Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 24: Life heart




Chương 24: Life heart

Cuối cùng bầy thây ma cũng chỉ còn một hai con rồi c·hết sạch.

“Ha….ha….ha…. cuối cùng cũng xong.” Dương An nằm bệt chữ đại ra đất, thở hổn hển.

“Hộc hộc…Nãy sao mấy người không đi luôn, quay lại làm gì?” Khôi Đăng hỏi Minh Long.

“Tôi cũng muốn nhưng hai đứa đó không chịu.” Minh Long nhún vai. “Nhưng mà thấy tụi tui can thiệp đúng lúc không? Quá xuất sắc.”

Khôi Đăng đành gật đầu thở dài. Giờ chỉ còn 1 viên ‘t·ê l·iệt’ và 1 viên ‘khói độc’. Vốn dĩ lúc nãy định dùng t·ê l·iệt lên thây ma nữ rồi chém c·hết lập tức nhưng giờ tiết kiệm được rồi. Số thạch tự gần như hết sạch, dốc vết vốn liếng rồi.

“Mọi người nhanh chóng tìm hàng thôi. Sau đó đi tiếp.” Khôi Đăng nói.

“Uầy” Dương An hét lớn kinh ngạc. Cậu ta tìm được một đá trí tuệ.

“Anh Long, cho anh nè.” Nhã Quyên để vào tay Minh Long một viên đá thức tỉnh khác. “Cám ơn vì đã cứu bọn em.”

“Anh cám ơn.” Minh Long cầm viên đá ấy lưỡng lự rồi bỏ vào miệng, cảm nhận dòng chảy nào đấy trong người trở nên mát rượi. Cảm giác khoan khoái dâng trào.

Thây ma nữ cho ra được một đá trí tuệ cấp 1 màu xám, còn thây ma to lớn lại chỉ để một viên đá thức tỉnh mà thôi. Những con thây ma khá đa số có thoi năng lượng, cũng được 5 viên đá thức tỉnh. Đá thức tỉnh phục hồi năng lượng gấp 100 lần thoi năng lượng đấy, cũng tăng chỉ số cao hơn nữa. Vậy nên tích trữ được nhiều càng tốt.

“Không cần cho anh đâu, anh có dùng năng lượng đâu mà..” Khôi Đăng từ chối Dương An, ku cậu học theo Nhã Quyên mà đưa cho anh. “Em dùng đi.”

Dương An lập tức bỏ miệng, cậu đâu ngần ngại đâu, năng lượng của cậu cũng cạn sạch rồi. Khôi Đăng cười bất lực. ‘Cái thằng này..’

“Đi tiếp hay tìm đâu đó nghỉ?” Long hỏi.

“Tìm đâu đó đi. Em không thể cử động nữa rồi.” Dương An nhanh nhảu đáp rồi quay sang nhìn Khôi Đăng mong chờ. “Chỗ này giờ còn nguy hiểm nữa đâu mà.”

“Đúng là chỗ này hết thây ma rồi. Nhưng mà nãy đánh nhau lớn quá có thể thu hút mấy con côn trùng khác đến, hoặc là những quái vật khác.” Khôi Đăng gõ đầu thằng bé. “Đi tiếp một đoạn rồi nghỉ.”

“híc… anh ác lắm…” Dương An giả vờ khóc.

“Ưm… anh nhớ không nhầm ở gần đây có một khách sạn nhỏ.” Minh Long nhắm mắt ráng nhớ, rồi chỉ tay về một hướng. “Hình như hướng này.”



“Đi”

---

“Chậc. Xui thật.”

Dương An nhìn đ·ống đ·ổ n·át ấy, nhìn vào tấm bảng hiệu biết chắc đó là khách sạn mà Minh Long chỉ. Mặt đất có những vết cào xé rất kinh hoàng, lại thêm những vết cháy đen đỏ, chắc hẵn là có một cuộc chiến đã xảy ra.

“Chắc là có ai đó đã chiến đấu ở đây rồi. Có vẻ là có dị năng giả nào đó đã ở đây.” Minh Long nhận xét. “Mới có 3 ngày mà đã như thế này ư.”

“Vậy đi tiếp thôi. Tìm chỗ nào mà dưỡng sức”

Nhã Quyên cảm thấy thứ gì đó vụt qua sau lưng cô, liền quay đầu lại. Dương An cũng quay lại nhìn theo.

“Sao vậy? Bà thấy gì à?”

“Vừa nãy có cảm giác có thứ gì đó vừa vụt qua sau lưng."

“Anh Long…” Khôi Đăng chưa kịp nói xong thì Minh Long đã lướt qua những cái bóng theo hướng Nhã Quyên chỉ. Không ngờ quả thật có thứ gì đó, à không là ai đó đang theo dõi họ. Khi người đấy nhận ra một người đã biến mất thì đã bị kề dao vào cổ.

“Đứng yên.” Minh Long đe dọa.

“Anh giai à, có gì từ từ nói…” Hắn ta giơ hai tay lên đầu hàng. Nhóm Khôi Đăng cũng chạy đến kịp.

