Chương 74: Tới, lần thứ 3
Khôi Đăng sờ đến đá trí tuệ từ lục diễm thi cẩu, sử dụng dị năng kiểm tra nó. Thấy thông tin của nó Khôi Đăng không kìm lòng mà chửi ông trời.
[Đá trí tuệ cấp 3 đặc biệt: Lục Thi hoả.]
[Công dụng: cung cấp kĩ năng hệ hoả (hoả trảm, hoả cầu, hoả bạo). dị năng giả có 20% hấp thu thành công, nếu không sẽ tăng cường các chỉ số. Thây ma hấp thu 50% đạt được kĩ năng. Lần đầu hấp thụ có thể thanh lọc độc tố trong người.]
[Đặc biệt: Có thể thiêu đốt virus thây ma (thi độc) trong cơ thể.]
Khôi Đăng đọc dòng cuối không nhịn được mà đấm vào tường đến chảy máu. “Khốn kh·iếp.. A A A khốn kh·iếp. Tại sao ông trời lại trêu nhau như thế chứ….Tại mình…Nếu mình dùng luôn có lẽ đã có thể chữa cho anh Quang Trung rồi… Khốn nạn..”
Khôi Đăng đỏ mắt nhìn đá trí tuệ trong tay. Chưa bao giờ cậu lại ghét dị năng của mình đến thế. “Vì cái gì mà chỉ có buổi tối mới dùng được chứ….Tại sao không phải là dị năng thường chứ, có thể xem thông tin bất kể ngày đêm… tại sao chứ híc híc…”
Vốn dĩ Khôi Đăng muốn đợi đến tối kiểm tra kĩ năng mà nó mang lại là gì mà từ chối Thuỳ Linh, giờ thì hay rồi.
“Anh ơi…” Linh Đan ở đằng sau kéo áo cậu, mặt đầy lo lắng hỏi. Khôi Đăng thấy bé, quay lại ôm thật chặt. Quang Trung c·hết sẽ có lỗi của cậu trong đấy, Linh Đan mất ba cũng sẽ có lỗi của cậu.
“Anh xin lỗi..Anh thật sự xin lỗi…”
“Khum, anh khum có lỗi gì đâu…” Bộp bộp, cô bé vỗ vai an ủi cậu dù cô bé không hiểu Khôi Đăng đang xin lỗi vì gì. “Ra ăn cơm thôi anh ơi”
-----
Khi Linh Đan ngủ say sau một ngày mệt mỏi, Khôi Đăng nhìn dị thạch trong tay rồi nuốt vào. Hấp thụ nó như chấp nhận tội lỗi vô hình ấy. Dị thạch vào trong người, cảm giác ấm nóng dần lan ra khắp người, cuối cùng những dòng khí tựa như lửa xanh thoát ra. Càng lúc càng nóng đến mức không chịu nổi, dòng khí xanh cuối cùng biến thành ngọn lửa thật sự, cả người Khôi Đăng chìm trong ngọn lửa xanh ấy.
Khôi Đăng cắn chặt răng chịu đựng, những âm thanh đau đớn bị nén đến mức nhỏ nhất có thể. Cậu không ngờ lần này hấp thu lại đau đớn như thế. Cuối cùng không biết bao lâu ngọn lửa cũng dịu dần rồi biến mất. Để lại một thân xác ở đấy, cả người dính đầy chất bẩn.
Khôi Đăng sau khi tẩy rửa sạch sẽ cảm giác cơ thể khoan khoái, dễ chịu hơn rất nhiều. Cảm giác như cơ thể có thể bật nhảy lên chục mét vậy. “Đây là lợi ích việc lọc bỏ c·hất đ·ộc sao, tuyệt thật.”
Khôi Đăng thấy trong bảng dị năng của cậu đã có thêm dòng kĩ năng [Lục Thi Hoả] có nghĩa là cậu đã thành công có được kĩ năng này. “Giờ mình thêm khả năng chiến đấu rồi. Nhưng… mình vẫn không thay đổi cấp…Mệt rồi đây.”
