Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 121 Con Rết, Tâm tà, Ma (2)




Chương 121 Con Rết, Tâm tà, Ma (2)

“Anh theo em làm gì, càng đông càng dễ bị để ý. Mau tách ra.” Khôi Đăng thấy hướng này tận ba người dễ làm mục tiêu t·ấn c·ông của nó nên vội bảo Ngô Quý Tân tách ra. Trái lại Ngô Quý Tân còn chạy nhanh hơn đuổi kịp cậu.

“Chay theo cậu chắc chắn sống. Trực giác của anh luôn đúng.” Anh ta cười tự tin. Thấy vậy Khôi Đăng cũng mặc kệ chạy tiếp. Nhưng thấy con rết đuổi theo bọn họ, Khôi Đăng tặc lưỡi bất lực. Khôi Đăng vừa chạy vừa vẽ cổ tự, dựa vào [Mèo nhà n·hạy c·ảm] mà né tránh cầu lửa. Không những thế từ lúc bắt đầu kĩ năng [Đặc tính thích nghi] chạy hết công suất mới đủ cho Khôi Đăng sinh tồn trong điều kiện khắc nghiệt này. Khả năng chịu nóng, chịu lửa đã tăng lên vài bậc, hồi phục năng lượng, độ bền thể lực,…. Cũng liên tục được gia tăng.

Phải nói là từ lúc nó đỏ rực lên lượng cầu lửa phun ra gần như liên tục, cầu lửa bốn phương tám hướng t·ấn c·ông bất cứ ai muốn lại gần lồng sáng. Xui cho Vượng Duy thấy con rết đuổi theo Khôi Đăng nên lén lúi quay lại, bị cầu lửa đập xuýt c·hết.

“Băng giá.” Khôi Đăng đu xích lên không trung đồng thời hoàn thành cổ tự phức tạp của mình. Cổ tự sáng xanh lập tức biến lớn, hoá thành một con thoi băng gai góc giáng mạnh xuống. Cảm nhận được phản kích ấy Con Rết cũng phun ra cơn lốc lửa thật lớn chặn lại. Băng và lửa đôi chọi nhưng cách biệt về cấp độ quyết định tất cả. Băng của Khôi Đăng nhanh chóng bị phá huỷ. Nhưng không sao cả, mục đích của Khôi Đăng không phải đánh nhau, chỉ tạo ra lớn chướng khí cho bọn họ chạy trốn.

MinHo và Ngô Quý Tân thấy vậy trong lòng cảm thấy ‘Tuyệt thật’.

“Còn đứng đó làm gì, chạy mau.” Khôi Đăng lướt qua hai người họ nhắc nhở. Khôi Đăng quyết đinh sẽ rút lui khỏi nơi này, đi tìm một lồng sáng khác an toàn hơn.

Ngô Quý Tân cắn răng chạy theo. Anh ta không hiểu vì sao Khôi Đăng đang càng lúc càng nhanh hơn nhưng thể lực vẫn bền bỉ như vậy.

Con Rết bị chướng khí che chủ nhưng vẫn phun lửa chặn đầu bọn họ được. Lớp khi mỏng có là gì với cặp mắt nó. Quan trọng hơn là nó nhận ra Khôi Đăng. Con kiến nhỏ nhoi ngày trước tung tăng trên người nó múa xích. Nhờ quả chuỳ xích của nó mà nó bị phá vỡ trùng giáp, sau này trở thành v·ết t·hương không thể phục hồi của nó, đó cũng là lý do những vết rạn nứt trên người trở thành những điểm yếu của nó, may mắn với kích thước to lớn của nó thì yếu điểm ấy chỉ là cái móng tay.



Nhưng nó cung thắc mắc, đôi mắt kinh hoàng ấy đâu rồi, sao con sâu kiến này lại không sử dụng? Không sao cả, như thế càng dễ nó ăn thịt. Mối thù cũ cũng đến lúc phải trả. Những con sâu kiến khác chỉ cần một hơi thở là được. Vậy nên Khôi Đăng bị nó dí sát t·ấn c·ông.

Nhìn thấy Khôi Đăng trở thành đối tượng t·ruy s·át, Ngô Quý Tân cười thầm trong lòng ngoài mặt vẫn vẻ lo lắng.

“Khôi Đăng, nó xem em là mục tiêu đấy. Em đắc tội với nó à?”

“Không biết….À có lẽ là người quen cũ.” Khôi Đăng chợt nhớ tới con rết khiến mình c·hết dở sống dở ngày ấy. So với lúc ấy giờ con rết hoàn toàn khác lạ thế nên cậu không nhận ra là bình thường.

“Nếu vậy… á đù má, nó bắn pháo hoa tiếp kìa.” Ngô Quý Tân định nói thì thấy Con Rết lần nữa vươn người lên trời phun ra hàng loạt cầu nửa bay khắp nơi. “Khôi Đăng, em dùng bóng tối với xích cầm chân nó, anh sẽ đưa Minho chạy tới lồng sáng rồi em phóng xích vào anh, anh sẽ kéo em vào.”

“Không. Quá nguy hiểm, anh tự đi mà vào.” Khôi Đăng quyết liệt từ chối. “Kế hoạch thất bại. Một lần như vậy quá đủ rồi, rút lui.”

“Cầu phú quý trong nguy hiểm. Tin anh đi.”

“Éo.” Khôi Đăng quát lớn sau đó đột ngột chuyển hướng khác. Sống c·hết có số,thằng nào ngu thì c·hết.



