Khởi Hoài

Chương 20




Phó Thanh Như khẽ nhíu mày, dáng vẻ đắn đo nói: "Vừa nãy tôi không chú ý, bị người lấn vô tình trẹo chân."

A Dư cúi đầu nhìn chân cô, quả nhiên hơi sưng đỏ, anh nói: "Tìm một người thợ đóng giày sửa lại nhé?"

Cô nói: "Không sao, ngồi xe kéo là được."

Cô thất thểu đi về trước, hình như A Dư muốn dìu cô, nhưng nâng tay lên giữa không trung, thì ngừng lại, lặng lẽ đi theo.

Một lát sau, anh bỗng nhiên nói: "Mợ chờ một lát."

Phó Thanh Như nghi hoặc, thấy anh đến chỗ một đứa trẻ bán lê đang canh giỏ trúc ở ven đường, đưa nó một đồng đại dương, nói gì đó, chớp mắt liền dắt một chiếc xe đạp tới, cười nói với cô: "Ở đây không dễ gọi xe kéo, nếu mợ chủ không ngại, tôi chạy xe chở mợ về."

Tất nhiên là một chiếc xe cũ, Phó Thanh Như rũ mắt.

Cô do dự, hơi ngượng ngùng nắm vạt áo của anh, mấy lọn tóc mai đều bị gió xông vào mặt thổi tán loạn.

Ở nơi xe lắc mạnh, cô thở nhẹ một tiếng, không chút nghĩ ngợi ôm lấy eo anh, sau đó lại hoảng sợ muốn buông ra.

A Dư một tay nắm ghi-đông, tay kia đè bàn tay sắp rụt về của cô lại, vì thế xe đạp bắt đầu lảo đảo, cô sợ nói: "Anh đừng thả tay."

Anh thấp giọng nói: "Tôi không thả, mợ cũng đừng thả."

Phó Thanh Như hơi sửng sống, nghe thấy rõ ràng nhưng không dám tin là mình đã nghe thấy.

Hình dáng A Dư càng ngày càng nổi bật trong ánh chiều tà, ngay cả từng sợi tóc cũng như nhuộm một màu êm dịu. Anh chạy xe chở cô đi thẳng về phía trước.

Cô giống như đã tìm được tự do, đột nhiên vứt bỏ gông xiềng đeo trên vai, chỉ mong cứ chạy mãi chạy mãi như thế.

- ---- -----

Doanh trại Ngạc Bắc là đại doanh chủ lực của Phàn quân, vũ khí huấn luyện lần này là số vũ khí mới mua kia.

Trước khi ra bắc, Tạ Kính Diêu dẫn theo hai thủ hạ đắc lực là kiện tướng Thạch Lỗi và Quách Húc đến doanh trại thao luyện, mặc kệ gió mưa, chặn những phe phái bảo thủ trong quân không nói được nữa câu.

Anh biết chuyến này đến Phùng gia sẽ không thuận buồm xui gió, nhưng không ngờ chuyện so với tưởng tượng còn khó giải quyết hơn. Đã sớm làm xong công tác tư tưởng, cũng đã kiên nhẫn xử lí, nhưng tước nay thời gian không đợi người, chậm hơn một khắc có lẽ sẽ thay đổi trăm lần ngay lập tức.

Nhất định không được có sơ hở, anh nghĩ tới nghĩ lui, không thể không gọi điện về nhà.

Xe lửa nhả hơi hơi nước sương trắng, xình xịch chạy vào trạm Định Tây. Trong phòng bao hạng nhất, Nguyệt Hương hà hơi nóng lên kính, lau sạch những giọng sương đọng nhìn ra ngoài.

Chỉ nghe thấy tiếng còi kêu vang, xe lửa từ từ ngừng chạy, Nguyệt Hương nhìn cảnh vật ngừng lại ngoài cửa sổ, giọng nói nhưng trút khỏi gánh nặng: "Đường đi xa thật đó, cuối cùng cũng đến, em sắp chết ngạt rồi."

Vừa xuống xe lửa, cả người đã lạnh cóng run lập cập, Nguyệt Hương xách va li, thấy Phó Thanh Như đang đứng yên, chỉ mặc một chiếc áo đầm, ống tay áo bằng ren tung bay, cả người như sắp bị gió thổi đi.

