Chương 171: Quỷ chiến (3) – Tẩu thoát
“Lũ chuột bọ không ngờ ta có thể tung chiêu thức nguy hiểm nhanh đến như vậy đúng không. Dù các ngươi có phòng thủ thế nào cũng không thể chống lại tia sáng đó đâu. Hắc hắc.. Có chui xuống đất cũng bị huỷ hiệt mà thôi.”
Nó nhìn ba lồng sáng tan tác ở ấy thêm đắc ý, phóng quỷ trảo vào lồng cây của Quỷ Mộc. Vừa chạm vào lồng cây liền tan rã thành tro bụi.
“Hử?? Người đâu?” Bên trong trống rỗng không có một ai. Tất cả chỉ là đám dây khô bị cháy đen. Con Quỷ tức giận bóp chặt tro tàn trong tay liền bay tới hai lồng sáng khác đập vỡ chúng. Bên trong đều không có ai cả.
“Con mẹ chúng mày đâu rồi? Sao lại trốn đi như lũ hèn nhát như vậy chứ? Khi nãy còn đánh hội đồng tao cơ mà? Chúng mày ra đây cho TAOOOO.”
Nó tức giận phát tiết ra xung quanh. “Chúng mày không trốn được đâu. Chỉ cần còn huyết ấn của tao chúng mày không thoát được. KHẶC KHẶC KHẶC.”
Nó cười điên dại hơn bao giờ hết, điển hình của một con quỷ ngông cuồng.
Mà nhóm người Khôi Đăng lúc này ở cách đó khá xa. Tất cả đều bất ngờ bản thân còn sống. Thỏ trắng mệt nhọc thở phì phò trên đầu nghe Chung Đình Huy tự hỏi bản thân như vậy, liền tát cho cậu một cái làm cậu tỉnh ra.
“Chúng ta còn sống. Thật tốt quá huhuhu!.” Chung Đình Huy vui chảy nước mắt, thỏ trắng nhìn chủ nhân của mình như vậy như có xoa đầu an ủi cậu ta. Linh Thú quả là linh thú, có linh tính như người.
Quỷ Mộc thở dốc dựa lưng vào tảng đá, đã lâu rồi anh ta mới mệt mỏi như vậy. ‘Mình hoàn toàn kiệt sức rồi, không thể nào nhúc nhích nữa. Mẹ kiếp kĩ năng đó khủng bố quá đi mất.’
Ngoài Quỷ Mộc, tất cả số còn lại đều cực kì mệt nhọc không lên t·iếng n·ổi, thậm chí còn đã bị ngất đi. Mãi lúc sau bọn họ mới nhận ra mình ở trong một cửa hàng thời trang (đã bị bỏ hoang từ lâu). Ma-nơ-canh ố rỉ rách nát mọc rêu bám xanh cả cây.
“Làm sao chúng ta có thể trốn thoát được chứ?” Lưu Tâm Diễm suy sụp, trong giọng mất đi nhiệt huyết. “Con quỷ đó chúng ta không thể thắng được. Cứ tưởng cách hai cấp chúng ta vẫn có thể g·iết được nó, không ngờ không thể.”
Cô đập mạnh vào tường tạo vết lõm lớn. “Bực thật chứ. Con mẹ mó thằng biến thái đó lần sau nhất định trả lại nó tất cả.”
Xem ra cô ấy không sao, vẫn còn bực tức được nghĩa là cô ấy chưa từ bỏ chiến đấu.
“Sợ quá đi mất!” Lương Đỗ Quách run sợ ôm người. Trận chiến vừa rồi anh ta không làm được gì nhiều. Dị năng của anh ta [Viên đạn tử thần] có thể b·ắn c·hết đối phương nhưng phải nhìn vào hắn 15s. Chỉ là tốc độ của con quỷ ấy quá nhanh, anh ta không theo kịp để kích hoạt dị năng. Trái lại còn bị ánh mắt nó làm sợ rét run không dám bắn.
Bùi Thị Ánh giơ tay chỉ vào Khôi Đăng. “Có lẽ tôi biết đó. Hộp vàng của thằng nhóc này mang chúng ta tới đây.”
Tất cả nhìn vào Khôi Đăng nhắm chặt mắt không nhúc nhích kia, giống như đang chìm vào ác mộng vậy. Mọi người nhìn cậu có vẻ không nghe họ nói mà vẫn nhắm chặt mắt, hàng lông mày nhíu chặt gần như thành một hàng.
“Cậu ta ổn chứ?” Chung Đình Huy hỏi nhỏ Quỷ Mộc như hai người thân thiết vậy. Quỷ Mộc liếc anh ta, lạnh lùng đáp lại.
“Không biết.”
“Mọi người đây rồi. Hộc hộc.”
Chu Y Vân và Đăng Minh Khải thở hộc trước cửa cửa hành. Hai người vất vả tìm kiếm nơi này một lúc rồi. Đăng Minh Khải dùng lực phá vỡ cửa gỗ bước vào. Mọi người ở bên trong không hiểu làm sao hai người lại có thể tìm được bọn họ.
