Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khối Lập Phương - Binh Đoàn Công Nghệ

Chương 13: Thanh Long tiền viện - Đại hội tỉ võ (3)




Chương 13: Thanh Long tiền viện - Đại hội tỉ võ (3)

Chương 13:

- Thanh kiếm đó … thật đáng sợ …

Mộc Thanh vô thức bấu chặt áo Hồng Liên. Lúc này, Hồng Liên cũng căng cứng cả người. Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy sợ hãi từ tận thâm tâm.

Tầng 6 lầu quan sát.

- Hai người đã thấy thanh kiếm đó bao giờ chưa?

- Thưa công chúa đây là lần đầu tiên thần nhìn thấy.

- Không ngờ lại tồn tại một thứ kinh khủng như vậy. Điều tra lai lịch của tên đó.

- Vâng!

Mẫn Nhi công chúa hít sâu một hơi để ổn định tâm tình của mình. Mặc dù lầu quan sát ở khá xa võ đài nơi Tùng Quân đang đứng, như ảnh hưởng từ thanh kiếm vẫn lan tới tận nơi đây. Cái lạnh lẽo từ thanh kiếm khiến người khác không rét mà run.

Mặc kệ ánh nhìn của những người xung quanh, Tùng Quân cùng Nhất Sơn lao vào nhau.

Nhất Sơn ngay khi tiếp cận đối thủ liền tung ra một cú quét kiếm, hướng đi của kiếm là phần vai của Tùng Quân. Trên cơ thể con người có rất nhiều khớp chuyển động. Việc các khớp quan trọng bị tổn thương sẽ khiến cho chuyển động bị hạn chế. Mà trong đối chiến giữa những kẻ thực lực cách biệt không quá lớn thì bị hạn chế chuyển động sẽ khiến bản thân gặp bất lợi, đó là điều mà Nhất Sơn đang nhắm đến.

Nhận thấy quỹ đạo chuyển động của Nhất Sơn, Tùng Quân đang lao tới đột ngột ngưng lại, nhẹ nhàng tránh thoát đường kiếm kia. Để đáp trả Chấn Dương xoay người, một cú đá hậu được tung ra.

Nhất Sơn liếc mắt, liền xoay người trên không trung như chong chóng tránh được, lại lợi dụng lực xoay của bản thân, tập trung Nguyệt khí vào kiếm hình thành một mũi khoan hướng Tùng Quân mà xông.

Tùng Quân bật lùi thật nhanh, tránh đi mũi nhọn, đồng thời dùng thanh kiếm chưa hề được rút khỏi bao kiếm mà hất mũi kiếm của Nhất Sơn đi.

Nhất Sơn bị hất văng, lộn vài vòng trên không, thành công tiếp đất. Hắn liền chỉ kiếm về Tùng Quân, bằng gương mặt bình tĩnh nhưng ngữ khí có phần tức giận nói.

- Ta thừa nhận, bản thân ta kém cỏi, nhưng là một kiếm sĩ không lẽ Nhất Sơn ta tệ hại đến mức ngươi không muốn xuất kiếm?

- Không hề, kiếm của ngươi rất tốt.

- Vậy tại sao ngươi không xuất kiếm?

- Vì ngươi không chịu nổi đâu.

- Tới cuối cùng, vẫn là ngươi coi thường ta?

Tùng Quân dưới sự thao túng của Chấn Dương từ tốn trả lời, nhưng Nhất Sơn càng nghe càng thấy chướng cái tai gai con mắt. Hắn ngày càng mất kiên nhẫn, ra tay liền xuất chiêu đầy thô bạo. Ba đường kiếm khí nối nhau lao tới Tùng Quân.

Tùng Quân cũng không gấp, né trái tránh phải, lại lướt nhanh tới Nhất Sơn. Đang định cho đối phương một đấm, thì thấy Nhất Sơn tụ khí thành kiếm, một kiếm chém xuống thẳng đầu của Tùng Quân. Kiếm tới gần, Tùng Quân đổi thể từ lướt sang lộn vòng thành công tránh đi.

Vốn dĩ dưới sự khống chế của Chấn Dương, robot Tùng Quân sẽ chỉ đánh những điểm ít tổn thương, mục đích là giành chiến thắng mà đối thủ không phải chịu nhiều sát thương. Ý nghĩ tốt đẹp, nhưng đường kiếm vừa rồi của Nhất Sơn trực tiếp khiến Chấn Dương vứt bỏ suy nghĩ đó.