Nguyệt Hương bận rộn khoác áo choàng lên hai vai Phó Thanh Như, vội vàng kêu lên: "Cô chủ, chỗ này là đầu gió, chị đứng lát lại nhức đầu đó. Tuy lúc này là cô gia gọi chúng ta tới, nhưng bà đã căn dặn kĩ càng, nếu chị bị bệnh, về nhà em chắc chắn sẽ bị mắng chết."

Phó Thanh Như cười nói: "Nào có nghiêm trọng như vậy."

Nguyệt Hương nói tiếp: "Tất nhiên là có chứ."

Hai người đang nói chuyện, trông thấy trạm xe chung quanh đã có người đứng gác, mấy anh lính mặc quân phục đi tới chỗ các cô, đằng sau có cả người hầu, Phó Thanh Như biết trong lòng là người của dượng tới.

Mấy người kia đến trước mặt cô, một người phụ nữ trung niên trong số đó mặt đầy vui mừng nói với Phó Thanh Như: "Có thể coi là đến kịp lúc, mợ ba, tôi là thím Hứa được lão gia phái tới để đón mợ, xe ở ngay bên ngoài."

Phó Thanh Như gật đầu, sớm đã có người làm cầm va li thay Nguyệt Hương, thím Hứa vô cùng lễ phép, mang các cô ra khỏi trạm xe lửa.

Ba chiếc xe hơi màu đen đậu bên ngoài, cô ngồi ở ghế phía sau.

Chạy qua hơn nửa nội thành, lúc xe chạy vào cửa, sắc trời đã tối, bóng đen bốn phía lay động, phóng tầm mắt nhìn chỉ thấy tường gạch thêm cao, xa gần tất cả đều là nhà.

Có người làm xuống xe trước, mở cửa xe nói: " Mời cô Phó xuống xe đi theo tôi, ông bà chủ đã đặt biệt mở tiệc chào đón cho cô."

Phó Thanh Như đi theo sau người đó, nhìn bóng đêm đầy trời, nhất thời quên nhìn đường, bất ngờ va vào ai đó, gót chân đứng không vững, cả người ngã ra sau, nhưng lại được người nào đó ôm lấy eo.

Lòng cô run lên, ngước mắt mới nhìn thấy tướng mạo của người kia, vội vàng đứng dậy rời khỏi ngực anh, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Cậu ba."

Trong mắt hiện lên nụ cười, Tạ Kính Diêu chống gậy, cúi người nhìn cô nói: "Đi bộ nhìn trời không nhìn đường, trên trời có hoa nở à? Còn nữa, em gọi tôi là gì?"

Cô luống cuống, không tự chủ lùi ra sau, không ngờ phía sau là lan can, lúc cô sắp va vào, anh lại đưa tay kéo về.

Phó Thanh Như để hai tay trong ngực anh, chỉ cảm thấy tay anh như chiếc bàn là nóng hổi ôm lấy mình.

Cảm giác mất tự nhiên này khiến cô càng muốn tránh ra, ai ngờ eo lại bị ôm chặt hơn, dán thẳng vào người anh, đang lúc hốt hoảng thì nghe thấy một tiếng cười khẽ trên đỉnh đầu.

"Tôi là chồng em, em sợ gì chứ?"

Cô đột nhiên rung động, nhìn Tạ Kính Diêu trước mặt như thay đổi thành người khác.

Quân trang thẳng thóm, áo khoác quân đội màu đen bọc lấy thân hình cao lớn, nhìn không ra chút suy nhược nào do ngồi xe lăn lâu ngày, ngược lại vô cùng hào khí.

Gương mặt kia bị chiếc nón lính che lại, phủ một chiếc bóng mờ mờ, ánh mắt sâu thẳm dù là ai cũng không đoán được bên trong có bao nhiêu điều. Tay cô vô tình chạm vào chiếc súng lục nằm trong túi vũ trang giắt bên hông trong chiếc áo khoác của anh, vừa cứng vừa lạnh.

Ngắm nhìn cô gái mấy ngày không gặp, Tạ Kính Diêu định giơ tay vuốt ve gương mặt thanh khiết, chợi nghe thấy nha hoàn đằng trước nói: "Cậu Ba, Cô Phó, chỗ này dột nước ẩm ướt, cẩn thận đường trơn ạ."

Phó Thanh Như ừ đáp, thuận thế thoát khỏi ôm ấp của anh, hỏi: "Dì và dượng dạo này có khỏe không?"

