Chương 170: Quỷ chiến (2) – Áp đảo đối phương
“CON QUỶ CÁI!!”
Con quỷ nó thừa hưởng dị năng lá chắn của chủ thể nhưng bị t·ấn c·ông liên tục như vậy thật sự rất tức giận mà. Băng Hoả song cầu t·ấn c·ông vào lá chắn liên tục khiến khói bụi mù mịt, chính vì lá chắn này mà nó không thể t·ấn c·ông.
Điểm dở của dị năng của Minh Hải đó chính là phòng thủ sẽ không được t·ấn c·ông, nếu không lá chắn sẽ bị huỷ đi lập tức. Điểm này ít người nhận ra vởi đâu phải ai cũng t·ấn c·ông khi đang phòng thủ đâu.
Bùi Thị Ánh nghênh ngang cười xéo miệng tặng kèm ngón giữa thần thánh. “Cả lò nhà mày, thằng quỷ đực biến thái.”
Graaa! Nó hét lớn vào bọn họ, phá bỏ lá chắn bắt đầu phản công. Những quỷ trảo hung bạo phóng về phía họ. Quỷ Mộc hất tay chỉ huy thực vật của mình xông tới chặn lại. Thực vật máu của anh ta mạnh hơn dây gai máu nhiều. Nó là thực vật có thực thể chắc chắn thật sự, không như dây gai máu cấu thành từ máu dễ bị phá tan.
Chu Y Vân nói với Đăng Minh Khải. “Em muốn ngủ, anh bảo vệ em.”
“Nhưng mà bây giờ nguy hiểm lắm.” Đăng Minh Khải không đồng ý, dù biết ý của cô.
“E sẽ mộng tri để cảnh báo mọi người, anh đừng sợ.” Nói rồi cô nhắm mắt vào, cả người thừ ra như không xương vào người Đăng Minh Khải. Hết cách anh ta phải cô làm điều ấy. Đối diện với đối thủ quá mạnh như vậy phải biết trước tương lai để đề phòng.
Con Quỷ không để họ có thời gian nghỉ ngơi, t·ấn c·ông liên tiếp từng người. Bọn họ biết không thể một mình nghênh chiến nên mỗi khi nó t·ấn c·ông ai những người khác sẽ t·ấn c·ông nó lại.
Điển hình nó muốn t·ấn c·ông Bùi Thị Ánh, nó vồ lấy cô muốn bóp nát đầu cô nhưng bị Lưu Tâm Diễm từ bên trên như siêu nhân tung hoả quyền. Bên phải linh thú hổ đỏ vồ tới nó. Móng vuốt mang theo hoả diễm vồ lấy con mồi. Từ trên trái Quỷ Mộc điều khiển dây gai như sóng biển túm lấy nó. Nó thấy bị công kích như vậy liền vặn người dùng móng vuốt cắt đứt dây gai máu. Tiếp đấy đỡ lấy Lưu Tâm Diễm, túm lấy nắm đấm của cô thuận thế ném cô ra chỗ Quỷ Mộc.
Lập tức nó tung người né hổ đỏ vồ lấy mình, móng quỷ tựa như kiếm xuyên vào đầu hổ đỏ. Nhưng hổ đỏ lại hoá bụi sao biến mất, lần nữa xuất hiện trên đầu con quỷ, cuộn tròn như quả banh rơi xuống như thiên thạch. Quỷ biết mình tất sát thất bại lập tức tốc biến ra nơi khác, để hổ đỏ rơi ầm xuống đất nát rạn nứt nơi đó.
“Lũ chó! Lũ hèn…..” Nó tức giận chửi nhưng…
Bang!
Tay trái của nó b·ị b·ắn nát chỉ là không có một đường đạn nào cả. Nó lia mắt nhìn thủ phạm, xạ thủ duy nhất ở đây là Lương Đỗ Quách. Bị nó trừng mắt anh ta cảm thấy lạnh sống lưng không dám nhúc nhích.
“Hay lắm xạ thủ.” Lưu Tâm Diễm khen anh ta nhưng lại thấy anh ta đang run rẩy không bình thường như vậy cũng không quan tâm.
Quỷ Mộc giang đôi cánh từ áo khoác của mình, nhanh chóng áp sát con quỷ. Anh ta bắn máu vào con quỷ, hiệu lệnh dị năng lập tức hàng loạt súc tua à nhầm dây gai sinh trưởng túm lấy nó xiết chặt. Một dây gai máu to lớn trừ trên chém xuống nhưng lá chắn của nó lại dựng lên chặn lại. Quỷ Mộc chém rất mạnh nên lá chắn ấy bị rạn nứt nghiêm trọng.
“Để tôi.” Lưu Tâm Diễm như siêu saiya tung nắm đấm phá huỷ lá chắn, phá huỷ ngực con quỷ. Nó gục đầu xuống như c·hết rồi.
Cứ nghĩ như vậy là thành công nhưng không. Con quỷ ấy bất ngờ ngẩn đầu lên cười híp mắt đáng sợ với họ. Cơ thể nó nhanh chóng tái tạo lần nữa.
“Không thể nào??”
“Còn có thể tái sinh. Chơi chó vậy mày.”
“Làm sao đây ??”
