Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khối Lập Phương - Binh Đoàn Công Nghệ

Chương 15: Thanh Long tiền viện - Đại hội tỉ võ (5)




Chương 15: Thanh Long tiền viện - Đại hội tỉ võ (5)

Chương 15

Từ trên không trung, thanh niên dùng khí thế bổ thiên trảm địa mà lao xuống.

Khôi lỗi vẫn đứng bên dưới chờ đợi.

Đao hạ. Khôi lỗi bắt chéo hai tay phía trước mặt, một lớp giáp ảo được hình thành bởi các hình lục giác đều chắn phía trước.

Keng!

Trường đao v·a c·hạm với tấm chắn làm tia lửa liên tục bắn ra.

Thanh niên không từ bỏ thế công, tiếp tực ép xuống. Con robot giả trang khôi lỗi kia có dấu hiệu bị đẩy lùi.

Thanh niên kia cũng nhận ra điều này, hắn hét lên, tiếp tực thúc đẩy Nguyệt khí ép tới.

Nổ lục của hắn đã có hiệu quả, khôi lỗi kia bắt đầu bị đẩy lùi, mặc dù hai chân nó giữ nguyên tư thế nhưng nó vẫn đang bị đẩy lùi.

Cứ ngỡ là thuận lợi phá vỡ phòng thủ của đối phương. Thực tế lại khác. Khôi lỗi trực tiếp phóng ra phía sau. Trường đao của thanh niên theo quán tính chém xuống võ đài. Nổ ầm một tiếng, khói bụi bốc lên.

Không đợi khói bụi tan đi, khôi lỗi liền xông vào. Âm thanh chiến đấu lại vang lên. Khói bụi chịu sự tác động từ trận chiến mà bị tan đi, lộ ra thanh niên đang dùng đao, chật vật đón đỡ những cú đấm hiểm hóc tới từ khôi lỗi.

Bất chợt, thanh niên vung tay lướt qua mặt của khôi lỗ, thành công dời sự chú ý của khôi lỗi sang bàn tay, khiến nó lộ sơ hở. Thanh niên không để cơ hội vụt mất, một gối vào eo khôi lỗi làm nó văng ra.

Thanh niên vội hít thở vài hơi lấy sức. Hắn cảm nhận lượng Nguyệt khí đang cạn kiệt trong cơ thể, đại não nhanh chóng đưa ra quyết định. Hắn không thể tiếp tực chiến đấu. Khẽ xoay đầu sang nhìn Thiên Khôi vẫn nhàn nhã đứng một bên, bộ dạng của hắn chẳng khác nào một người đang xem náo nhiệt. Chỉ nhiêu đó cũng làm thanh niên này đau đầu.

Dù khó nhưng hắn không phục. Thanh niên này vẫn không cam chịu bản thân mình thua một con khôi lỗi. Mặc dù khôi lỗi chỉ rơi vào khoảng tinh cấp 6 tới tinh cấp 7, khả năng phản ứng của nó vẫn chậm hơn so với hắn một Nguyệt cấp 2, nhưng khả năng chịu đòn của nó quả thật rất kinh khủng.

Thanh niên nhắm mắt, hít sâu một hơi. Hắn thở ra, hai mắt tỉnh táo mà đưa ra quyết định. Một đao cuối cùng được ăn cả, ngã về không.

- Ngươi thật sự rất mạnh, ta biết bản thân sẽ thua, nhưng ta vẫn còn một chiêu nữa, chỉ là muốn dùng nó thì phải tụ lực khá lâu, ngươi đợi được chứ?

- Được. Ta cũng muốn xem thử khôi lỗi của ta có thể chịu đựng được tới mức độ nào.

- Tốt! vậy ta sẽ dùng hết sức.

- Tới đi

Nghe được câu trả lời mà mình mong muốn, thanh niên cũng không chần chừ. Trường đao được hắn cầm hai tay đưa về thế thủ để trước mặt. Hắn nhắm mắt cảm nhận trường đao của mình, Nguyệt khí bắt đầu trào ra, lần này nó không điên cuồng như trước mà nhẹ nhàng quấn lấy trường đao. Thanh trường đao dần dần bị nhuộm màu bởi Nguyệt khí tỏa ra ánh sáng chói chang.