Lòng cô biết rõ, Tạ Kính Diêu gọi cô tới, tuy anh nói dì và dượng nhớ cô, nhưng thật ra chỉ là thuận nước đẩy thuyền tạo ra một ân huệ mà thôi, dượng không phải người dễ bị anh thao túng, nếu anh muốn thuyết phục dượng đi đàm phán với Phùng Ngọc Tường, chắc chắn phải chiều theo lòng người trước.

Cô đến lần này, chẳng qua chỉ là để rải đường cho anh, giúp kế hoạch của anh thực hiện trót lọt hơn.

Nha Hoàn trả lời: "Từ lúc đổi sang uống thuốc Tây, chứng nhức đầu của bà đã khá hơn nhiều, nhưng trong lòng nhớ cô Phó, trước đây một hai tháng cô lại tới chơi, nhưng bây giờ thành hôn lâu như vậy vẫn chưa gặp, quá nhớ nên ngày nào cũng giành thời gian qua đây trông mong đó!

Cô cười nói: "Dì vẫn luôn lo lắng để bụng như vậy, sau này chỉ sợ thời gian tôi về đây cũng không được bao nhiêu, nếu dì hỏi thì cô khuyên nhiều hơn, bảo rằng dù gì tôi cũng không phải người ở đây, tất nhiên sẽ không ở lại mãi được."

Nha hoàn cười đồng ý.

Tạ Kính Diêu yên lặng nghe, cảm thấy mấy lời này có ý tứ sâu xa, giống như là đang cố ý tiết lộ một ít thông tin.

Bà Tần chờ trong phòng khách luôn nhìn ra ngoài, Tần Chấn Nghiệp nhìn thấy mấy bóng ngời ở xa xa đang lại gần, bỗng nhiễn nở nụ cười.

Bà Tần lập tức đứng dậy, bước tới cầm lấy tay của Phó Thanh Như, vừa lấy khăn lau nước mắt, vừa nghẹn ngào gọi tên cô.

Phó Thanh Như khẽ mĩm cười, thân thiết đỡ bà vào phòng an ủi: "Dì đừng như vậy, không phải con đã về thăm dì đây sao?"

Tạ Kính Diêu đã sớm ra mắt người Tần gia, nên cũng không khách sáo, sau khi được mời vào ngồi liền nâng chung trà lên, trấn định như thường tự uống.

Tần Chấn Nghiệp nói: "Mấy tháng trước công việc bận rộn không rãnh quan tâm tới những chuyện khác nên chưa kịp tham gia hôn lễ của con, dì con vì chuyện này mà giận ta rất lâu, vốn định đến Giang châu thăm con, nhưng con cũng biết bệnh nhức đầu của bà ấy không thể đi xa được, mấy ngày này mới khá hơn."

Phó Thanh Như nói: "Sao dượng lại nói mấy lời khách khí này chứ? Sức khỏe dì không tốt, con vốn là cháu gái phải về thăm mới đúng. Chẳng qua từ sau khi thành thân bị chuyện khác kéo dài đến giờ, mong dượng đừng trách tội."

Tần Chấn Nghiệp cười nói: "Sao ta có thể trách tội con được? Dù có không vừa lòng, thì cũng là dượng sai trước."

Hai người lại khách sáo thêm một lát.

Tần Kính Diêu chỉ uống trà, rất ít nói chuyện, thỉnh thoảng Tần Chấn Nghiệp hỏi tới cuộc sống sau khi cưới, cũng bình tĩnh trả lời mấy câu.

Trên bàn tròn cẩm thạch tây dương bày những chiếc đĩa bằng sứ Thanh Hoa trang trí vô cùng tinh xảo, thức ăn bên trong sắc hương đều đủ, có thể nói là cao lương mĩ vị. Tiệc rượu tiến hành trong tiếng nói cười ăn ý và lặng lẽ.

Hình như tâm tình của Tần Chấn Nghiệp không tệ, mời rượu cùng với Tạ Kính Diêu, liên tục cụng ly, cuối cùng gò má của hai người đều đỏ bừng, cơ thể lảo đảo không vững, được người làm chia ra đỡ về phòng nghỉ ngơi.

Anh không mở mắt, đột nhiên cầm lấy tay nha hoàn, mơ màng gọi: "Thanh Như..."