Nhất Sơn thấy Tùng Quân không di chuyển nữa, liền xông lên hét lớn.

- Ngươi nghĩ ngươi giỏi lắm à, ngươi chỉ là kẻ tầm thường tới kiếm còn không dám rút ra.

Nhất Sơn ra chiêu vô cùng hung hăn. Hắn dùng hai tay, thao túng Nguyệt Khí, dưới sự tác động đó thanh kiếm lơ lững giữa không trung phát ra ánh sáng xanh lục.

- Thiết triệu!

Nhất Sơn hét lớn. Hình người que được khắc ở mảnh kim loại khảm ở chuôi kiếm phát ra ánh sáng chói mắt.

Ánh sáng tán đi, Nhất Sơn lúc này hiện ra với một bộ chiến giáp màu trắng, có viền xanh lá nối các bộ phận, với phần đầu có viền tròn khá lớn. Nhìn từ xa, cách viền xanh kết hợp với viền tròn ở đầu trong hắn như một người que biết di chuyển.

Chấn Dương đang thao tác robot Tùng Quân cũng khá bất ngờ cũng không kém cảm giác buồn cười. Hắn thật sự không nghĩ tới có người lại thiết kế ra kiểu cơ giáp như thế này. Chấn Dương được biết về cơ giáp từ Nguyệt Thanh thành chủ, lúc đó hắn đã nghĩ cơ giáp hẳn sẽ ngầu lắm, như trong mấy bộ phim hắn hay xem. Trước đó, hắn có thấy cô nàng miệng có độc kia dùng cơ giáp thấy nó cũng tạm ổn, hắn cũng hi vọng được đối chiến với một cơ giáp ngầu như trái bầu. Thực tế thì khôi giáp đang đối đầu với hắn, y như trò hề vậy.

Đối phương lại không có đọc tâm thuật, không biết hắn nghĩ gì trong đầu. Nhất Sơn thấy Tùng Quân bất động liền cười khẩy.

- Ta đây tu vi Nguyệt cấp 2 thêm sự tăng phúc của cơ giáp này thực lực của ta đã có thể xem là nữa cái Nguyệt cấp 3 rồi. Để ta xem, ngươi thắng ta bằng cách nào?

- Không phải từ đầu ngươi luôn muốn ta rút kiếm sao?

- Hả?

- Để ta rút kiếm cho ngươi xem.

Trong sự ngơ ngác của Nhất Sơn. Tùng Quân thủ thế rút kiếm, không nhanh không chậm, hắn rút kiếm ra. Lưỡi kiếm được rút ra tới đâu, khí tức lạnh lẽo của thanh kiếm rõ ràng tới đó. Cảm giác sởn gái óc lan tràn khắp mọi nơi của diễn võ trường. Tiền Chí Nhân cùng đại diện các học viện khác dần tái mặt. Cảm giác rùn rợn này tựa như một Thần Long hùng mạnh tỉnh giấc sau hàng thiên niên kỷ ngủ vùi. Thanh kiếm được phơi bày dưới ánh mặt trời rực rỡ, lộ rõ ra lưỡi kiếm bén nhọn, lạnh lẽo.

- Khí tức đó, là quỷ vật? – Đại diện của Chu Tước hữu viện là một người phụ nữ dù lớn tuổi nhưng da dẻ lại hồng hào trẻ trung, nàng bần thần hỏi.

- Không thể sai được, đây là khí tức của quỷ vật. Không phải một, mà là rất nhiều. Không thể tin được, hắn đã chém g·iết bao nhiêu để thanh kiếm ma luyện ra khí tức sát phạt đó? –Đại diện của Bạch Hổ hậu viện là một người trung niên, hắn đáp lời.

- Chuyện này để sau rồi nói, bây giờ chúng ta tạm thời quan sát trước. – Tiền Chí Nhân ngắt lời mọi người.

Trần Tâm lúc này nhìn chằm chằm vào thanh kiếm lẫn Tùng Quân. Mặc dù biểu hiện bên ngoài của Tùng Quân không có gì đặc biệt, nhưng Trần Tâm đã luôn có cảm giác Tùng Quân không được bình thường. Có một điều gì đó ở Tùng Quân khiến cho Trần Tâm phải chú ý, nhưng hắn nghĩ mãi cũng không biết đó là gì. Trần Tâm tự nói với bản thân “ Hi vọng có thể nhìn ra khi hắn dùng kiếm.”