Thanh niên chầm chậm đưa thanh trường đao dần lên cao qua phía sau đầu chuẩn bị cho một cú chém dọc. Nguyệt khí cũng vì đó mà lưu động theo. Thanh trường đao tham lam ngốn hết Nguyệt khí được đưa vào.

Tới khi trường đao hấp thu tất Nguyệt khí lưu động. Không gian lặng lại, thanh niên mở mắt. Hắn nghiến răng dồn hết sức lực vào cho cú chém cuối cùng. Thanh trường đao mà thanh niên trước đó cùng dùng một tay để vung, bây giờ tựa như nặng ngàn cân.

- Trảm thiên!

Thanh niên hét lớn. Một cú chém dọc được hắn tung ra. Thanh trường đao bùng nổ một đao khí khổng lồ. Tư thế chiêu thức cơ bản nhưng uy lực thì không. Một đao xuống, không gian bên trong vòng bảo hộ linh khí tựa như bị chẻ đôi, khí thế ép người nhắm thẳng vào khôi lỗi.



Đối mặt với chiêu thức bá đạo này, Thiên Khôi cũng không đứng chơi. Chỉ thấy trước người khỗi lỗi là ba lớp giáp ảo với lớp trong cùng màu cam. Tuy nhiên ba lớp giáp này không giống như lần đấu khôi lỗi dùng để chặn đao. Những lớp giáp này thay vì là mặt phẳng, nó lại tạo thành một hình chóp, phối hợp tư thế ngồi thu người phòng thủ của khôi lỗi mà hình thành một khối chóp hướng về phía đao khí khổng lồ.

Đao khí trảm xuống, khí lưu kinh người được giải phóng. Bền mặt võ đài được gia cố cũng bị đao khí cày nát. Dưới áp lực tới từ khí lưu, rào chắn linh khí cũng run lên từng hồi. Những người theo dõi trận chiến phải nín thở mà nhìn.

Trong cái nhìn của họ, đao khí khổng lồ đâm vào lớp giáp ảo của khôi lỗi. Âm thanh inh tai vang lên. Tại nơi tiếp giáp của đao khí và giáp ảo vang lên những t·iếng n·ổ và ánh lửa. Đao khí cuồn cuộc ép tới. Lớp giáp ảo đầu tiên xuất hiện những vết nứt vỡ.

Tang!

Lớp giáp ảo đầu tiên của khôi lỗi bị phá vỡ. Lớp thứ hai cũng chỉ chịu được một lúc rồi vỡ tan. Đao khí đâm ầm vào lớp giáp ảo màu cam cuối cùng.

Đùng!

Một v·ụ n·ổ xảy ra. Khói bụi mù mịt.

Khán đài bị trận chiến thu hút gần như câm nín mà nhìn lớp bụi mù đang bốc lên.

Khói bụi tan đi lộ ra thanh niên đang nữa ngồi nữa quỳ mà hít thở từng ngụm lớn, mồ hôi từng hạt lăn dài. Phía trước hắn, võ đài bị đao khí kinh khủng chia làm đôi. Bất ngờ chính là mặc cho đao khí kinh khủng chém xuống, khôi lỗi vẫn ngồi đó. Phải nó vẫn ngồi trong thế phòng thủ. Ba lớp giáp ảo nó dùng để phòng thủ cũng đã vỡ hai lớp ngoài, chỉ còn lớp giáp màu cam chống đỡ.

Khôi lỗi nặng nề đứng lên. Thanh niên kia thấy thế, lắc đầu. Hắn nằm vật ra vừa thở vừa nói.

- Haha … Đúng là … kinh khủng, … đó là đao kĩ … mạnh nhất của ta, thế mà … vẫn không phá được.

- Ừm, đao đó thật sự làm ta bất ngờ đấy.

- Được rồi … ta … chịu thua.

Thanh niên đã dùng hết toàn bộ Nguyệt khí cho đao cuối cùng, và hắn đã thất bại. Hắn vẫn không thể phá thành công phòng thủ của khôi lỗi.

