Phó Thanh Như vừa quay đầu đã phát hiện tư thế như vậy, cả người gần như dán hết vào ngực anh, cô kinh hoảng lùi về sau, nhưng sự né tránh theo bản năng đó lại làm cho anh đột nhiên nổi nóng, dùng sức đè cô lại.
Anh ra tay mạnh, khiến cô cau mày mở miệng nói: "Thả ra, đau."
Tạ Kính Diêu bừng tỉnh, lập tức thả tay, cô liền dịch sang hướng khác.
Cửa sổ nửa mở có gió lùa vào, thổi ống tay áo ngủ mềm mại bay bồng bềnh, làm lộ một phần của cánh tay nhỏ tuyết trắng, da thịt căng mịn, xương cốt non mềm như ẩn như hiện, dụ người thương yêu.
"Mới hơn nửa năm, sao em gầy vậy, do bọn họ chăm sóc không tốt à?"
Phó Thanh Như lắc đầu không nói.
Hình như Tạ Kính Diệu cũng không thèm để ý, cười nói: "Xem anh mang cái gì cho em nè?"
Anh cởi chiếc mũ lính xuống, cầm món đồ vốn được đặt ở chiếc bàn bên cạnh lên, là một gói đồ tinh xảo, quyển sách gần như không còn xuất bản trên khắp thành phố.
Phó Thanh Như kinh ngạc nhìn về phía anh, dáng vẻ bình thản kia, hình như không phải là người nói lời ác độc, tranh chấp với cô trong đêm tân hôn, ngay cả nụ cười cũng cực kỳ tự nhiên.
Tạ Kính Diêu nói: "Bình thường em thích đọc sách, nên anh cố ý nhờ bạn làm ở nhà in Trung Hoa tìm một quyển, anh nghĩ lúc rảnh đọc giải sầu cũng không tệ."
Cô không biết anh muốn làm gì, im lặng không lên tiếng nhận lấy, cúi đầu nhìn bìa ngoài mạ vàng.
Ngồi yên lặng một lúc lâu, cô thuận miệng hỏi: "Nghe chị hai nói phía nam không yên bình, chẳng lẽ giặc tới rồi à?"
"Chỉ sợ còn khó giải quyết hơn cả đánh giặc..." Tạ Kính Diêu buồn phiền đứng dậy, đổi chủ đề: "Có gì ăn không, anh ngồi xe một ngày, đến giờ vẫn chưa ăn tối."
Phó Thanh Như nghi ngờ nói: "Lúc bọn em ăn cơm, không phải cha mẹ đã sai người để đồ ăn lại cho anh sao? Anh xuống lầu hỏi thử đi."
Tạ Kính Diêu ngả người, dựa vào ghế sa lông mệt mỏi nói: "Không còn sức nữa."
Nhưng vừa nãy nắm bả vai cô không phải thế. Phó Thanh Như cảm thấy, rõ ràng là anh chơi xấu, cô chỉ có thể nhấn chuông gọi dì Chu, sai phòng bếp hâm lại đồ ăn mang lên.
Tạ Kính Diêu ăn hết hai chén cơm, uống xong ly rượu. Vì thấy hơi nóng, nên anh cởi áo khoác quân trang ra. Nhưng lúc vừa ngước mắt đã thấy cô nhìn mình, tròng mắt đen trắng rõ ràng, ánh mắt kia như sương đọng trên mái nhà vào mùa đông, vừa nhẹ nhàng vừa hờ hững, hiện ra chút lạnh nhạt.
Phó Thanh Như đứng dậy nói: "Anh mệt, tối nay ngủ ở đây cho khỏe đi, tôi ngủ với Nguyệt Hương."
Nghe lời nói khách khí của cô, để anh ôm chiếc chăn mới trên giường một mình, giống như chiếc chăn nhận chức vợ anh vậy, Tạ Kính Diêu cảm thấy một cảm giác khiến người ghét bỏ không nói nên lời.
Việc này rõ ràng là hạ lệnh đuổi khách.
Nhìn bóng người của cô đi qua đi lại, bao phủ trong ánh đèn, phảng phất như có một chiếc lông chim, chầm chậm lướt qua quả tim, ngứa ngáy dẫn dắt thần kinh, buồn bực giữa hai đỉnh chân mày tích tụ ngày càng nhiều.
Mặt trầm xuống, anh nhặt áo khoác lên, ngăn cô gái đang muốn ra ngoài lại nói: "Tôi về dinh thự."
Dứt lời, đầu không quay lại bước ra khỏi phòng ngủ.
Mưa nhỏ đi rất nhiều, theo mái hiên rơi xuống, như đồng hồ nước báo giờ. Mây tầng tầng trên bầu trời đêm, xa gần im lặng không tiếng người, chỉ có gió thổi hoa rơi.