“Không nghĩ nữa, đi ngủ thôi. Bẫy cũng đặt ngoài rồi, có nguy hiểm thì [Mèo nhà n·hạy c·ảm] khắc báo. Hôm Nay ngủ tối một bữa vậy.”
-----------
Đây là buổi tối hai ngày sau…. Hai ngày vừa rồi họ di chuyển rất nhiều, hạn chế chiến đấu không cần thiết nên coi như cả quãng đường an toàn. Tuy vậy cách cột sáng không còn xa, đứng ở chỗ họ đã thấy cột sáng to hơn rất nhiều.
Cũng đã đến lúc kĩ năng [Thương mại đen] hết thời gian cooldown. Khôi Đăng nóng lòng sử dụng.
Khi Linh Đan ngủ, Khôi Đăng lập tức sử dụng kĩ năng ấy. Cả thế giới như chìm vào bóng đêm một lần nữa. Khôi Đăng hi vọng lần này gặp được thương gia nào đó tốt tính dễ buôn bán một chút. Số dị thạch cậu tích trữ, lấy từ những n·gười đ·ã k·huất cũng đầy một túi nhỏ, chắc cũng đủ mua một vài kĩ năng thấp, không còn cần dùng tuổi thọ để mua đồ nữa.
Nhìn thứ dần xuất hiện trong không gian, Khôi Đăng biết thương gia ấy tới rồi. Cuối cùng sương mù tan đi, để lại một chú thỏ lông bạc trắng đứng hai chân, mặc áo đuôi tôm cùng nơ đỏ đáng yêu, đội mũ ảo thuật đen.
“Ohhh, đáng yêu vậy mà cũng là thương nhân à??”
“Ta đa… Thỏ Guru siêu cấp đáng yêu đã tới. Hoan nghên quý khách tới giao dịch, rất vui được trở thành thương nhân lần này của ngài.” Guru vui vẻ, hóm hỉnh chào đón theo cách soi động. Khí chất năng động này thật khác với hai người trước. “Giữa ngài và tôi thật có ‘Định mệnh’ với nhau mà.”
“Oh heloo.” Khôi Đăng thầm nghĩ, thương nhân lần này thật năng động và… dễ thương chăng.
“Guru tôi xin giới thiệu về cách thức giao dịch của tôi. Đảm bảo luôn mang lại giá hạt dẻ cho quý khách.” Guru xoay vòng cùng lúc xuất hiện những bảng khác nhau, nhìn rất bắt mắt. “Quy tắc chung một lần giao dịch được mua 3 lần theo yêu cầu quý khách. Nhưng như thế là quá ít ỏi với mọi quý khách. Chính vậy tôi luôn tạo ra những lucky box (hộp may mắn) để quý khách mua thêm như những quà khuyến mãi. Mỗi lucky box có giá trị không ngờ tới.”
“Ngoài ra nếu quý khách thanh toán đạt mức của tôi sẽ nhận được một vòng quay may mắn với nhiều giá trị hơn cả thế. Vậy nên đừng ngần ngại mua đồ ở tôi, Thỏ Guru lém lỉnh này.” Con thỏ ấy tự hào giới thiệu cách buôn bán của mình.
“Ohhh, có khuyến mãi. Cũng được đó. Lão bản, bán thông tin nào.” Khôi Đăng gật đầu thích thú. “Thông tin về gia đình hiện tại của ta nào.”
Rút kinh nghiệm lần trước bị con rắn hố cho thông tin thiéu, Khôi Đăng đã thêm hai chữ “Hiện tại” ám chỉ gia đình mình chỉ có cậu, em gái, mẹ và ba dượng.
“ A, quên, ngươi thanh toán bằng dị thạch không?” Khôi Đăng nhấc túi dị thạch kha khá của mình. Guru bay đến chạm chạm đệm thịt vào rồi tươi cười nói có thể, chỉ là giá có chút đắt.
