Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 139: Thật nực cười




Chương 139: Thật nực cười

Lý Thị Hân đẩy mắt kính hỏi Công Anh. “Có chuyện gì sà Công Anh? Cái gì dị điểm?”

Công Anh che miệng nhỏ giọng chỉ vào Khôi Đăng. “Khôi Đăng…ổng… từ dị điểm.”

Khôi Đăng cũng gật đầu. Những người khác lập tức mở to mắt kích động, có chút rợn người. Khác với ánh mắt Tạ Lạc Khánh, anh ta âm trầm và đè nén cảm xúc của của mình rất nhiều, còn họ cảm giác họ nhìn Khôi Đăng như thấy vàng.

Trình Đức Hải hắn giọng kéo mọi người lại, trước mặt thiên hạ mà mất mặt quá. “Tất cả về xe rồi nói sau.”

“Rõ đội trưởng.” Mọi người đồng thanh, nhưng Khôi Đăng dần được đi ở giữa, bị những thành viên ở xung quanh như bảo vệ của quý.

Khôi Đăng chỉ có thể cười trừ :)). “Sao mọi người có vẻ quan tâm với dị điểm thế?”

“Vì người đi ra từ dị điểm phần lớn là người tài. Bọn họ đều nói bên ngoài dị điểm là t·hiên t·ai, còn bên trong dị điểm mới là địa ngục thật sự. Thế nên họ ra ngoài được đồng nghĩa họ đủ mạnh để thoát khỏi địa ngục ấy.” Công Anh bình tĩnh giải thích.

Khôi Đăng nhớ lại những ngày trong dị điểm, thây ma mạnh lên liên tục, đa dạng các loại hình thái, côn trùng chỉ có hơn chứ không có kém. Chưa kể chúng đi đầy đường, con người trong đó đúng là vùng vẫy. Khôi Đăng nhớ nhất lần ở lồng sáng đầu tiên, phút cuối lồng sáng hình thành đúng là b·ạo l·oạn thi triều, trùng triều. Còn có những quái vật cực hạn nguy hiểm như con rết lửa, cự thây ma, quái vật ăn thịt người,… ‘Có lẽ là địa ngục chăng?’

“Chưa hết, dị năng của họ tưởng là bình thường nhưng được phát huy đến tận tối đa. Ông không biết chứ, từng có người triệu tập ra cả một người đá to cao tận 20m, có người lại một cái búng tay liền lốc xoáy nghiền nát mọi thứ, có người điều khiển cả đàn bướm gặm sạch mọi thứ,….Ông nói vậy có mạnh không chứ.”

“haha… mạnh thật.”

Công Anh tiếp tục nói: “Một mình họ có thể chém g·iết được thây ma hơn cấp, một mình ngăn chặn được cả thi triều b·ạo l·oạn. Là anh hùng của nhân loại. Cứ mỗi lần có người di ra từ dị điểm các thế lực đều tranh giành họ, cả q·uân đ·ội không ngoại lệ. Cũng có người lập ra công hội, tiêu biểu là hội trưởng hội [Gió xanh] chúng ta.”

Khôi Đăng think: ‘Hèn gì cậu ta rõ như thế. Nếu công hội là gió xanh vậy chủ hội chắc là người búng tay ra lốc xoáy mà cậu ta nói.'

Ánh mắt Công Anh đầy hâm mộ “Ước gì tôi cũng từ dị điểm đi ra, có như thế không phải lo về cơm áo gạo tiền rồi”



Khôi Đăng đứng sững lại nhìn anh ta, Công Anh cũng đứng lại theo.

“... Ông đã biết trong đó là địa ngục mà vẫn muốn vào à?”

Đối diện với cái nhìn thẳng không dao động của Khôi Đăng, Công Anh có chút nhận ra mình vừa nói điều ngu ngốc. Câu trước nói là địa ngục, câu sau lại muốn vào. Người bên trong chỉ muốn thoát khỏi ấy, người bên ngoài lại thấy sức mạnh của họ lại mong mình cũng như thế. Như thế khác gì sát muối vào nỗi đau của họ, chà đạp vào khát vọng sống của họ.

Thật nực cười.

“Xin lỗi, tôi… lỡ lời. Thật sự không cố ý nói vậy mà…” Công Anh cúi đầu xin lỗi.

“Được rồi, tôi chỉ hỏi vậy thôi chứ không có ý khác.” Khôi Đăng xua tay, khàn giọng nói. “Theo tôi thì ở đâu cũng là địa ngục cả thôi. Đừng hâm mộ hay ghen tị làm gì. Chúng tôi có thể mạnh mẽ vì đó là lấy c·ái c·hết ra để làm bàn đạp. Còn các cậu cũng có thể như thế ở ngoài, có v·ũ k·hí chống lại, có đồng đội giúp dỡ. Vậy gì có gì đáng ghen tỵ chứ. Nhưng ở đâu cũng có đấu đá giữa con người với nhau cả thôi, đó mới là địa ngục thật sự.”

Không khí giữa hai người có chút trầm lại.

Bổng có cánh tay to lớn săn chắc cơ bắp khoác vai hai người. Giọng Trình Đức Hải vang lên bên tai họ.