Cách Trần Tâm một đoạn thanh niên tóc đỏ cũng dán mắt lên thanh kiếm khủng bố trên võ đài. Thanh niên tóc đỏ này cố giữ cho gương mặt điềm tĩnh, nhưng trong ánh mắt vẫn có sự lo sợ, cố giấu đi bàn tay nắm chặt run lên vì sợ.

- Sư phụ… đó là gì …

- Sát Quỷ kiếm, không ngờ nó lại tái xuất. – Chiếc nhẫn trên tay thanh niên chợt lóe lên.

- Sát Quỷ kiếm?

- Phải, Sát Quỷ kiếm là một thanh kiếm xuất hiện vào thời Chiến loạn kì. Con cũng đã biết rồi đó, thời kì đó con người và quái vật chiến loạn liên miên. Thiên Tinh cầu không chỉ tồn tại quái vật, mà còn có quỷ vật chúng cũng tham gia vào trận hỗn loạn thời kì đó. Khi khôi lỗi sư vĩ đại mang binh đoàn khôi lỗi của mình dẹp yên chiến loạn thì trong những người đi theo Ngài có người đã dùng Sát Quỷ kiếm. Thanh kiếm đó trảm quỷ vật không một ngàn thì cũng mười vạn.

- Đúng là thần binh. – thanh niên trong giọng nói mang đầy khát khao.



- Bớt vọng tưởng đi. Sát Quỷ kiếm đã trảm quá nhiều quỷ vật, nhiễm quỷ khí rất nặng. Muốn dùng nó thì phải chịu được sự cắn trả của nó, nhẹ thì thần trí mơ hồ, nặng thì tẩu hỏa nhập ma.

Nghe tới đây, thanh niên tóc đỏ lạnh người mà nuốt nước bọt. Hắn có bao nhiêu cân lượng tự hắn biết. Đừng nó là dùng, cầm thôi hắn cũng sợ. Sức mạnh của hàng vạn quỷ vật thừa sức bóp c·hết một Tinh cấp như hắn. Nhưng hắn cũng rất thắc mắc tại sao một Nguyệt cấp như người kia có thể cầm Sát Quỷ kiếm nhẹ nhàng như vậy, tựa hồ không có cảm giác gì.

Từ xa đã có thể cảm nhận khí tức lạnh lẽo, sát phạt của thanh kiếm, thì đối với những người đang có mặt trên võ đài, cảm nhận đó còn khủng bố hơn nữa. Đây là điều mà không một ai ở đây có thể ngờ được. Một người thanh niên bình thường có chút tầm thường mà không ai quan tâm lại mang trên người tuyệt thế bảo kiếm. Dù cảm giác áp bách mà thanh kiếm mang đế đã dọa không ít người, nhưng kẻ có tâm địa xấu xa đâu dễ dàng bỏ qua đồ tốt. Trong ánh mắt của những kẻ có mặt ở đó, lẫn khuất giữa những cái nhìn e sợ là ánh mặt tham lam.

Dưới áp lực to lớn của thanh kiếm, là người đối mặt trực tiếp với Tùng Quân. Nhất Sơn mồ hôi ào ào như tắm, trống ngực hắn đánh đùng đùng liên hồi, hắn cũng nghe được tiếng thở phì phò dồn dập của chính hắn . Trong tâm trí hắn lúc này là sự đấu tranh giữa Nhất Sơn thiên thần và Nhất Sơn ác quỷ.

- Đầu hàng đi chúng ta không đánh lại đâu. – Nhất Sơn thiên thần nói

- Đánh đi, sợ cái gì? Hắn ta cùng lắm là Nguyệt cấp 1 thôi, chúng ta tận nữa bước Nguyệt cấp 3, đánh cho hắn sợ tè ra quần thì thôi. – Nhất Sơn ác quỷ gào lên.

- Nhưng thanh kiếm của hắn ta rất đáng sợ. – Nhất Sơn thiên thần nói nhỏ nhí.