Bọn họ kinh ngạc nhưng vẫn tiếp tục t·ấn c·ông nó lần nữa. Quỷ Mộc và Lưu Tâm Diễm lần nãy lại vồ hụt. Bọn họ đánh tan dư ảnh nó để lại, bản thân nó bay v·út t·ấn c·ông Lương Đỗ Quách.
Nó cảm thấy phía sau lạnh lẽo vung tới liền đập cánh gấp rút đổi hương không trung. Khôi Đăng vừa vung băng trảm vào nó, lạnh lẽo nhìn nó gấp rút bay lên như vậy liền tung thêm băng trảm lần nữa. Chỉ là nó khép cánh lại trở về trạng thái phòng thủ.
“Băng cầu, hoả cầu lập tức” Khôi Đăng hét lớn. Bùi Thị Ánh không ngần ngại phóng băng hoả vào nó, Nhưng lần này sắc mặt cô tệ hơn khi nãy.
“Chị ổn chứ?” Khôi Đăng quan tâm hỏi.
Cô ấy gật đầu. Khi nãy nó quay người đã nhìn cô một cái khiến cô sợ hãi, linh hồn như bị lướt qua một lần vậy. “Không sao, vẫn còn đánh được.”
Linh thú Hoàng yến của Chung Đình Huy bay vòng quanh họ mấy lần bọn họ cảm thấy tốt hơn. Chung Đình Huy có thể đảm nhiệm công thủ trợ toàn diện vô cùng. Đánh có hổ đỏ, thủ có thỏ trắng, chữa trị có hoàng yến và một linh thú cuối được ẩn giấu.
Con Quỷ bay trên cao nghiến răng nhìn bọn họ. Nó không ngờ những người này lại có thể phối hợp tốt như thế.
“Cẩn thận nó sắp tung tuyệt chiêu. Mọi người mau tránh đi!” Lúc này Y Vân đã tĩnh dậy, mặt đầy mồ hôi hét lớn cảnh báo mọi người. Cưỡng c·hết vào giấc ngủ rồi lại ép mình tỉnh dậy như vậy khiến đầu cô đau như búa bổ, nhưng ít nhất cô biết được nước đi của đối phương.
Nghe vậy Đăng Minh Khải vội kéo cô đi trước theo chỉ đạo của cô. Những người khác cau mày thắc mắc. Nhìn nó đâu có ra dáng chuẩn bị tuyệt chiêu gì đâu. Nhưng Khôi Đăng tức tốc quay đầu chạy thật nhanh, tiếng mèo cảnh báo nguy hiểm của cậu vang lên cực to cực gấp rút cho thấy nguy hiểm cực độ sắp tới. Bùi Thị Ánh thấy vậy cũng hấp tấp chạy theo, cô tin vào chàng trai trẻ này hơn con á kia, trực giác phụ nữ đi.
“Chạy NHANH”
Con quỷ nhìn bọn họ phát giác ra bản thân muốn làm gì, mắt híp môi cười nguy hiểm. “Muộn rồi đám chó này, chịu c·hết đi.”
Từ lồng ngực của nó đột ngột mở ra một con mắt đen tà mị, từ đó phóng ra chùng sáng đỏ nguy hiểm xuống bọn họ.
“C·hết tiệt. Từ lúc nào chứ???” Chung Đình Huy cắn răng, con thỏ trên đầu cũng đứng dậy tạo lá chắn băng giá cho cậu.
Quỷ Mộc cảm nhận được nguy hiểm cực hạn cũng không dám lơ là, xung quanh anh ta thực vật đỏ au tức tốc sinh trưởng như vũ bão tạo thành một lồng cây kính như bưng, dày vô cùng. May mắn cho Lưu Tâm Diễm cũng được anh ta che chung.
Tia sáng đỏ au ấy chiếu xuống lập tức phá huỷ mặt đất. Nhìn thấy tia sáng khủng bố sắp đến chỗ mình, Khôi Đăng chỉ có thể tạo ra đại băng đao cắm xuống đất, điên cuồng sử dụng năng nượng thôi thúc biến nó thành một lá chắn băng. Bùi Thị Ánh không bỏ chạy mà mà giúp cậu một phen, hai người thôi thúc tạo thành quả cầu băng trắng tinh.
“Cố lên chị gái.” Khôi Đăng cắn răng kiên trì. Kĩ năng [Đặc tính thích nghi] đang hoạt động giúp cho cậu nhanh chóng quen với sức mạnh tàn phá ấy. Nhưng chừng đấy không đủ cho hai người.
Từ trong túi không gian, hộp vàng bay ra toả sáng rực rỡ làm hai người không nhìn được. Một giọng nữ mềm mại tựa lụa là vang bên tai cậu. /Để ta giúp cậu~. Nhắm mắt vào./
Khôi Đăng tưởng rằng mình nghe nhầm nhưng tường băng lập tức bùng phát thành núi băng gai góc cậu mới tin là mình không nghe nhầm.
Chỉ vài giây ngắn ngùi nhưng tia sáng đi qua liền khiến mặt đất cháy đen, nứt nẻ khô cằng như ở trên núi lửa. Con quỷ nhìn thành phẩm của mình cười điên cười dại trên mặt đất.
“HẮC HẮC HẮC….”