Chương 76: Tựa như kén ngọc
Đôi lời của Lục:
thật ra tui không tính trì hoãn đến tận bây giờ đâu. Sau đợt đồ án tui viết được khoảng 15c tiếp theo rồi, cũng chỉnh sửa ổn áp rồi mới đăng lên. Ban đầu dự tính là trong tháng 10 up dần nhưng sau đó gia đình dính dịch sốt xuất huyết thay phiên nhau vào viện (╯_╰) tưởng là tui có thể kiên trì không sao ai dè cuối cùng cũng phải nhập viện, cả ngày tê tái trên giường, chả viết thêm được gì ╥﹏╥╥﹏╥╥﹏╥ . Bây giờ khá hơn rồi, tui sẽ tiếp tục viết, ace vào ủng hộ tiếp ạ. Ai có quên truyện như thế nào đọc lại chap trước cũng được, hihi.
Ps: nằm trên giường tui nghĩ về viết 1 bộ ngự quỷ, nhưng nghĩ lại bộ này mới khởi động mà drop thì tội lỗi quá :vvvv, Cầu phiếu cầu đánh giá, hứa sẽ ngoan không drop ahihi ( ͡♥ 3 ͡♥)
Chương 76: Tựa như kén ngọc
/QUẢN LÝ SẼ ĐIỀU TRA VỤ VIỆC NÀY/
/QUẢN LÝ SẼ ĐÍCH THÂN GẶP NGÀI SAU 24H NỮA./
/MONG QUÝ KHÁCH CÓ NHỮNG CUỘC GIAO DỊCH TỐT ĐẸP LẦN SAU. THÂN ÁI TẠM BIỆT NGÀI/
Ba dòng âm thanh cuối cùng vang lên trước khi cậu bị đẩy ra khỏi không gian. Khi xác định đã kết thúc Khôi Đăng mới dám thở lại. Nếu thêm mấy giây nữa thôi chắc chắn cậu sẽ bị ép c·hết.
“Đáng sợ quá. Chả lẽ thương nhân nào cũng có thực lực như vậy??? Moẹ kiếp con thỏ gian xảo.”
Cuối cùng cả buổi giao dịch đầy cạn bẫy này cậu chỉ thu về được thông tin về gia đình mình ở ngoài kia và 1 chiếc hộp lucky box bị ép mua.
“Cái hộp này ném đi cho rồi.” Nói thế nhưng cậu vẫn giữ lấy nó trong túi, tìm cách xoá bẫy trong đấy, dù sao cũng mất 0.1 điểm vận mệnh khônh thể vất đi được.
‘Nếu mình khắc chữ lên đây thì sao? Có thể không…?” Khôi Đăng thử [hoạ ấn] lên chiếc hộp, cổ tự băng giá nhanh chóng đóng băng nó rồi nhanh chóng tan rã. ‘Xem ra không được, thử cổ tự khác.’
Cổ tự bạo liệt kích hoạt cũng không làm vỡ nó được.
“Lẽ nào chỉ có thể tự tay mở nó ra???” Khôi Đăng cau mày nghĩ. “À. Quên dị năng của mình.”
[Hộp (bẫy) may mắn]: Có thể mở ra một món đồ có giá trị. Mở trực tiếp sẽ mất đi 100 điểm vận mệnh. Sử dụng chìa khoá sẽ mở hộp một cách bình thường không bị mất gì. (Ghi chú: dị năng chưa đủ khả năng để thấy đầy đủ thông tin.)
“Vậy là phải có chìa khoá.. Nhưng mà hộp này là hộp nắp gập thì lấy đâu ra ổ khoá mà khoá???” Xoay đều các mặt để kiểm tra nhưng không thấy lỗ khoá nào cả. Đành chịu thôi, dị năng vẫn còn thấp không thể làm gì khác.
“Anh ơi… anh chưa ngủ ạ???” Linh Đan ngái ngủ gọi cậu khi thấy cậu đứng ở đấy.
“Ừ, giờ anh ngủ đây.” Khôi Đăng cất hộp đi, khắc ra cổ tự bụi cây tạo thành hàng rào bảo vệ cho họ.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy Khôi Đăng phát hiện Linh Đan có vẻ mệt mỏi, nghi là sắp tái phát nhưng ngoài việc cô bé cảm thấy mệt mỏi, buồn ngủ đầu có chút nóng ra thì không có gì khác cả. Cả hai đi về hướng ánh sáng, gặp thấy ma hay côn trùng nguy hiểm vẫn cứ âm thâm đi qua.