"Anh làm gì ở đây? Sao lén lút theo dõi bọn tôi?” Minh Long lạnh giọng hỏi.

“Bỏ dao xuống được không? Nói chuyện ai lại kề dao vào nhau thế này, haha.” Anh ta ngượng ngùng đáp lại. “Chúng tôi là những người bị bỏ lại thôi. Nãy nghe tiếng đánh nhau nên tôi lén ra xem. Thấy mọi người đối phó thây ma tuyệt quá nên muốn bán theo để ra khỏi đây…”

“Nói dối. Ông chỉ muốn hôi của thôi đúng không?” Dương An chỉa gươm lửa vào mặt hắn ta.

“Đúng đúng. Là tôi muốn kiếm chút gì đó từ mấy người. Mấy người mang balo to như thế chắc sẽ có thức ăn.” Có lẽ trước năng lực của Dương An mà hắn ta thành thật hơn. "Mấy ngày nay chúng tôi mắc kẹt ở đây, không ăn gì rồi."

"Hừm…” Khôi Đăng nhìn chằm chằm vào hắn ta. “Trả lời tôi vài câu hỏi rồi tôi sẽ đưa thức ăn cho anh.”



“Được được. Cậu hỏi đi.” Hắn ta vui mừng gật đầu.

“Anh nói chúng tôi tức là vẫn có những người khác đang ẩn nấp quanh đây à?” Nghe thế 3 người còn lại lập tức cảnh giác nhìn xung quanh, tìm kiếm dấu vết.

“Có 6 người cả tôi. 5 Người kia không thể làm gì nữa rồi. Chỉ mình tôi còn khỏe để ra ngoài tìm chút thức ăn cho mọi người. Vậy nên làm ơn cho chúng tôi chút thức ăn đi nha.” Anh ta khẩn cầu xin. Nhã Quyên cũng kéo kéo tay Khôi Đăng, ngầm cầu xin giúp đỡ.

“Những người khác đâu rồi? Dấu tích ở khách sạn kia là do ai gây nên? Tốt nhất là anh nên kể sơ qua tình hình đi"

“Trước nhóm chúng tôi ở cùng khách sạn. Khi đ·ộng đ·ất sảy ra thây ma xuất hiện, những dị năng giả cũng xuất hiện. Sau đó chúng tôi chia làm 2 nhóm, một nhóm muốn đi ra ngoài tìm đường sống. Nhóm còn lại là những người muốn ở lại chờ q·uân đ·ội tới cứu giúp. Ai ngờ có 3 con thây ma khủng bố (ý chỉ 2 con thây mà mà nhóm Minh Long đã tiêu diệt) t·ấn c·ông. Nhóm đi ra ngoài cuỗm hết lương thực và chuồn đi mất, còn lại chúng tôi ở đây"

“Ba con?” Dương An tò mò. “Con thây ma thứ ba đâu rồi? Sao chúng tôi gặp có 2 con?”

“Một con thây ma đuổi theo họ, nên ở đây chỉ còn 2 con. Mấy hôm trước cũng có nửa nhóm đi ra ngoài rồi, chắc cũng đã mất xác, không thể quay lại. Thế nên chỉ còn vài người còn sót lại như tôi mà thôi."

“Anh, họ cũng sống sót giống chúng ta mà. Mọi người thông cảm nhau đi.” Nhã Quyên khuyên nhủ. Anh ta gật đầu lia lịa. “Mọi người cần chỗ nghỉ ngơi phải không, đi theo tôi, tôi dẫn đến hầm trú ẩn bọn tôi đang ử.”

“Hầm trú ẩn?”

“Bọn tôi gọi thế, nó là quán bar dưới tầng hầm ấy mà. Bọn tôi ban đầu tiệc tùng dưới đó. Động đất thì ở đó luôn.”

4 người cũng thu lại dị năng của mình, để hắn ta dẫn đường. Vừa đi hắn vừa kể về nơi trú ẩn ở đấy, có cả nói xấu mấy cô gái ở trong. Mắt Khôi Đăng nháy đau, dấu hiệu đến rồi.

"Câu hỏi cuối." Khôi Đăng nhìn chằm vào hắn ta, hắn ta nuốt nước bọt căng thẳng. "Anh...có phải dị năng giả không?"

“.....Không, tôi không phải dị năng giả.” Hắn ta xua xua tay bác bỏ. Ngay lập tức nắm đấm Khôi Đăng đấm thẳng vào mặt hắn ta trước sự ngỡ ngàng của 3 người còn lại.

Dương An, Minh Long và Nhã Quyên không ngờ Khôi Đăng lại ra tay thẳng thừng mà không rõ lý do vậy, vội lao vào can trước khi Khôi Đăng đá hắn tiếp.

“Anh ơi có gì bình tĩnh.”

“Giữ hắn lại, đừng cho hắn chạy.”

“Anh à. Sao lại đấm hắn ta bất ngờ vậy?”



“Phải đó, sao lại đấm tôi chứ? Tôi đã trả lời câu hỏi cho mấy người rồi còn gì?"

