Chương 120: Con Rết, Tâm tà, Ma (1)
Vượng Duy bị lửa đánh bay lăn long lóc, chật vật đứng dậy, bóp nát thạch tự hồi phục cho mình. Huyết giáp giờ đây nát vụn. Vượng Duy lại lần nữa tụ máu thành kiếm t·ấn c·ông nó. Dù rằng nó chả xi nhê gì với công kích ấy.
Chỉ với cú hất người liền đánh văng anh ta ra. Khi nãy chỉ là khó chịu vì b·ị đ·ánh thức nên bùng nổ ra để xua đuổi “côn trùng”. Bên khác Ngô Quý Tân lần nữa bắn đạn năng lượng vào nó. Lần này triệt để làm nó tức giận. “Đám côn trùng” cứ ve vãn t·ấn c·ông nó khiến nó triệt để tức giận. Chỉ thấy nó vươn nửa phần trên đã thấy sự đồ sộ của nó.
“Giận rồi à súc sinh? Đến đây bắt tao này.” Vượng Duy cười gằn khiêu khích, không quên ném huyết kiếm vào nó chọc giận.
Với con bọ thích phun máu này Con Rết liền phun q·uả c·ầu l·ửa vào Vượng Duy. Quả cầu lửa vừa to vừa nhanh tiến thẳng tới Vượng Duy. Chỉ trong tích tắc nếu Vượng Duy không né kịp chắc chắn anh ta thành vũng máu. Nhưng không dừng lại một quả duy nhất, Con Rết phun cầu lửa liên tục, càng lúc Vượng Duy càng đuối. Hoả lực như vậy không sợ không ăn tiền.
“Mẹ kiếp các người đang làm gì còn không mau khống chế nó.” Anh ta vừa la lớn vừa chạy.
Ngô Quý Tân lần nữa bắn đạn, lần này lại trúng đầu nó. Viên đạn để lại vết móp nhẹ trên vỏ giáp đỏ rực ấy. Ngô Quý Tân liền hoảng hồn khi con rết quay ngoắt vào mình, cặp mắt đỏ sáng bóng khoá chặt vào Quý Tân khiến anh ta cảm nhận bản thân như bị cầm tù, có con rết nào đấy đang quấn chặt lấy mình vậy, không thể nhúc nhích.
“Anh làm gì vậy Quý Tân. Chạy Đi!” Vượng Duy hét lớn nhưng không để ý tới sắc mặt khó khăn của Ngô Quý Tân. Chỉ trong giây lát Con Rết khạc cầu lửa về Quý Tân.
“Lá chắn tam giác” Nam Hùng hùng hổ cứu nguy. Lá chắn tam giác bình thường chưa thể che được nửa người nay được tung hết sức, to lớn che cả thân hình cậu ta. “Anh ơi mau chạy đi…”
Ngô Quý Tân thấy có người bảo vệ cũng thấy nhẹ nhõm hơn, cuối cùng cũng có thể cử động. Tiếc là hai người họ chỉ có thể chịu đựng cầu lửa to bự đập vào lá chắn. Sức nóng cùng sức đẩy khiến Nam Hùng phải gồng lên rất nhiều nhưng vẫn bị đẩy lùi, vệt chân càng lúc càng dài càng sâu. Cuối cùng ngọn lửa nuốt trọn hai người.
Vượng Duy từ đằng sau giáng búa máu thật lớn vào Con Rết. Kết quả cũng như lần trước, không thể gây vết xước gì. Khi anh ta còn đang tự đắc sẽ gây sát thương cho nó nhưng liền bị thứ gì đó nóng hổi đập vào người. Thân đuôi của nó cũng rời khỏi lồng sáng mà đập Vượng Duy như đập con ruồi.
Cứ nghĩ rằng nếu bị cái đuôi nhung nham ấy chắc chắn bị ép thành thịt cháy. Vượng Duy mở mắt phát hiện mình không sao, nhưng trên mặt vẫn còn hơi nóng rát khi nãy, khẳng định lúc nãy chắc chắn mình đã bị đập rồi. Nhưng thấy dây xích trên bụng anh ta liền hiểu sao mình có thể sống sót. Là Khôi Đăng đã kéo mình ra khỏi đấy. Cả Nam Hùng và Ngô Quý Tân cũng được Khôi Đăng kéo ra biển lửa.
“MAU KÉO NÓ RA XA THÊM CHÚT NỮA. CHỖ ĐÓ KHÔNG ĐỦ KHẢ NĂNG ĐÓNG BĂNG.” Khôi Đăng hét lớn, tay vẫn cố gắng tạo ra cổ tự thật lớn, bên cạnh Lan Nhi cũng xả ra thật nhiều xương mù. Hai người họ tiêu hao năng lượng nhiều không kể, MinHo một bên cũng tích năng lượng cho lần hi vọng tới. Khôi Đăng giao cho cậu bé nhiệm vụ hi vọng có thể đóng băng được không gian càng lâu càng tốt. Điều này MinHo có thể thực hiện được.