Đến trưa khi mặt trời lên thiên đỉnh, hai anh em trốn trong một hốc đá chờ con rết đen đi qua. Nhìn cô bé ôm chân im lặng không dám cử động, Khôi Đăng chỉ biết cười nhẹ xoa đầu bé. Trông cô bé như con sóc vậy.
“Anh ơi em ngứa.” Cô bé nói, tay gãi gãi sau lưng. Khôi Đăng vạch áo bé ra thấy lưng cô bé nổi các vết đỏ liền vội lấy thuốc mỡ bôi vào cho bé. Nhưng nó không bớt ngứa chút nào. Khôi Đăng đành bóp nát thạch tự hồi quang, thứ mà giờ chỉ còn vài viên cho cô bé. Các vết đỏ có dịu đi nhưng không hoàn toàn biến mất.
“Em có chạm vào gì không? Hay bị dị ứng phấn hoa hoặc cái gì đó không?”
“Không ạ…”
“Tệ thật, năng lực quả anh giờ không dùng đươc nên không biết được gì. Khi nào ngứa bảo anh.” Khôi Đăng ngó ra ngoài xem con rết đi chưa, kết quả vừa nhòm ra đã thấy nó đánh nhau với mấy con quái vật khác không để ý đến chỗ này. Cậu ra hiệu cà hai im lặng.
Bế Linh Đan cậu cẩn thận chút một di chuyển ra ngoài. Nhưng vừa đi được không quá xa cậu liền cảm nhận được mùi kiến nồng nàn. ‘Cái mùi này… ở quanh mình.’
Cậu ngước lên nhìn thấy trên cây những con kiến đen bu kín một cành, con nào cũng to bằng nắm tay trẻ em, lít nha nhít nhít. Cậu nuốt nước bọt, kích thước chúng không đáng sợ nhưng đáng sợ ở số lượng.
“Suỵt, em đừng lên tiếng, bọn chúng có vẻ chỉ nhìn chúng ta thôi. Không có gì phải sợ.” Nó thế nhưng Khôi Đăng đã triệu hồi dây xích, sẵn sàng chạy thật nhanh. Khôi Đăng đúng, bầy kiến đang dõi theo họ. Không những thế tiếng đánh nhau ở chỗ quái vật cũng đã dừng rồi. Khôi Đăng nhìn sang phát hiện chúng nó đình chiến mà cùng nhìn họ.
“Thôi toi rồi.” Khôi Đăng tặc lưỡi. “Bị cả đám lão đại chú ý sao thoát đây.”
Linh Đan thấy thế cũng túm áo sợ hãi trốn vào ngực cậu. Lúc này lưng cô bé càng thấy ngứa hơn. “Anh ơi… em ngứa quá.”
“Ừm… bám chặt lấy anh, anh sẽ chạy đến nơi an toàn.” Khôi Đăng trừng mắt nhìn chúng, địch bất dộng ta bất động. Cuối cùng cậu ra tay trước, ném thạch tự bạo nổ, sương khói vào chúng rồi đu xích thật nhanh đến chỗ khác.
Nhưng những con quái đấy chả bị ảnh hưởng gì, điên cuồng đuổi theo cậu. Những móng vuốt sắc bén không ngừng vươn tới cậu, nó càng lúc càng gần. Khôi Đăng không ngừng ném ra những thạch tự mình có cản chở chúng.
“Lục thi hoả” ngọn lửa xanh bắn về phía chúng, tuy có thể khiến chúng e dè nhưng không thể đẩy lùi chúng. Khi cậu phóng dây xích một lần nữa liền bị thân ảnh bọ ngựa xuất hiện phía trước, nhát cắt thập tự cắt đứt dây xích của cậu. Phía sau không ngừng công kích bắn vào cậu làm cậu ngã lộn nhào trên đất. Khôi Đăng hai tay ôm chặt lấy Linh Đan không để cô bé đau.
“Chó má…” Nhìn tầng tầng lớp lớp côn trùng đủ kích thước dang bao vây lấy hai người, Khôi Đăng nắm chặt dây xích, hai vệt đen thanh tao cũng bị cưỡng chế xuất hiện. “Đau quá, xương sườn với tay gần như gãy rồi.”
Rít Kít kít…. Có những con không kìm lòng được mà lao lên trước, đa phần là những con sâu bọ trở nên to lớn, không có năng lực gì. Đáp lại chúng là những đòn roi, những ngọn lửa xanh. Khôi Đăng biết những con nhỏ yếu này chỉ là rác ruỏi bỏ đi, muốn tiêu hao sức của cậu, để rồi những con mạnh nhất sẽ sơi tái họi cuối cùng.