Nhưng cũng chỉ có Chân Dương mới biết, nhìn vào thì khôi lỗi giả không tổn hại, nhưng thật ra dưới áp lực của đao khí kia, các khớp của robot đã báo tình trạng nguy hiểm, trong đó khớp cổ tay trái đã hỏng hoàn toàn. Ba lớp giáp ảo được tạo ra từ hệ thống phòng thủ của robot thì hai lớp bị phá là hai lớp không được cung cấp năng lượng liên tực, còn lớp màu cam nhờ được cung cấp năng lượng liên tực mới có thể duy trì hết thời gian đao khí chém xuống.

Chiến thắng đã thuộc về Thiên Khôi.

Dưới ý chí của Chấn Dương, robot giả khôi lỗi kia được thu vào không gian trữ đồ hệ thống, rồi hắn khống chế Thiên Khôi di chuyển xuống võ đài. Thanh niên đang nằm đột ngột bật dậy hét vọng tới.

- Đợi đã, huynh đệ, ngươi tên gì? Ta là Nguyễn Đăng là một đao tu, ta đây rất thích kết giao bạn hữu, không biết ngươi có muốn trở thành bạn hữu với ta?

Thiên Khôi nghe thế hướng mặt về phía hắn, im lặng suy nghĩ một lúc hắn đáp.

- Nếu ngươi thật sự muốn kết giao, vậy thì ta có thể chấp nhận. À, ta là Thiên Khôi, khôi lỗi sư thuộc Xích Quỷ hội.

Vừa nói Thiên Khôi vừa tiêu sái rời đi.

Lúc này trên đài cao.

- Đao khí thật kinh khủng. Tên này thật sự có tiềm năng. – đại diện của Bạch Hổ hậu viện nhận xét.



- Phải, tên Nguyễn Đăng thật sự có đao pháp rất tốt, dù bị loại những chúng ta vẫn có thể thu nhận vào học viện. – đại diện của Chu Tước hữu viện tiếp lời.

- Ta thì hứng thú với tên khôi lỗi sư kia. Khôi lỗi của hắn thật sự đặc biệt. Hơn nữa hắn và tên mang Sát Quỷ kiếm đều có chung một nguồn gốc. – Tiền Chí Nhân lên tiếng.

- Xích quỷ hội? Hừm … trước nay chưa từng nghe – đại diện Huyền Vũ tả viện lật xem một tập hồ sơ giấy ghi thông tin của những người tham gia.

- Có lẽ là một hội vừa mới hình thành? Hay là một hội ẩn giấu? - đại diện của Chu Tước hữu viện đưa ra phỏng đoán.

- Không cần đoán già đoán non, điều tra là biết.

Tiền Chí Nhân uống một ngụm trà, chậm rãi nói. Lão híp mắt nhìn về tờ giấy trong tay. Trên hồ sơ có tên Tùng Quân.

Tầng 6 Lầu quan sát.

Mẫn Nhi công chúa lúc này đang nhíu mày, tay đỡ lấy thái dương xoa xoa. Nàng đang rối bời trong suy nghĩ. Thật điên rồ, nàng đã từng lên kế hoạch cưỡng chế khôi lỗi sư kia làm thuộc hạ. Với một khôi lỗi đã có thể khiến cho một Nguyệt cấp cường giả phải chật vật. Nếu như nàng chọc giận đối phương, sợ rằng Hoàng tộc …

Càng nghĩ càng làm nàng lưng nàng lạnh toát. Không thể dùng vũ lực, không thể dùng tiền tài vật chất để cám dỗ người này, phải nghĩ cách khác. Chắc chắn phải có cách khác.

Nàng đứng lên, xoay người rời khỏi phòng, theo sau nàng là hai cận vệ.

Tầng 4 Lầu quan sát.

- Đấy là Nguyệt cấp đánh nhau phải không tỷ?

Mộc Thanh vẫn chưa hoàn hồn sau khi nhìn thấy đao khí của Nguyễn Đăng.