“Hai người sao có thể tìm được bọn tôi??? Chính bọn tôi không biết đây là đâu.” Quỷ Mộc nhìn chằm họ chất vấn. Ánh mắt ấy làm Chu Y Vân rụt cổ sợ hãi trốn sau lưng Đăng Minh Khải cũng sợ không kém.
Cuối cùng Chu Y Vân cũng lấy can đảm nói ra. “Là tôi có thể thấy mọi người sẽ ở nơi này nên mới tìm tới.”
Hai người bọn họ đã thống nhất sẽ tiết lộ dị năng của Chu Y Vân cho những người còn lại.
“Thấy???” Chung Đình Huy ngạc nhiên nhìn cô ấy, nghĩ tới điều gì liền sáng mắt ra. “Lẽ nào cô có khả năng tiên tri thấy trước tương lai??? Có thật không??”
Chu Y Vân gật đầu khẳng định. “Thật sự. Tôi có thể nằm mơ thấy tương lai. Giấc mơ của tôi đều trở thành hiện thực.”
Chung Đình Huy nhìn cô. “Vậy cô có thể nói cho tôi tương lai sẽ tới với cứ điểm Vi09278 không?”
“Sẽ… sẽ… bị thi triều t·ấn c·ông.” Chu Y Vân nói. “Chính vì vậy chúng tôi mới mua vé xe rời đi.”
“Trước đó tôi có nghe được ở đấy sẽ có thi triều t·ấn c·ông. Xem ra có thể thật rồi.” Chung đình huy gật đầu, giả vờ là mình nghe thấy thông tin ấy. ‘Nếu có thể thấy thi triều t·ấn c·ông rõ là có thể nhìn thấy tương lai rồi, cô ấy không nói dối. Người này có thể kéo về phe mình.’
Lưu Tâm Diễm cười hắt một cái, khẩy miệng nhìn Chu Y Văn. “Nếu thấy được tương lai sao cô lại lên chuyến xe nguy hiểm này chứ? Có bị ngu không?”
Đăng Minh Khải chắn trước mặt Chu Y Vân, trầm giọng nói. “Cái này lỗi của tôi. Vì gấp rút nên tôi bị lừa mua nhầm vé xe này.”
“Không phải, là dị năng của tôi không đủ tốt, chỉ có thể tiên tri không hoàn chỉnh nên không cảnh báo anh ấy. Tôi…xin lỗi.” Chu Y Vân cúi đầu xin lỗi.
“Thôi bỏ qua đi mà.” Chung Đình Huy giai vây. “Cô ấy có thể nhìn thấy tương lai là cực kì quý giá rồi. Mọi người đừng gắt với cô ấy quá. Nếu không phải nhờ cô ấy cảnh báo trước chúng ta mới kịp thời phòng thủ mới thoát được. Cám ơn còn không kịp nữa, phải không chị Tâm Diễm, anh Quỷ Mộc? Cứ bới lông tìm vết như vậy chúng ta không sống nổi nữa đâu.”
Quỷ Mộc cau mày khi được gọi là anh nhưng không nói gì, lại nhìn sang Khôi Đăng đang nằm ngủ kia. So với Chung Đình Huy, anh ta muốn nghe Khôi Đăng nói gì đó hơn.
Thấy Quỷ Mộc không phản ứng gì với mình, Chung Đình Huy có chút thất vọng nhưng ít nhất gọi anh ta là ‘anh Quỷ Mộc’ coi như là có tiến tiến triển.
Mà Khôi Đăng lúc này đang ở thế giới đen tối từ lâu cậu không vào. Đứng giữa không gian đen vô tận, Khôi Đăng thở dài.
“lại vào đây rồi. Nhưng lần này các người kéo tôi vào phải không?”
// Không phải chúng ta. Cậu tự vào đây. Chúng ta không thể can thiệp thế giới vật chất bên ngoài. // Giọng nữ trưởng thành điền tĩnh nói.
// Làm như chúng ta chào đón ngươi lắm không bằng. //
// Nhóc, trên người ngươi là thứ gì?// Giọng lão già hèn mọn vang lên. Khôi Đăng mới để ý trên người mình có một đường vân như rễ cây, tuy nó mới nhỏ như que xiên thịt nhưng kéo dài cả người cậu.
“Cái này là gì???” Khôi Đăng hỏi ngược lại nhưng không nhận được đáp án. Bất ngờ thay không gian đen kịt bịt xé rách. Một bàn tay khổng lồ tóm lấy cậu kéo vào vết rách ấy.
Những người ở đấy bất ngờ muốn làm gì đó nhưng không thể, bàn tay ấy quá nhanh quá nguy hiểm. Mà Khôi Đăng người bị cưỡng ép kéo đi cảm thấy như bị mấy chục con voi dẫm đạp vậy. Đau đến mức thống khổ. Cùng lúc ở ngoài đám người Quỷ Mộc còn chưa tin mình còn sống.
[Lần này ngoài giao ước của chúng ta nhưng ta muốn ngươi dâng hiến con quỷ. Ta sẽ tặng ngươi một ấn chú tái sinh.] Giọng nói nữ mềm mại ấy lần nữa vang lên nhưng Khôi Đăng đâu còn tâm trạng nghe. Cả người đau như bị lốc xoáy cào xé.