Phó Thanh Như nhìn thẻ, không biết ý nghĩa của nó. Ông lão thấy cô ngẩn người liền nói: "Cô gái, để lão xem, giải nghĩa cặn kẽ cho cô."
"Không cần, không cần đâu." Nguyệt Hương nhanh tay thả lại thẻ vào ống, âm thầm nói bên tai: "Cô chủ, trước kia cha em nói với em rằng không thể tùy tiện xem bói, cũng không thể tùy tiện tin vào bói toán."
Phó Thanh Như cười cười, vốn cũng không định hỏi kết quả, liền đặt tiền coi bói lên bàn nhỏ, đứng dậy trông thấy một anh lính tới cạnh Tạ Kính Diêu nghiêm chào, hô: "Tham mưu thường, dinh thự có triệu tập khẩn!"
Cách người đi đường qua lại, cô nhìn ngọn núi phía xa.
Cô nghĩ, Chương Dịch Chi có lẽ sẽ ghét mình, cho rằng cô là người ý chí không kiên định... Nhưng hôm nay, cô nhất định phải nhẫn nại, một ngày nào đó cô có thể nói với anh tất cả chỉ là chuyện bất đắc dĩ.
Khi đó, anh nhất định sẽ biết nỗi khổ của cô.
Lúc xuống núi, xe đã chờ sẵn. Phó Thanh Như đang cầm hoa, im lặng đi theo sau.
Tạ Kính Diêu nhìn Thạch Lỗi bên kia, Thạch Lỗi lập tức lấy một món đồ từ trong tay lính canh, đưa tới bằng hai tay, là một một chiếc khăn quàng lông thỏ trắng tuyết.
Tạ Kính Diêu giơ tay lên, cài lại nút áo ở cổ cho cô, rồi sửa sang lại lớp lông, gom lại chiếc cằm nhọn.
Phó Thanh Như ngước mắt, khẽ cắn môi: "Sao anh lại mang bên mình khăn quàng cổ của con gái?"
Anh đáp: "Nơi này lạnh hơn trong phố rất nhiều, xuống núi phải hứng gió, nên bảo người chuẩn bị khăn quàng cổ cho em."
Cô mím môi cười, mặt không tự chủ ửng hồng.
Bốn bề yên tĩnh, cách gần chỗ bọn họ, chỉ có Thạch Lỗi đứng cạnh xe. Tạ Kính Diêu nhìn cô hồi lâu, rồi ghé vào tai cô nhẹ giọng nói: "Thanh Như, không phải ai cũng xứng với chiếc khăn quàng này đâu."
Thong thả không vội vàng, giọng nói đốt nóng nhân loại.
Phó Thanh Như ngẩn ra, bỗng nhiên căng thẳng thần kinh, anh cười nói: "Được rồi, về thôi."
Anh vốn mang bao tay, lúc nói chuyện với cô tùy ý cởi một chiếc, bây giờ nắm tay cô, cảm thấy tay cô lạnh băng, chắc là bị gió thổi lạnh.
Anh cởi luôn chiếc kia, đưa hết hai chiếc cho cô nói: "Tay lạnh thế này, em đeo đi."
Phó Thanh Như cũng có một đôi bao tay bằng len, nhưng hôm nay quên mang theo, thấy anh cầm tay mình trong bàn tay, vội vàng rút về, không ngờ lại làm cho anh nắm chặt hơn, không thể động đậy, thế là cô lắc đầu nói: "Tôi không cần đâu."
Thật ra trên người cô không cảm thấy lạnh, chẳng qua ngón tay bị gió thổi lâu nên hơi lạnh. Tạ Kính Diêu thấy cô không nhận, dứt khoát đeo vào cho cô.
Cô không cách nào từ chối nữa, không thể làm gì hơn là để anh đeo vào. Có điều, bao tay quá lớn, lúc giơ tay lên phần vải trống ở các ngón tay sẽ bị rũ xuống, dáng vẻ vui nhộn này chọc cô không nhịn cười được.
Mùi hoa hòa theo gió núi bay tới, tóc đen dài bay bay trên lớp lông thỏ mềm mại, đôi khuyên trân châu trên tai đong đưa qua lại, nhưng cô hãy còn cười, khóe miệng cong cong mang theo mấy phần trong sáng của thiếu nữ.
Tạ Kính Diêu nhìn gương mặt như tuyết như ngọc của cô, đột nhiên cảm thấy sự mềm mại lọt thẳng vào tim.
Thạch Lỗi thấy tình cảnh này, không biết nên làm sao, bất đắc dĩ hỏi: "Cậu chủ, đội vận chuyển vũ khí của Quách Húc tối nay sẽ về đến bến tàu ven sông, bây giờ đi kiểm tra, hay hoãn đến ngày mai ạ?"
Tạ Kính Diêu quét mắt sang, lạnh lùng nói: "Tôi bảo cậu hoãn lại à?"
Thạch Lỗi hơi sủng sốt, bật thốt lên: "Nhưng không phải cậu muốn đưa mợ về..." Lời vừa ra khỏi miệng đã biết mình lắm mồm, vội vàng ngừng lại.