- Phải, Nguyệt cấp, một cảnh giới mà Tinh khí sẽ chuyển biến sang Nguyệt khí, cảnh giới mà con người bắt đầu bước ra khỏi những giới hạn đâu tiên. Đối chiến của Nguyệt cấp ở một đẳng cấp hoàn toàn khác với Tinh cấp.

Hồng Liên siết chặt nắm đấm. Nàng đã thấy nhiều Nguyệt cấp giao chiến ở những trận khác. Nhưng trận chiến này không giống, hai người tham gia thật sự đánh ra sự khác biệt của Nguyệt cấp với Tinh cấp. Đó là sức mạnh nghiền ép mà Tinh cấp không có.

Nàng cắn môi, đôi mắt nàng thoáng qua nét buồn. Phải chi ngày đó, nàng có sức mạnh như họ thì mẹ nàng có lẽ sẽ không biến mất …

- Muội… muội phải cải tạo cơ giáp.

Mộc Thanh xoay người lặng lẽ lấy ra cơ giáp của mình. Nàng ấn tượng với đao khí kinh người kia, nhưng nàng ấn tượng hơn cả là khôi lỗi kia. Khả năng phòng thủ đó quá trâu bò, quá ghê gớm. Nàng ngẫm nghĩ, lại thấy khả năng phòng thủ của bộ cơ giáp mà mình chế tạo, sợ rằng nó không kiên trì nổi một giây trước đao khí kia. Nàng quyết định chỉnh sửa lại bộ giáp của mình.

Nắng chiều dần bao trùm khắp nơi. Trận chiến của Hồng Liên cũng đã bắt đầu được một lúc.

Đối thủ của nàng cũng không quá xuất sắc, nàng nhanh chóng kết thức trận chiến của mình trước khi trời tối.

Trời đêm, trăng tròn, sao sáng, từng cơn gió mát nhè nhẹ thổi.

Về đêm, Thanh Long tiền viện vẫn như trước, vẫn đèn lồng đủ màu sắc vẫn hàng quán buôn bán náo nhiệt.

Hồng Liên chậm bước dạo phố đêm. Tay nàng cầm một que kẹo đường, và một con tò he tiên nữ. Gót ngọc từng bước, nàng muốn thả lỏng tâm tình của mình nên không dắt theo Mộc Thanh. Nàng dừng chân bên một gốc hoa hòe, những cánh hoa nhẹ rơi theo gió vẽ nên một khung cảnh tuyệt đẹp. Hồng Liên lúc này tựa tiên nữ trong tranh vậy.

Lộp độp!

Một viên đá văng tới gần chân nàng. Hồng Liên đưa mắt nhìn sang, thì thấy hai bóng người đang đứng trên mái nhà của một quán trọ. Một trong hai người chỉ tay về phía một quán trà. Hồng Liên nhìn theo, tới khi nàng nhìn lại thì đã không thấy hai người kia đâu. Nàng hiểu ý liền tiến về quán trà kia.



Khi Hồng Liên tới nơi, nàng thấy bên trong quán trà chỉ có vài bàn có người, họ vừa uống trà vừa nói chuyện. Đảo mắt một vòng, nàng thấy một người đang đưa tay ra hiệu với nàng. Người đó chính là Trần Mị.

Thấy Hồng Liên tiến đến, Trần Mị ra hiệu mời.

- Mời cô nương ngồi, về chuyện lần trước ta nói, cô nương suy xét thế nào?

Hồng Liên ngồi vào chỗ. Nàng cũng không lạ gì hai người này. Một người là Trần Mị, người còn lại là Lâm Thục Phán. Lần trước người đã gõ cửa phòng nghỉ của nàng ở Lầu quan sát chính là họ.

Sau khi gặp mặt hai người, Hồng Liên đã được hai người cho biết về tình huống của hai người cũng như lí do mà hai người tìm tới nàng.

Khi nghe về sự tồn tại của tổ chức ngầm kia, nàng không tin. Càng không tin về việc mẹ của mình, Hồng Lan, có liên quan đến tổ chức này.

Tuy nhiên, những thông tin về mẹ nàng mà hai người kia có đều chính xác, tới cả việc mẹ nàng giao cho nàng viên Huyết Lệ kia. Chính bản thân nàng cũng biết mẹ của nàng có nhiều bí ẩn mà tới cả nàng hay cha nàng đều không rõ. Nàng thật sự không biết những gì mà hai người Trần Mị nói cho mình có phải thật hay không.

