào sinh ra tử, nàng đã tìm được manh mối, trong những kẻ truy bắt nàng là một tổ chức ngầm lớn. Tôn chỉ hoạt động của chúng là “Phá hủy thế giới. Nghênh đón thế giới”. Chúng tiến hành vô số thí nghiệm trên cơ thể con người với khát vọng khiến cho con người tiến hóa. Kết quả mà chúng thu được là những sinh vật với khả năng học khôn và thích nghi cực cao, khẳng năng hồi phục siêu tốc.
Tổ chức này đã cắm rễ cực sâu vào thế giới, tuy nhiên cho tới nay những thế lực lớn trên Thiên Tinh cầu gần như không biết gì về chúng.
Trần Mị sau khi điều tra, nàng đã xác định được một điều, những thành viên trong tổ chức đó có đeo một viên ngọc đỏ tên là Huyết Lệ.
Không rõ có phải tình cờ hay không, Trần Mị biết được Hồng Lan đạo lữ của Tiền Chí Nhân, viện phó của Thanh Long học viên sở hữu một viên ngọc hệt như huyết lệ. Trần Mị vốn muốn tiếp tục điều tra, nào ngờ càng điều tra càng khó khăn, những thông tin về Hồng Lan rất ít tựa hồ như có người cố ý xóa bỏ sự tồn tại của nàng vậy. Cả những lần ra ngoài của Hồng Lan cũng rất mờ mịt, hầu như không có thông tin có ích. Mọi chuyện đi vào ngõ cụt khi nàng biết rằng Hồng Lan đã m·ất t·ích một cách bí ẩn. Tuy nhiên, Trần Mị không bỏ cuộc, nàng tiếp tục điều tra, để rồi phát hiện ra, Hồng Lan có giao một tín vật cho con gái của bà và thứ đó chính là huyết lệ. Người con gái đó chính là Hồng Liên đứa con gái duy nhất của Hồng Lan.
Đại hội diễn ra khá êm đềm, hầu hết không có gì đặc sắc. Mặc dù đăng kí hạn chế tu vi từ Nguyệt cấp 4 trở xuống nhưng hầu hết những người tham gia đều loanh quanh Tinh cấp 4 tới Tinh cấp 6. Chỉ có khoảng 200 người là mang tu vi Nguyệt cấp. Cũng vì là vòng đầu tiên, nên hầu hết mọi người đều giấu bài, hạn chế tối đa thực lực của mình.
Tầng 4 Lầu Quan Sát.
Hồng Liên vẫn đang chăm chú quan sát các trận chiến đang diễn ra, với nàng cẩn thận là điều cần thiết. Nhờ vào việc quan sát mà nàng cũng xác định được một nhóm người có tiềm năng tiến vào vòng trong.
Mộc Thanh thì chỉ chuyên tâm vào bộ cơ giáp của mình. Quan điểm của nàng là chỉ cần bản thân đủ mạnh thì không phải lo đối thủ là ai.
Tiếng gõ của vang lên, Mộc Thanh thì không để ý, còn Hồng Liên thì trở nên cảnh giác. Vốn dĩ khi đại hội diễn ra, Thanh Long tiền viện đã có lệnh bất kì ai cũng không được làm phiền những người ở trong Lầu quan sát nên việc có người gõ của phòng nàng hết sức đáng nghi. Nàng chầm chậm tiến ra cửa.
Lúc này, trên võ đài với chiến thắng thuyết phục của kiếm si Trần Tâm khán đài được một pha hồ hét ầm trời. Bọn họ hò hét không chỉ vì Trần Tâm giành thắng lợi mà còn vì chiến thắng này đã mang lại cho bọn họ một khoảng thu kha khá, dù sao cũng không ai cấm cá độ nên bọn họ cứ chơi thôi.
Một bên khác, một thanh niên đang chật vật với thanh côn gãy đôi của mình, trên người hắn chi chít v·ết t·hương.
Đối thủ của hắn là một thiếu niên niên tóc đỏ như lửa. Tay hắn cầm trường thương lăng lệ, lưỡi thương đỏ rực đầy chiến ý. Trên ngón giữa tay trái của hắn có đeo một chiếc nhẫn đen trơn nhẵn.
Thiếu niên cầm thương, xoay trường thương một vòng thuận thế xông tới đối thủ. Một kích quét ngang đánh văng đối thủ ra khỏi sân đấu.
Thiếu niên giành được thắng lợi, gương mặt không giấu được sự vui vẻ. Vừa di chuyển xuống đài hắn vừa thủ thỉ:
-Con thắng rồi sư phụ, thương kĩ của sư phụ thật sự thần kì. Cứ thế này giành lấy giải nhất cũng không phải không thể.
Chiếc nhẫn đen trên tay hắn chợt lóe lên nhè nhẹ. Giọng nói của một lão trung niên vang lên trong đầu của thiếu niên đáp lại hắn.
-Nhóc con đừng đắc chí sớm thế, đại hội tỉ võ này long xà hỗn tạp, đánh bại vài con tạp ngư không có ý nghĩa, chăm chỉ luyện tập đi.
Thiếu niên đang vui vẻ đột nhiên bị dội cho một gáo nước lạnh, hắn nằng nề nói:
-Sư phụ à, nhờ công pháp của người đệ tử đã là Tinh cấp 8 rồi, lại thêm thương kĩ thần kì của sư phụ, dù là Tinh cấp 10 cũng có thể chiến một trận, ở đây mấy ai tới Tinh cấp 10 chứ, dù là Trần Tâm kia hay Hồng Liên hoặc Tam công chúa Mẫn Nhi đệ tử tự tin có thể đánh được.
-Thằng ngốc, ta không nói tới đám hậu bối đó… có hai kẻ còn mạnh hơn cả thế
-Thế là ai? Có ai mạnh hơn họ cơ chứ? Là nhóm người Nguyệt cấp sao?
-Ngươi nên luyện tập chăm chỉ đi
Sau khi nói xong câu đó, chiếc nhẫn trở lại dáng vẻ ban đầu, thiếu niên gọi mãi không ai trả lời, hắn càu nhàu rời đi. Hắn không hề biết rằng, những gì diễn ra với hắn đã lọt vào mắt của một kẻ mà sau này hắn không bao giờ muốn phải đối đầu.