“Tạ Quyền. Dị năng giả, năng lực là....[C·ướp Mạng (LIFE HEART)]” Khi nói năng lực này ra Khôi Đăng cảm thấy thật khó chịu. “Hắn ta đã c·ướp được 5 mạng người rồi.” 4 người còn lại sững sờ, riêng Tạ Quyền mặt nhăn nhó tứ giận, hắn ta định đẩy ngã Nhã Quyên sang 1 bên chạy trốn nhưng bị Khôi Đăng phóng xích trói lại. Trăng đã lên, chính vì thế Khôi Đăng đã dùng được năng lực của mình. Khi xem thông tin của Tạ Quyền, cậu tức giận.

“... Hắn ta g·iết 1 người sẽ thu được cho bản thân 1 mạng sống.” Minh Long lập tức hiểu ngay ý Khôi Đăng nói. “Giống như chơi game mario vậy, mất 1 mạng hắn ta sẽ sống lại sau 1 thời gian cho đến khi hết mạng hoàn toàn.” Dương An c·hết lặng, Nhã Quyên hoàn toàn đen mặt.

“Mày nói cái éo gì thế... AAAA” Minh Long đá 1 phát vào bụng hắn.

“Càng g·iết đươc nhiều thì càng nhiều mạng sống được đảm bảo. Đến khi hắn có một ‘đá trí tuệ’ học được kĩ năng nào đó... hoặc là một kẻ có sở thích g·iết người thì một thành phố hay một tỉnh có thể thành mạng dự phòng của hắn.” Minh Long giải thích sự khủng kh·iếp của dị năng này.

“Mẹ kiếp. Sao mày lại có thể biết...” Dương An đấm đá túi bụi vào Tạ Quyền. Hắn ta liên tục van xin tha lỗi.

“Năm người khi nãy hắn nói có lẽ là cái cớ dụ chúng ta vào cái bẫy của hắn thôi.” Minh Long nhận xét và Khôi Đăng cũng đồng ý.

“Đừng đ·ánh c·hết, anh không biết điểm phục sinh của hắn đâu. Đến lúc đó hắn có thể sẽ chuồn đi săn thêm mạng người khác.” Khôi Đăng nhắc nhở.

“Vậy giờ ta đi đâu? Trời cũng tối rồi?” Nhã Quyên hỏi.

“Tìm thôi chứ sao giờ.”

“Anh Khôi, nếu mình ném hắn vào chỗ thây ma thì hắn có m·ất m·ạng không? Hay thành thây ma sống tiếp?” Dương An đặt ra nghi ngờ. Khôi Đăng lắc đầu không biết, dù sao khả năng tra thông tin của anh có hạn.

“Thấy rồi. Một homestay còn khá tốt.” Minh Long trở lại với tin vui.

“Yeah không phải ngủ ngoài đường rồi.” Dương An vui sướng. Dù rằng ở đây ngủ ngoài đường hay trong đ·ống đ·ổ n·át không kém gì nhau. Dĩ nhiên Tạ Quyền bị trói mang theo.

“Khá tốt đó chứ, chỉ là... v·ết m·áu dưới sàn khô cứng rồi.” Khôi Đăng chà chà vệt máu.

Dương An đốt lửa trại, Quyên nấu mì, Minh Long và Khôi Đăng đi kiểm tra xem còn thây ma nào còn sót lại không, chỉ còn 1 con thây ma ở trong nhà vệ sinh liền bị xử lý, xui xẻo cho người ấy khi còn sống, đi vệ sinh cũng không yên.

“Mì được rồi mọi người ơi.” Quyên gọi mọi người đến ăn. 4 bát mì nóng hổi đơn giản nhanh chóng bị chén sạch. Tạ Quyên ở 1 bên thèm thuồng.

Không biết ai mở đầu, mà Dương An với Minh Long đã kéo nhau ra tập luyện, cả hai là sát thương chính của bọn hiện tại, tập nhiều cũng tốt. Khi Khôi Đăng sửa soạn lại túi đồ, tiện thể kiểm tra thông tin của bản thân. Có tăng chút xíu về thể chất, không tệ. Bốn người phân công canh gác. Quyên đầu tiên, đến Dương An, đến Minh Long cuối cùng là Khôi Đăng, Khôi Đăng gác nhiều hơn 3 người còn lại 2 tiếng, dù sao tinh thần của anh ta tốt hơn vào buổi tối nên khoảng sáng ai cũng buồn ngủ thì Khôi Đăng vẫn tỉnh táo.

‘Hử? Hai năng lực phụ của mình sáng lên rồi này.’ Khôi Đăng nhẩm ngày... ‘Mình đi ăn lẩu là gần cuối tháng 8. Vậy là sang tháng 9 rồi. Nhanh thật. Nếu vậy là không cần phải đúng 30 ngày một tháng mà chỉ c·ần s·ang tháng mới sẽ Cooldown xong à?'

---------------------------------

4 chương tuần này đã xong. Xin cảm tạ mn đã đọc. Hẹn mn vào tuần sau cùng những diễn biến mới. Tym và cmt nếu có ý kiến nhé mn. *tym*