Bị đáp lại ngang độc như vậy Ngô Quý Tân đỏ cả mặt tức giận nhưng anh ta tin sớm muộn Khôi Đăng phải đồng ý với kế hoạch của mình. Hắn nở nụ cười thầm trong lòng.

Quả thật Khôi Đăng cũng nhận ra chỉ còn cách chạy vào lồng sáng. Bởi vì một tường lửa rực cháy đã dựng lên bao phủ toàn bộ khoảng trống. Không thể thoát ra cuộc chiến này được. Bây giờ Khôi Đăng cũng hiểu vì sao quanh đây lại khô khốc không có một ngọn cỏ nếu chỉ dựa vào khí nóng. Một thợ săn chỉ đứng một chỗ, chiếm lấy thứ quý giá chờ kẻ ngu ngốc x·âm p·hạm. Một con rết nóng bỏng nuốt chửng mọi thứ.

“Chặc. Con chó này..” Khôi Đăng nghiến răng, cả cổ tự lẫn xiềng xích đều không hiệu quả. ‘Thật sự không còn cách nào khác nữa rồi.’

Ngô Quý Tân đắc thắng nhìn Khôi Đăng nhưng giả bộ trách móc. “Anh nói rồi. Em chuẩn bị dốc hết sức lực đi. Anh sẽ mang MinHo đi giúp em.”

Khôi Đăng đành gật đầu đồng ý, để MinHo sang với Ngô Quý Tân. Bản Thân đã thành con mồi bị săn lùng để thằng bé đi theo không hay. MinHo dãy dụa không muốn nhưng bị Quý Tân giữ chặt chạy đi.

“Phải dùng hết sức mình, không được giấu bài nếu không chắc chắn mình sẽ c·hết.” Khôi Đăng nhắc nhở bản thân. Mọi kĩ năng đều được cậu đẩy lên mức cao nhất. Đặc biệt [Đặc tính thích nghi] hoạt động công suất nhất, giúp cho Khôi Đăng bắt kịp đòn t·ấn c·ông con rết.

Hai nét đen thanh tao lập tức xuất hiện nhưng lần này lạ kéo dài hơn. Con quạ cũng bay ra đồng hành cùng cậu. Những ngọn lửa xanh yếu ới lơ lững trên tay cậu cũng sẵn sàng làm việc. Có lẽ nhờ [Đặc tính thích nghi] mà Khôi Đăng cảm thấy mình thuần thục điều khiển các kĩ năng, mọi thứ như được nâng lên một tầm mới. Tốc độ, sức mạnh, kĩ thuật đều thuần thục mây trôi nước chảy mà chiến đấu.

Người phóng lửa, lục hoả cùng cổ tự đáp lại. Xiềng xích ta giăng ta phóng khắp nơi. Cửu xích bạc bẽo phóng từ trên không xuống, toé lửa trên lớp vỏ đỏ nóng ấy.



Ngô Quý Tân ở ngoài xa nhìn động tác Khôi Đăng mà cảm thấy khó chịu, nhìn Khôi Đăng nghiêm túc chiến đấu mà không sợ hãi anh ta nắm chặt tay, trong lòng đầy sự ghen tức. Càng nhìn bọn họ chiến đấu anh ta càng không cam lòng, thậm chí anh ta không để ý tới tay mình bóp chặt tay MinHo thế nào.

“Vì cái gì…thằng nhãi như nó lại mạnh như vậy chứ???? Sao không phải…. là mình? Grrrrk”.

“Chú ơi, đau quá.” MinHo vùng vẫy muốn thoát ra nhưng bị ánh mắt doạ người của Ngô Quý Tân làm kinh sợ. Hắn ném MinHo ngã ra đất, bị cấp 2 như hắn ném mạnh khiến cậu bé cảm thấy rất đau.

Sự đố kị chiếm lấy hắn.

Mà Khôi Đăng lúc này lại nghe tiếng mèo ngáp ngủ, trên vai cậu đã xuất hiện mèo đen nhỏ bé. “Đây là…. Khổ miêu nguyền rủa???”

Khôi Đăng vừa né t·ấn c·ông vừa suy nghĩ sao con mèo lại xuất hiện lúc này. “Tại sao lại kĩ năng này lại hoạt động rồi??? Nghĩa là đang có lời nguyền nào tác động lên mình ngay bây giờ?? Nó còn đang lớn dần lên kìa, nghĩa là lời nguyền đang hoạt động liên tục với mình. Mẹ kiếp.”

Ầm Ầm. Những cầu lửa bắn về phía Khôi Đăng, cậu ta cẩn thận né tránh. “Là lời nguyền nào đang hoạt động vậy chứ? Tại sao mình không cảm nhận được? C·hết tiệt, lời nguyền vô hình vậy thật khó chịu.”

“C·hết tiệt! Vừa phải né tránh vừa phải….” Khôi Đăng cắn răng né cầu lửa rất rất to giáng thẳng chỗ cậu. “Con rết c·hết bầm!!!”

Khôi Đăng nhìn lửa càng lúc càng to, càng lúc càng nhiều mà cảm thấy tệ hại. Sức nóng đang bào mòn khả năng của cậu, dù có thích nghi đến mấy cứ như vậy sẽ sớm bị đè bẹp.

“Lửa??? Lẽ nào là do ngọn lửa tạo ra lời nguyền???” Khôi Đăng ráng nhớ list kĩ năng của con rết. “kĩ năng [Ngọn lửa tâm tà]??”