“Nói đúng lắm nhóc, hội trưởng cũng nói chúng ta như thế đấy. Việc gì phải hâm mộ chứ. Chỉ cần chúng ta mạnh hơn họ thì chắc chắn họ sẽ là những người hâm mộ chúng ta. Quan trọng là nhân loại phải đồng lòng mới mạnh mẽ được, cứ đấu đá thì đó mới là địa ngục thật sự.”

Những người xung quanh cũng nghe được đối thoại giữa hai người, cũng có chút xấu hổ. Cũng may đã đến chỗ xe đồng thời Lê Nhất Lâm cũng mang chị gái tới. Có thể nói Lê Nhất Lâm và chị gái đến thật đúng lúc.

Ngay lập tức họ bị chị gái Lê Nhất Lâm – Lê Nhật Vy thu hút, vì cô ấy có gương mặt tinh xảo như, nước da trắng như gà bóc, đôi mắt buồn cuốn hút. Nhưng còn điều khác khiến họ nhìn cô ấy lâu hơn bởi cô ấy ngồi xe lăn, hai chân cô ấy không còn.

“Đẹp quá…”

“Mĩ nữ nha.”

….



“Đội trưởnggggg.” Lê Nhất Lâm vui vẻ gọi họ.

Lúc cậu về kể cho chị gái nghe cậu được công hội lớn tuyển vào, chị ấy vui vẻ khuyên bảo cậu phải cố gắng, không được phụ lòng họ. Khi nghe bảo sẽ phải di chuyển chị ấy không ngần ngại bảo cậu cứ việc đi, chị ấy có thể tự lo cho mình được ở đây. Cô ấy sợ mình là gánh nặng của em trai nên muốn ở lại. Mãi khi Đồng Minh Khê vào thuyết phục bằng cách bá đạo mới khiến cô ấy ngoan ngoãn đi cùng.

Đi đâu cũng được, em trai vui khoẻ là được.

Bố mẹ họ t·ai n·ạn q·ua đ·ời là chị ấy đã nghỉ học đi làm nuôi em trai. Tận thế đến cũng vì cứu em trai mà chị ấy bị cắn, phải chặt đi đôi chân. Mĩ nữ hồng nhan bạc phận nhưng có người em biết ơn biết nghĩa không bỏ rơi cô lúc hoạn nạn. Tình cảm hai chị em tốt đẹp vô cùng

“Đây là chị gái em, Lê Nhật Vy.” Nhất Lâm tự hào khoe về chị gái mình. “Chị ấy rất giỏi, học một lần là nhớ ngay, hồi đi học đứng đầu lớp đấy. Lại còn đẹp người đẹp nết nữa.”

Xem anh ta mũi nở to đến chừng nào kìa.

“Mong mọi người chăm sóc chị em nhiều thay phần em.” Lê Nhất Lâm cúi người nhờ vã.

“Không không không.” Lê Nhật Vy đỏ tai cúi đầu theo. “Mong mọi người chăm sóc em ấy nhiều hơn. Không cần quan tâm bà chị già này làm gì đâu. Em xin mọi người.”

“Ấy đừng…ngẩn mặt lên đi làm vậy chúng tôi ngại lắm.” Lý Thị Hân vội vã đỡ lấy hai người họ. Hai chị em họ thật giống nhau.

“Chúng tôi sẽ chăm sóc thằng nhóc thật tốt mà. Chăm sóc cả cô cũng tốt nữa.” Một nam đội viên hớn hở lên tiếng.

“Đúng đó, mĩ nhân như vậy không thể không chăm sóc được.” Người khác theo đuôi.

“Ấy vợ ơi đừng cúi đầu thế, anh ngại lắm..”



“Mẹ mày, đừng tranh vợ với tao..”

“Em rể, đưa chị gái đây anh bế…”

“Cmn cút ra, tao mới là người bế ẻm…”

Một đám đàn ông tranh nhau nhận vợ trước mặt Lê Nhật Vy khiến cô ấy mặt đỏ như cà chua, che mặt xấu hổ. Trình Đức Hải và mấy nữ đội viên chỉ biết vuốt mặt không quen đám này.

Hành động đáng yêu của Nhật Vy càng chiếm trái tim bọn con trai ấy.

“TẤT CẢ LÊN XE!” Trình Đức Hải khoanh tay hét lớn vào bọn họ. “NẾU KHÔNG MUỐN THÌ TỰ CHẠY BỘ VỀ CÔNG HỘI”

“Đội trưởng đừng mà….”

“Đội trưởng đừng…..” Hàng loạt tiếng kêu la không muốn nhưng không thể làm gì khác phải lên khoang xe tải. Còn Lê Nhật Vy là Trình Đức Hải nhẹ nhõm xách lên xe.

Là xách lên thật đấy, xách nhẹ nhàng vô cùng.

Khôi Đăng cũng ngồi một góc, yên ổn cho Minho nằm ngủ. Lời nói khi này dường như đã ngăn cách cậu và những người khác, bọn họ quan tâm Lê Nhật Vy hơn. Cũng đúng vì đó là chủ đề không vui. Cuối cùng cặp đôi Minh Khuê và Ngọc Hạnh lại là người ngồi cạnh cậu.

-----

.

.

.

.

.

Cám ơn OaiThuong, Bát Nước, Nhân Thiện đã ủng hộ.