- Câm mồm con thiên thần c·hết dẫm, hắn ta chỉ có mỗi thanh kiếm thôi, chỉ cần đánh văng thanh kiếm là xong! – Nhất Sơn Ác quỷ lại cau có.

- Nhưng mà đáng sợ… - Nhất Sơn thiên thần lí nhí, cả người thu lại, hai ngón trỏ chọc chọc vào nhau.

- Câm C** đi! – Nhất Sơn ác quỷ nổi điên, lấy cái búa siêu to khổng lồ đập văng Nhất Sơn thiên thần thành những ngôi sao xa xôi.

Nhất Sơn đấu tranh tâm lí xong, hít một hơi thật sâu, ổn định tâm lí, chuẩn bị tinh thần, gồng cơ bụng, thít cơ mông, trong bộ cơ giáp người que ngớ ngẩn, hắn hét lớn.

- Bớt giả thần giả quỷ, có ngon thì tới đây.

Chấn Dương khống chế robot Tùng Quân gương mặt bị mặt nạ che đi nhưng trong tâm thì đang cười. Từ những chỉ số sinh học mà robot quét được, nhịp tim của Nhất Sơn đang tăng nhanh hơn, hơi thở của hắn cũng gấp hơn. Đặc biệt dùng hắn cố gồng người nhưng đôi chân khụyu gối vào nhau run cầm cập đã phản bội hắn.

- Thích thì nhích.

Thu vỏ kiếm vào không gian chứa đồ của hệ thống, Tùng Quân từng bước tiến tới, chậm rãi khoan thai. Nhất Sơn lúc này không còn vẻ thoải mái như trước, hắn run run từng bước lùi lại.

Tùng Quân càng tới gần, Nhất Sơn thở càng gấp, tim đập càng nhanh, bước chân càng run rẩy.

Tùng Quân đột ngột xông thẳng về phía Nhất Sơn, một kiếm vung tới.

Nhất Sơn hoảng hồn, hắn hét lớn.

- Ta đầu hàng!

Thanh kiếm của Tùng Quân dừng lại, chỉ cách mặt nạ khôi giáp của Nhất Sơn vài xentimét. Áp lực từ cú vung kiếm không vì thế mà ngưng lại, chỉ thấy luồng áp lực cực lớn lấy Nhất Sơn làm ranh giới mà ép ra phía sau. Dưới áp lực này màn chắn linh khí cũng run lên. Phải biết màn chắn này dù là Nguyệt cấp 5 cũng phải đánh trực diện với làm nó run lên như vậy.

Vì quá sợ hãi, Nhất Sơn ngã huỵch ra sàn đấu ngất xỉu. Chỉ thấy khôi giáp của hắn không có Nguyệt Khí chống đỡ liền bị giải trừ, để lộ ra Nhất Sơn đang sùi bọt mép, chốc chốc lại giật giật mấy cái. Giữa hai chân hắn đã thấm ướt đẫm nồng mặc mùi amoniac.

Những trận chiến xung quanh cũng vì áp lực từ cú vung kiếm này mà ngưng lại. Nhiều kẻ không hiểu chuyện gì, chỉ thấy một thanh niên đang nằm ngất xỉu, giữa hai chân là vũng nước màu vàng.

Trọng tài đơ mất mấy giây cũng lấy lại tinh thần tuyên bố Tùng Quân chiến thắng.



Tùng Quân rời đi sân đấu, vừa tiến vào khu nghỉ ngơi liền nhìn thấy Trần Tâm.

Trần Tâm hai mắt chăm chăm nhìn Tùng Quân.

- Ngươi tên gì? Tới từ đâu?

- Tùng Quân, kiếm tu Xích Quỷ hội.

- Xích Quỷ hội? Tùng Quân? Được, ta sẽ nhớ cái tên này.

Trao đổi xong, Trần Tầm nguy hiểm rời đi, để lại Tùng Quân đứng đó. Tùng Quân ba vạch đen trên mặt “Bệnh thần kinh à?”

Tầng 4 Lầu quan sát.

- Thật đáng sợ.

Mộc Thanh chưa hết bàng hoàng. Đôi bàn tay nhỏ nhắn của nàng vẫn còn run rẩy. Nhớ lại ngày mà nàng cùng Hồng Liên đi đò, nàng thật sự loạn. Nếu như ngày đó Tùng Quân vì chướng mắt nàng châm chọc hắn mà cho nàng một kiếm, thì dù có ai đi chăng nữa cũng không cứu được nàng. Thậm chí nàng còn có thể làm Hồng Liên bị liên lụy. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Hồng Liên, chỉ thấy người tỷ tỷ này đang nhìn mình đầy lo lắng.

