Chương 140: Lộ phí quá giang
Đồng Minh Khê nghe Ngọc Hạnh kể lại, chỉ liếc Công Anh một cái cười lạnh để lại một câu: “Thằng ngu hay ra vẻ. Đáng đời.”
Hội trưởng cũng bất mãn vì những hâm mộ ngu ngốc ấy, nhắc nhở họ bao lần không nên nói vậy trước mặt người từ dị điểm trở lại mà bọn họ không để vào trong đầu. May là Khôi Đăng chỉ cảnh cáo họ nhẹ nhàng thôi chứ không làm gì khác.
“Ở ngoài này chưa đủ mệt mỏi sao mà còn muốn vào trong đấy. Ngu thì c·hết.”
Ngọc Hạnh cũng đồng tình. “Chúng ta cầu sinh một thì họ cầu sinh mười, cầu sinh trăm lần. Tính ra cậu ta cũng là người tốt tính đấy, không sợ rằng… băng đao cậu ta dính máu rồi.”
Cô đã từng nghe những trường hợp có người bị người dị điểm đánh cho thừa sống thiếu c·hết vì nói những lời ngu xuẩn ấy. Người đó vừa khóc vừa tức giận mà đánh.
Không biết nên thương hay ghét cho họ. Dị điểm xuất hiện ngẫu nhiên, kéo theo những người trong đó vào ngẫu nhiên. Không ai lựa chọn vào đó cả.
Trên xe dường như phân làm 2 nhóm, một nhóm sôi nổi, một nhóm yên tĩnh. Khôi Đăng và hai người Khuê Hạnh thuộc nhóm sau. Khôi Đăng quyết định một bên làm thiếu niên an tĩnh ôm MinHo ngù say. Coi như là khách quá giang xe vậy. Tính ra Khôi Đăng đến cứ điểm Vi153 này chưa tới một ngày liền rời đi trong đêm rồi. Trên xe an toàn có thể yên tâm đi ngủ.
Thấy hai anh em họ ngủ Ngọc Hạnh đắp chăn mỏng của mình cho họ, bản thân xà vào lòng Minh Khê ngủ theo. Bên sôi động thấy có người ngủ cũng nhỏ tiếng dần.
----
Khôi Đăng thức dậy khi thấy tay ai to lớn lay mình. Lê Nhất Lâm mặt vui vẻ nhìn cậu.
“Anh Khôi Đăng, tới nơi rồi anh ơi, xuống xe thôi anh.”
“Ừ… Anh xuống đây.” Khôi Đăng ngáp dài. Dị năng của cậu buff tinh thần tốt quá, khi ngủ cũng có thể dễ dàng tỉnh lại. Đêm qua có thể an tâm ngủ một giấc sâu, Khôi Đăng cảm thấy thoải mái hơn hẵn.
“Cái thằng này ngủ cũng lâu rồi, nên tỉnh đi chớ.” Khôi Đăng day day má MinHo giả vờ trách móc. “Rốt cuộc thằng nhóc này cầu nguyện gì cho mình mà khiến bản thân ngủ lâu như vậy chứ.”
Khôi Đăng xoa rối tóc ngắn cậu bé, cõng cậu xuống xe.
Nhìn thấy cổng thành to đến tận 5 mét chắc chắn, tường thành dày vững chãi, quân binh tuần tra thường xuyên nghiêm túc, xung quanh bố trí những xe pháo, chiến hào cẩn thận. So với cứ điểm trước đó không khác gì mèo so với hổ. Quả là cứ điểm lớn do q·uân đ·ội lập lên. Hơn thế nữa ở ngoài tuy có những người không thể vào bên trong nhưng vẫn được phân bố ở những căn lều ngay ngắn, khác với cảnh lộn xộn ở Vi153.
“Cứ điểm Vi09278…” Khôi Đăng đọc tên bảng hiệu to lớn, cảm thấy có chút áp lực.
Cứ điểm do q·uân đ·ội lập sẽ luôn đánh số 0 đầu tiên dù có bao nhiêu số đi nữa. Đây là khẳng định vị thế của q·uân đ·ội, không ai có thể đứng trước q·uân đ·ội ngoại trừ q·uân đ·ội. Nhưng nó cũng có nghĩa q·uân đ·ội sẽ là những nơi tiên phong, sẵn sàng chiến đấu đầu tiên.
Trình Đức Hải đứng trước cổng cứ điểm, nghiêm nghị nhìn vào đấy. Thứ chú ấy nhìn không phải là nhìn cổng thành mà nhìn vào tương lai mình quay lại đây. “Được rồi! Mọi người trừ Nhật Vy, Nhất Lâm và anh em Khôi Đăng ra, tất cả chuẩn bị theo tôi vào đánh nhau với thằng chó Phùng Khắc Cường đấy.”
“Rõ, đội trưởng.” Những người khác đồng thanh.
Lý Thị Hân đứng trước mặt ba người Khôi Đăng, đoan trang nói sẽ dẫn bọn họ đi kiểm tra trước. Bọn họ là những người ở nơi khác tới nên sẽ kiểm tra ở nơi khác, còn những người đã ở trong cứ điểm này sẽ kiểm tra ở cổng khác. Có như vậy mới sàn lọc các mối nguy được.