Phó Thanh Như đang say sưa nhìn tấm bình phong pha lê năm màu, đột nhiên nghe thấy tiếng đẩy cửa, cô cho rằng Tạ Kính Diêu đổi ý, căng thẳng xoay người, nhưng lại thấy Nguyệt Hương dùng mu bàn tay lau nước trên mặt chạy vào.
"Cô chủ, cô gia tới ạ?"
Phó Thanh Như gật đầu.
"Vậy sao chị không nhân cơ hội này giữa cậu ấy ạ!" Nguyệt Hương mặt đầy tiếc nuối, dậm chân nói: "Em thấy á, cô gia không phải là không có ý gì với chị, miễn là cô chủ nhượng bồ, cậu ấy chắc chắn sẽ đối tốt với chị!"
Phó Thanh Như mỉm cười, nhìn bộ dạng hoàng đế chưa gấp mà thái giám đã gấp của Nguyệt Hương, cô chỉ thấy buồn cười, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, cô vội vàng kéo tay Nguyệt Hương hỏi: "Có phải có tin tức của anh Dịch không?"
"Có thì có... nhưng mà..."
"Anh ấy ở đâu? Còn ở Giang Châu không?"
Nguyệt Hương bị truy hỏi muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng đánh liều nói: "Cậu ấy kéo xe ở hãng xe Hưng Xương phía tây thành phố!"
Phó Thanh Như sững sờ.
Nguyệt Hương nói: "Mới đầu em cũng tưởng là mình hoa mắt, nên vẫn lặng lẽ đi theo sau rất lâu, kết quả em thấy cậu ấy ngồi chung với những phu xe kia ở ven đường có khách tới thì kéo xe."
"Sao có thể..." Phó Thanh Như lẩm bẩm.
Hình ảnh hiện lên trong đầu cô, tất cả đều là thiếu niên tiền đồ sáng lạn, mặt mày lạnh như mai đỏ trong tuyết.
Anh ấy không thích cười, thậm chí trong mắt nhiều người anh hơi dị, nhưng khi nhìn cô, khóe môi luôn cong cong.
Anh ấy không cho phép người khác tùy tiện tới gần, đụng chạm, trước giờ áo quần gọn gàng sạch sẽ, nhưng sẽ leo lên cây sơn trà cao mấy mét để hái quả cho cô.
Lúc nhỏ cô rơi xuống nước khiến thân thể yếu ớt, thường hay ho khan, nhưng cô lại ghét thuốc, thế là anh liền tự tay nấu nước sơn trà đút cho cô.
Cô sợ uống không ngon, thì anh dỗ cô, bảo rằng uống một hớp sẽ kể câu chuyện trong sách, kết quả uống xong, anh chỉ kể đúng một câu chuyện, thế là cô tức giận dùng tay đánh, mắng anh là đồ lừa gạt...
Câu chuyện đó, cô vẫn còn nhớ rõ ràng.
Sau này có người tố cáo Chương gia tự buôn bán vũ khí, cơ nghiệp sụp đổ, tất cả cửa hàng đều bị tịch thu. Bác Chương và vợ không chịu nổi đả kích, hai người tự vẫn trong lao, anh đột nhiên mất đi người thân nhất.
Cô khẩn cầu A mã và mẹ, nhưng cha mẹ trước nay cưng chiều cô cũng kiên quyết né tránh.
Phó Thanh Như áy náy là vì không thể giúp anh vào lúc đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chương gia lụi bại, sụp đổ trong một đêm.
Nguyệt Hương biết cô xưa nay trọng tình nghĩa, sợ cô lại gợi lên nỗi thương tâm trước đây, vội vàng dùng lời nói trấn an.
Phó Thanh Như cũng không muốn nói gì, xua tay cho cho Nguyệt Hương đi ra, dựa vào ghế sa lông hai tay ôm đầu gối, ngồi đăm chiêu đến gần rạng sáng mới ngủ.
Trong lòng cô phiền muộn, cộng thêm nhiễm lạnh, hôm sau thức dậy liền cảm thấy mệt mỏi, nhưng cô vẫn gắng gượng ra khỏi nhà, gọi một chiếc xe trên đường, một mình tới phía tây thành phố.
Bên cạnh hãng xe Hương Xương có một quán rượu, người chưa đến gần đã nghe được hương thơm đậm đà.
Bên cạnh thềm đá đặt ba chiếc xe kéo, thời tiết lạnh giá, nhưng các phu xe chỉ mặc một chiếc áo lót bằng vải bông, tập trung một chỗ xoa tay tán gẫu.
"A Dư, ngày giỗ của em gái cậu sắp tới rồi nhỉ, mua vàng mã xong chưa?" Một người đàn ông trung niên lấy chiếc mũ quay đầu hỏi thanh niên trong góc.
Thanh niên kia không nhập bọn tán gẫu với bọn họ, nghe có người gọi mình mới ngước mắt nhìn, sau đó gật đầu.