“Thông tin quý khách yêu cầu đây. Quý khách có muốn mua lucky box thêm luôn không???” Nó lấy từ trong mũ một hộp nhỏ. Có vẻ thông tin được đặt vào đây chứ không bắn thẳng vào đầu như con rắn nào đó. Khôi Đăng từ chối mua lucky box, cầm lấy hộp thông tin nhưng Guru vẫn giữ chặt lấy không thả.
“Quý khách mua lucky box thêm nha, tôi đảm bảo giá trị của nó còn hơn hộp thông tin này.” THỏ Guru cười tươi roi rói đáp lại. Khôi Đăng chợt hiểu.. cái lucky box là ép mua chứ không phải khuyến mãi. Me kiếp con thỏ gian xảo.
“….Gian xảo. Lấy một hộp đi.” Cuối cùng đành phải mua thêm. Con thỏ vẫn giữ nụ cười tươi rói của mình, không biết đây là cười thật hay cười thương mại nữa.
Từ hộp thông tin, Khôi Đăng biết gia đình mình vẫn rất an toàn. Mẹ được rất nhiều người tôn trọng, kính nể, em gái thậm trí thức tỉnh dị năng hỗ trợ mọi người rất nhiều. Ba dượng có phần chật vật khi mất một tay nhưng cũng có dị năng về sức mạnh. Ba người họ ở ngoài vẫn không ngừng mong mỏi cậu trở về, thậm chí lập ra một nhóm nhỏ đề chờ cậu.
Khôi Đăng cảm động rất nhiều, thấy họ an toàn cũng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cầm lucky box “khuyến mãi” trên tay, Khôi Đăng tặc lưỡi. “Còn hai lần nữa…”
“Không biết trong này là gì???” Khôi Đăng nhìn nó, thử dùng dị năng xem thông tin. Con thỏ gian xảo Guru ở bên thừa biết cậu dang tra cứu thông tin.
‘hahaha dù ngươi có làm gì cũng không thấy được thông tin ẩn giấu của nó đâu. Không có kĩ năng khám xét nào có thể thấy được nó. Hahaha.” Nó thầm nghĩ trong đầu, thậm chí còn bám lên vai cậu khuyến khích cậu mở ra xem thử.
“Này thỏ…” Khôi Đăng lạnh giọng gọi. “Điểm vận mệnh là gì? Nó quan trọng không? Ở đây nó bảo thanh toán bằng điểm vận mệnh?”
“Cái này… ngài biết đó. Thương nhân chúng tôi luôn giao dịch bằng nhiều loại tiền tệ. Mỗi thương nhân đều muốn thu về một loại tiền nào đó. Tôi xuất thân từ Tinh Linh con thoi, chủng tộc ưu thích vận mệnh của mõi người. Chính vậy mỗi lucky box tôi đều thanh toán bằng 0.1 điểm vận mệnh.”
“Chỉ 0.1 thôi sao?”
“Đúng vậy thưa quý khách. 0.1 điểm vận mệnh thôi siêu quý giá với chúng tôi. Tôi đã bán sản phẩm giá rẻ cho các khách nhân thì cũng “xin” một chút điểm ấy thôi mà. Mon quý khách đồng ý, nha nha nha…”
Dĩ nhiên con thỏ ấy đề phòng rất nhiều nên cố tình để lộ thông tin điểm vận mệnh ấy như mồi nhử cho nó.
Khôi Đăng nhìn vào nó, thở dài. Vì cậu biết, chiếc hộp này không đơn thuần là lấy đi 0.1 điểm vận mệnh. Tại bảng thứ 2 mà cậu nhìn được của nó.
[Khi mở hộp sẽ lấy đi 100 điểm vận mệnh của khách chuyển sang cho Guru]
Nói trắng ra, cái hộp ấy là bẫy cho hành vi ă·n t·rộm của nó. Một con thỏ không chỉ gian xảo mà còn thâm độc.