Tạ Kính Diêu quay đầu nói: "Mai tôi phải đi Định Tây (tỉnh Cam Túc), có lẽ lại bận thêm một đợt nữa."
Phó Thanh Như thấy sắc mặt anh nghiêm túc, nhíu mi nói: "Có đại sự gì sao?"
Anh lắc đầu: "Không cần lo lắng, không có chuyện gì lớn cả."
Phó Thanh Như nhớ lại lúc nãy anh lính có đưa cho anh một xấp tài liệu, có lẽ là nói về chuyện này, nhưng trước giờ cô rất ít quan tâm đến chuyện chính trị, nên cũng không hỏi thêm.
"Thạch Lỗi, cậu đến quân đội trước đi."
Tạ Kính Diêu rút một điếu thuốc, đang tính bật lửa, nhưng lại nghĩ đến chuyện gì đó cau mày.
Thạch Lỗi nhận lệnh, mở cửa xe cho anh.
Phó Thanh Như ghé mắt nhìn, thấy anh yên lặng ngồi nơi đó, mặt mũi tuấn tú chìm trong u ám, ánh mắt như hòn đá đen ngập trong nước lạnh, như đang suy tư điều gì.
Nếu chân không có tật, có lẽ anh sẽ không cam lòng khuất phục sau người khác, đã sớm lập chiến công hiển hách trên chiến trường rồi nhỉ?
Đến khi xe rẽ qua khúc cua, đi về phía chân núi, cô mới thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn bó hoa dâm bụt đang ôm trong ngực.
Rừng trúc bên đường xào xạc vang dội trong gió, tiếng thở của rồng nho nhỏ, đuôi phượng u tùm.
Cô đưa ngón tay ra, lướt qua phiến lá xanh biếc ướt át, ngay cả chính bản thân cũng không phát hiện, môi lặng lẽ kéo một độ cong nhàn nhạt.
- ---- -----
Vì Tạ Kính Diêu đi Định Tây, bà hai bái Phật trên núi, bảo rằng muốn ở lại trong miếu một thời gia, nghiên cứu và cảm ngộ Phật pháp cùng trụ trì. Tuyết Anh chạy ngược chạy xuống tổ chức hội thi vẽ ở trường, làm cho nhà lớn cực kì thanh tĩnh.
Phó Thanh Như lại mắc bệnh, cơ thể vừa mới khỏe lại. Ông Nhã thị vốn định tới miếu Thành Hoàng chơi, thấy khí sắc của cô vừa khỏi bệnh nên không dẫn theo.
Chiều hôm đó, cô ngồi trên chiếc ghế chạm rỗng màu ngà đọc sách, thi thoảng với lấy một miếng bánh hạnh nhân đặt trên bàn ăn, vô ý ngẩng đầu thì thấy A Dư cầm bình tưới, chăm sóc mấy khóm hoa ngọc trâm dưới chân cười.
Cô cười một tiếng, đứng lên.
Có một người hầu khác nhận lấy bình nước trong tay anh, A Dư chỉ vào một chậu "lựu nghìn lá" nói: "Mang chậu này dời đến chỗ có ánh mặt trời đi, đợi tôi quay lại thu dọn."
Phó Thanh Như còn chưa kịp nói chuyện thì đã thấy một nha hoàn lại gần, cung kính nói: "Mợ ba, bà ba sai nô tì tới nói với mợ, mấy ngày trước bà có đặt mấy xấp vải ở cửa hàng tơ lụa, bây giờ bà có việc không đi được, phiền mợ đến đó một chuyến lấy về."
"Sao đột nhiên lại mua vải may đồ?"
"Mùng hai là sinh nhật mợ cả, mặc dù Đốc quân không có ở nhà, nhưng bà ba nói cũng không thể không tổ chức. Ít ra phải náo nhiệt một chút, chớ để người ngoài trông thấy mà cười nhạo."
Hóa ra là sắp tới sinh nhật của chị dâu, cô vuốt cằm nói: "Tôi biết rồi."
Xe hơi đến cửa hàng tơ lụa Thụy Phụ Đường, Phó Thanh Như xuống xe, vừa tới đã có vài người làm đón tiếp, bưng trà đưa nước hầu ạ. Nghe nói người của phủ Đốc quân tới, ông chủ vội vàng chạy từ trên lầu xuống.
Gấm vóc đã chuẩn bị xong đặt trước mặt, cô ngồi bên chiếc bàn sơn vàng, nhìn người kiểm đồ, còn mình thì đối chiếu hóa đơn. Tơ tằm, gấm trang hoa, gấm hoa... bày la liệt.
Ông chủ không dám thờ ơ, không bao lâu đã kiểm hàng xong, sai người làm khuân giúp lên xe. Chớp mắt đã chạng vạng tối, trời nhuộm màu đỏ.
Phó Thanh Như cho tài xế lái xe về nhà trước, còn mình thì sang chỗ bồi bàn gọi điện thoại.
A Dư đứng ở cửa, thật lâu sau mới thấy cô ra ngoài, đi đứng khập khiễng, sắc mặt hơi lạ.
Anh đi lên trước hỏi: "Sao vậy, trật chân à?"