Linh Đan càng lúc càng ngứa, thậm chí trên người xuất hiện những bọc mủ toét máu. Khi thấy máu cô bé, lũ côn trùng càng rít gào phất kích điên loạn hơn.
“Lẽ nào chúng thật sự đến đây vì Linh Đan?” Khôi Đăng thầm nghĩ. “Đậu má, mới hứa với anh ấy xong giờ lại c·hết như vậy. Chó thật sự.”
Khôi Đăng dưới sự t·ấn c·ông không ngừng mà thở hổn hển, cả người tê nhức. Linh Đan một bên khóc nấc không phát ra âm. Khôi Đăng xoa đầu cô bé, ra hiệu không sao.
Cuối cùng… bầy quái trùng đồng loạt lao vào t·ấn c·ông họ, từng chiếc từng chiếc móng vuốt sắc bén, hàng răng sắc nhọn áp sát tới họ. Khôi Đăng muốn dùng lục thi hoả nhưng nhận ra cậu không còn chút năng lượng nào nữa, hai mắt mệt nhọc muốn khép lại.
Từ đằng xa nhìn lũ côn trùng chen chúc vào một điểm không khác gì một ngọn núi nhỏ, đáng sợ cực độ. Thời gian như chuyển động chậm lại, từ trong ngọn núi ấy hắt ra những tia sáng nhỏ, dần dần trở lên to lớn hớn.
Ầm.
Cả ngọn núi côn trùng liền b·ị đ·ánh văng ra ngoài cả chục mét, những con gần nhất liền bị ánh sáng nuốt chửng không còn tro xác. Khôi Đăng cũng không ngoại lệ.
“Không. Đau quá… đau quá á á á aaaaa” Linh Đan chính là cội nguồn ánh sáng ấy, cô bé khống khổ không ngừng cào xé người mình. Xương cốt nứt ra, máu thịt chảy ra không ngừng rồi hợp ánh sáng kết thành thứ như kén tằm.
Khôi Đăng may mắn có mặt dây chuyền bảo vệ thoát khỏi c·ái c·hết nhưng không thể nào tốt hơn được, bụng cậu rách một mảng lớn, thậm chí cậu cảm giác như ngũ tạng đều đã nát nhừ.
Nhưng Khôi Đăng vẫn quan tâm tới tình thế Linh Đan hơn, cố gắng lê thân tới chỗ cô bé. Trước khi kén tằm hoàn toàn đóng kín cậu chỉ kịp nhìn gương mặt lấm lên nước mắt cùng đau đớn của cô bé. Bọn côn trùng thấy kén đã kết to như tảng đá, không còn hứng thú mà bỏ đi, một số con lại gần xem nhưng bị Khôi Đăng chặn lại, chúng cũng chỉ nhìn vào kén tằm rồi bỏ đi, cậu có cảm giác nếu chúng có biểu cảm chắc chắn sẽ là tiếc rẻ, chán tiếc như mất đi món đồ quý giá vậy.
“Ha, như một trò đùa. Cả một bầy bu vào chỉ vì một đứa bé rồi bỏ đi như thể không có vậy. Đậu má nó, khốn nạn.” Khôi Đăng ngồi dựa vào cái kén mà dùng dị thạch hiếm hoi còn lại trong túi mà phục hồi. Mặt mũi chân tay, cả người tuy phục hồi kha khá nhưng cảm giác đau đớn cực nhọc vẫy còn đáy.
“Muốn ngủ quá… Nhưng nếu ngủ mà ai đó đến….khò khò….” Chưa nói hết câu Khôi Đăng đã chìm vào giấc ngủ. Không lâu sau xuất hiện vài con thây ma, chúng thấy Khôi Đăng ngủ như c·hết liền lao vào muốn ăn thịt cậu, kết quả… chưa lại gần 2m đã bị mục hoá tan biến như tuyết, dị thạch rơi xuống mặt đất bất dộng như chứng minh sự tồn tại đã từng của chúng.
Không biết đã qua bao lâu, ánh sáng gắt gao chiếu thẳng vào mặt Khôi Đăng gọi cậu dậy. Khôi Đăng nhìn xung quanh không hiểu vì sao lại có nhiều dị thạch thế.
“Thu lại trước, nghĩ nhiều làm gì.” Khôi Đăng chạm tay vào tàng kén, bất ngờ nó xuất hiện vết nứt, cuối cùng như vỏ trứng sụp đổ. Khôi Đăng hoảng sợ vội lục tìm bên trong. Thứ còn sót lại bên trong giống như một thoi đá quý xanh mướt tuyệt đẹp.