Hồng Liên hơn ai hết, nàng hiểu Mộc Thanh rất rõ. Dù Mộc Thanh có nghịch ngợm, con nít đi chăng nữa, thì Mộc Thanh vẫn luôn yêu thương và lo lắng cho người thân. Nàng biết bây giờ Mộc Thanh đang rất sợ hãi vì đã đắc tội đối phương. Mặc dù đối phương không nói ra, nhưng điều đó không có nghĩa là đối phương sẽ không để bụng.

- Tìm cơ hội, chúng ta đi xin lỗi hắn.

- Vâng.

Mộc Thanh đáp nhỏ xíu.

Chợt có tiếng gõ cửa, Hồng Liên cùng Mộc Thanh ra mở của. Bên ngoài là một nữ sinh của Thanh Long tiền viện. Nàng tới để báo cho Hồng Liên trận đấu của nàng sắp bắt đầu, nên mời nàng ra võ đài.

- Tới lượt tỷ lên võ đài rồi, muội nhớ theo dõi đấy.

- Vâng, tỷ cẩn thận. Cố lên, tỷ là người mạnh nhất trong tất cả học viên, tỷ chắc chắn sẽ thắng.

Mộc Thanh cười hì hì, nét mặt sợ hãi bất ngờ vừa rồi bị quét đi sạch sẽ. Hồng Liên thấy vậy cũng an tâm phần nào. Nàng theo người học viên kia đi ra khỏi Lầu quan sát.

Bóng dáng nàng vừa xuất hiện, những khán giả phát hiện ra nàng bắt đầu hò hét cổ vũ cho nàng. Càng có nhiều người thấy nàng, tiếng cỗ vũ ngày càng lớn.

Trên đài cao, Tiền Chí Nhân phổng cả mũi lên. Lão muốn hét lên với tất cả những kẻ đang ngồi ở đây rằng “đấy, con gái ta đấy”. Nhưng cố kị thân phận, lão đành phải thôi.

- Đấy là Hồng Liên con gái của Tiền viện trưởng? Đúng là rất xinh đẹp.

Đại diện của Chu tước hữu viện tấm tắc khen. Vốn dĩ nàng là một người thích cái đẹp, nhìn thấy một thiếu nũ xinh đẹp như Hồng Liên, nàng cũng không tiếc lời mà khen một câu.

Như bị châm ngòi nổ, lão già vô liêm sĩ Tiền Chí Nhân hô hố cười.

- Đúng đúng, đấy là con gái của ta, Hố hố! Tiểu nữ nhà ta không chỉ đẹp, cầm kì thi họa đều giỏi. Hố Hố. Có đứa con gái như vậy ta vô cùng mát lòng mát dạ. Con bé từ nhỏ đã…

Lão bắt đầu phun trào những điều tốt đẹp nhất về con gái lão, mặc dù những người ở đây đã nghe lão nói về con gái lão cả ngàn lần rồi. Mà lần nào lão cũng nói vừa dài, vừa dai. Người khác không biết còn tưởng lão là tên biến thái theo dõi con gái nhà lành. Đại diện của các học viện khác cũng không đáp lại lão, họ chỉ nhìn đại diện của Chu Tước hữu viện bằng cái nhìn không thể nào thân thương hơn được. Đại diện của Chu Tước hữu viện khi nhận những ánh mắt tình thương mến thương này chỉ biết ái ngại mà tằng hắng giọng quay mặt đi, làm một bộ ta không biết, không có biết.

Bên dưới, Hồng Liên tiến lên võ đài. Khi nàng đặt chân lên võ đài đã thấy đối thủ của mình đang ngồi đợi.

Đối thủ của nàng là một thiếu niên mặc quần cọc, ngực để trần, cơ bắp cuồn cuộn. Vũ khí của hắn là đôi gang tay bằng kim thiết màu vàng đất. Thiếu niên khoanh tay mà ngồi, từ hắn toát lên cảm giác vững vàng như một tảng đá lớn, gió xô không đổ, nước đẩy không đi.