Lê Nhất Lâm không hiểu vì sao Trình Đức Hải khi nãy nói vậy, thắc mắc hỏi ra. Lý Thị Hân thở dài một hơi rồi vừa dẫn bọn đi vừa giải thích.
“Trong công hội chúng ta đứng đầu là hội trưởng Đặng Thế Quân, cũng là người dị điểm cấp 5. Dưới anh ấy là ba người Trình Đức Hải, Nguyễn Đại Kỳ và Văn Tấn Quân là đội trưởng. Vừa rồi anh Hải dẫn người tới cứ điểm Vi153 là vì bên q·uân đ·ội yêu cầu công hội chúng ta cử tiếp viện cho nơi đó.
Ban đầu là Đại Kỳ sẽ là người đi, nhưng phút cuối lại chuyển thành anh Đức Hải phải đi. Trong công hội thế lực của anh Đức Hải chiếm phần nửa, đều là những người đi cùng Đặng Thế Quân từ lâu, hai người kia sau này mới gia nhập. Văn Tấn Quân có một kẻ tên là Phùng Khắc Cường, là thằng đầy tham vọng, muốn trở thành “hội phó” thế nên hắn làm rất nhiều việc quá đáng.
Lần này anh Đức Hải phải đi chắc chắn là do nó làm. Vì nếu anh Đức Hải nếu đến cứ điểm Vi0153 sẽ phải lập chi nhánh ở đấy, tổng hội sẽ phái một phần thành viên sang đó, người sang đó sẽ đa phần là người theo Đức Hải. Khi đó sẽ không có người cản đường hắn thành hội phó. Chủ thành cứ điểm Vi153 có quan hệ với Phùng Khắc Cường, nói vậy các cậu hiểu rồi chứ?”
Khôi Đăng hiểu. “Nhưng Nguyễn Đại Kỳ không ý kiến gì sao chị?”
Lý Thị Huệ lắc đầu. “Ông ta là người có xuất thân từ q·uân đ·ội thế nên có nhiều điều khó nói, ổng cũng biết vị trí của mình nên không tham gia tranh giành quyền lợi gì. Quyền lợi của ổng đã được cố định rồi. Nếu ổng tranh quyền thì sẽ có người ở dưới nói ổng là tay trong q·uân đ·ội, công hội chúng ta sẽ bị q·uân đ·ội điều khiển. Các cậu nên nhớ q·uân đ·ội và công hội là mối quan hệ hợp tác chứ không phải là cấp trên cấp dưới, thế nên chúng ta có quyền từ chối họ.”
Lúc này chị Huệ nháy mắt với họ đầy tự hào. “Sức mạnh của công hội mạnh mẽ đấy. Không phải hội nào cũng có thể ngang hàng với q·uân đ·ội đâu.”
Nhất lâm mắt đầy ngưỡng mộ, gật đầu răm rắp, cảm thấy mình thật may mắn có thể vào hội này. Khôi Đăng không đáp lại, trong lòng có dự tính khác.
Lúc này bọn họ cũng tới nơi kiểm tra. Ở đây cũng đang có nhiều người khác đang chờ kiểm tra. Những quân nhân canh phòng ở đây đều là dị năng giả cấp 1, đồng thời được trang bị những khẩu súng tốt sáng bóng, đây là cách thể hiện khí thế q·uân đ·ội. Nếu có ai cố ý p·há h·oại họ sẵn sàng nổ súng để áp chế. Dù có là dị năng giả cũng không thể thoát khỏi cơ thể phàm trần, súng ống vẫn có hiệu lực với con người.
“Được rồi, các cậu làm kiểm tra ở đây. Thêm liên lạc chị vào, khi nào xong call cho chị sẽ đón mọi người. Nhớ là lệ phí vào cứ điểm là dị năng giả 2 viên đá cấp 1 thôi, người thường là 1 viên. Đừng giao gì thêm.” Lý Thị Huệ thêm liên lạc sau đó muốn rời đi.
Khôi Đăng gọi chị ấy, cẩn thận đặt vào tay chị 2 viên dị thạch cấp 2. Huệ nhăn mày nhìn cậu không hiểu đây là ý gì. Khôi Đăng cười từ tốn đáp: “Cái này là lộ phí cảm ơn mọi người đã cho em quá giang. Hoàn toàn không phải gì khác mà đưa đâu.”
Chị Huệ hiểu Khôi Đăng không muốn gia nhập vào công hội bọn họ, nên mới sòng phẳng trả tiền như vậy. “Em…. Chị hiểu rồi. Nhưng cần gì cứ việc gọi cho bọn chị, trong tầm tay giúp được chắc chắn bọn chị sẽ giúp.”
Khôi Đăng gật đầu. “Vào bên trong em sẽ nhờ mọi người liền.”
Lê Nhất Lâm cũng vội vã lục túi, trong người chỉ còn 3 viên dị thạch cấp 1, liền muốn đưa cho Huệ như Khôi Đăng, nhưng bị chị gái ngăn lại, giải thích cho cậu ta hiểu.
“Anh ơi…Anh không muốn gia nhập công hội cùng bọn em thật à?” Nhất Lâm như chú chó con buồn bã hỏi.
Khôi Đăng gật đầu, nếu đã đến đây rồi thì cậu có thể làm một số kế hoạch trước.