Ở cuộc gặp trước, Trần Mị còn tỏ ý muốn nhờ nàng hỗ trợ để điều tra thêm về Hồng Lan cũng như xem xét viên Huyết Lệ.

Khi đó Hồng Liên một phần vì bất ngờ, một phần vì đề phòng người lạ mà nàng đã từ chối. Nhưng Trần Mị có vẻ sẽ không từ bỏ.

Lần gặp mặt này Hồng Liên đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng nàng thật sự vẫn chưa thể quyết định có nên tin hai người này hay không.

- Hiện tại, ta không thể giúp gì cho hai vị được. Mặc dù chính bản thân ta cũng rất hi vọng sẽ tìm được mẹ của mình, nhưng đã lâu lắm rồi, vả lại ta còn đang tham gia đại hội nên không thể phân tâm được.

- Ta biết Hồng Liên tiểu thư sẽ không dễ dàng tin tưởng bọn ta. Sự thật ngay chính bản thân ta cũng có chút khó tin khi biết về tổ chức ngầm đó. Nhưng bọn họ thật sự tồn tại và đã g·iết cả nhà của ta.

Không khí trở nên trầm mặc. Lâm lão đột nhiên nói.

- Lão vừa điều tra được, bọn chúng có ý định gì đó với đại hội tỉ võ lần này.

Chỉ một câu nói lập tức thu hút được sự quan tâm của hai người kia. Trần Mị liền hỏi.

- Lâm lão, người nói rõ hơn được không?

- Hồi tiểu thư, tối hôm trước khi đang đi mua trà, ta vô tình nghe được ba tên thanh niên đang nói chuyện với nhau. Và ta cũng nhìn thấy được ba tên đó xuất ra mấy chiếc nhẫn huyết lệ để xác định thân phận của nhau.

- Lâm lão, lão nói thật sao?

Ngay lúc Lâm lão định trả lời, lão chợt nhận ra bên đối diện có vài người đang tiến vào. Và trên tay mỗi tên đều đang vân vê chiếc nhẫn Huyết Lệ. Lão liền câm miệng, đoạn truyền âm cho hai người Hồng Liên.

Hồng Liên không tin tưởng, đưa ánh mắt nhìn sang Trần Mị, thấy Trần Mị nhíu mày, nàng liền xuất ra một chiếc gương cầm tay. Nàng nâng chiếc gương lên ngang tầm mắt, vờ như đang chỉnh lại tóc của mình. Thực chất nàng đang quan sát phía sau của mình. Nàng thật sự nhìn thấy chiếc nhẫn Huyết Lệ. Không giả, không nhầm, nàng thật sự nhận ra được viên ngọc được khảm trên những chiếc nhẫn bọn người mới vào đang cầm. Mặc dù nhỏ hơn viên Huyết Lệ của mẹ nàng, nhưng chúng là viên Huyết Lệ.

Nàng vờ nghiên người sang để nói chuyện với Trần Mị.

Trần Mị cũng rất phối hợp, nàng cũng nghiên đầu sang, tay cầm lấy chiếc gương mà Hồng Liên đưa. Chỉnh góc độ một chút, nàng cũng gật đầu xác nhận thật sự là chúng, bọn tổ chức ngầm đó.

Nhóm người kia mới đầu chỉ có vài ba người, sau đó bọn họ ngồi uống trà, một lát thì có thêm vài người tiến vào, khiến cho nhóm người này lên tới bảy người. Những kẻ tiến vào sau đều đưa ra một chiếc nhẫm có khảm viên Huyết Lệ.

Ba người liền truyền âm trao đổi. Ban đầu nếu lực lượng địch ít thì Trần Mị muốn bắt lấy mà tra hỏi, nhưng khi thấy số lượng đối thủ quá nhiều, nàng liền từ bỏ.

Dù không ai nói nhưng cả ba đều thống nhất sẽ vờ như uống trà tán ngẫu mà lặng lẽ theo dõi nhóm người kia.