“Cám ơn.” Quý Tân gật đầu cảm ơn, sau đó bọn họ lại tất bật chạy hai hướng khác nhau. Vượng Duy vẫn cứ tạo ra huyết binh ném về nó, dù không thể làm gì nhưng đủ khiêu khích nó. Những viên đạn năng lượng cũng đan xen t·ấn c·ông.
Quá tức giận. Quá là tức giận. Con Rết ầm ầm lao tới chỗ Vượng Duy như tàu hoả chệch ray. “Con sâu bọ” này khiến nó chán ghét nhất. Bây giờ Vượng Duy hiểu vì sao khi nãy Ngô Quý Tân không thể di chuyển rồi. Đứng trước sự khủng bố ấy không ai có thể di chuyển. Anh ta chỉ có thể dùng hết sức tạo ra khiêng máu dày cộm trước mặt. Nhưng chỉ là vô ích, khiêng máu vỡ vụn ngay khi v·a c·hạm.
Ngay cảnh khắc nguy cấp Khôi Đăng cùng chuỳ xích to bự giáng mạnh xuống đập thẳng vào đầu Con Rết nhưng đồng thời Vượng Duy bị dư chấn đánh bay ra. Tuy vậy vẫn đỡ hơn là b·ị t·ông c·hết.
“C·hết tiệt. Giáp gì cứng thế chứ, Xích của mình cũng bị nung chảy khi chạm vào.” Khôi Đăng đu xích lập tức ra xa đồng thời Ngô Quý Tân cũng bắn vào đầu nó, gẫy được một cái gai trên đầu nó.
Bọn họ đều chửi thầm Con Rết này, cứng một cách biến thái.
“Khôi Đăng cổ tự chưa thể sao??” Ngô Quý Tân lo lắng hỏi nhưng liền cảm nhận nước trên trời trút xuống như thác đổ. Cộng thêm sương mù mà Lan Nhi tạo ra đang ồ ạt gặm nhấm cùng không khí ướt át, Khôi Đăng lập tức hiệu lệnh cổ tự phát huy sức mạnh.
Cổ tự sáng xanh bay thẳng giữa trời mưa. Không khí nóng bức dần bị khí lạnh lấn áp. ở những vùng xa đã kết băng lạnh lẽo nhưng phạm vi con rết vẫn chưa có tác dụng gì. Nước mưa gặp vỏ giáp của nó liền bốc hơi. Nhưng càng bốc hơi nhiều càng thuận lợi cho Lan Nhi, bởi hơi nước cũng là một dạng sương mù.
Càng bốc hơi, càng mưa nhiều, càng lạnh lẽo. Cuối cùng không khí được trung hoà, như cách mùa mùa hè Hà Nội đột ngột chuyển lạnh. Sảng khoái.
Con Rết cảm giác nhiệt độ xung quanh đang giảm liền khiến bản thân đỏ rực hơn thế nữa, toả ra sức nóng kinh người muốn xoá đi cảm giác ướt át này.
Tiếc cho nó, [Nắm lấy hi vọng] của MinHo đã thành công. Khí nóng của nó bị dập tắt, băng giá dần đông lấy nó.
“Tuyệt vời!!” Vượng Duy nắm chặt tay vui sướng, Huyết phủ (rìu máu) kết tụ trong tay, anh ta định nhân cơ hội này bổ cho nó một phát đi đời nhà ma.
“ĐỪNG TẤN CÔNG. TRANH THỦ ĐẾN LỒNG SÁNG.” Ngô Quý Tân biết anh ta định làm gì liền nhắc nhở. Biết mình bị phát hiện, Vượng Duy tặc lưỡi thu lại chạy theo họ.
1s, 2s 3s…6s. Thời gian đóng băng kết thúc. Ngay lập tức Con Rết cự mình phá vỡ lớp băng. Nó rít gào căm giận, ngửa mặt lên trời phun ra trận mưa cầu lửa. Chục trăm cầu lửa giáng xuống đất khiến bọn họ khốn khổ, chỉ có thể bóp nát thạch tự lá chắn để chống lại.
“Mẹ nó, sát thương diện rộng khủng kh·iếp quá.” Vượng Duy chửi lên, nhiệt lượng từ mưa cầu lửa làm đánh tan khí lạnh mà họ cả đêm tích tụ được. Đưa nhiệt độ nóng lên thêm. Mưa cũng yếu dần đi, họ biết cổ tự sắp biến mất, kế hoạch đóng băng của bọ rõ ràng vô dụng. Điều đó thật dễ hiểu.
Nhưng ít nhất họ đóng băng được 6s. 6s để chạy một quãng đường xem như đáng giá.
“Mẹ. Còn biết chơi độn thổ. Ai độ lại.”
Bọn họ điếng người khi thấy con rết chui xuống đất, như cá bơi trong nước cực nhanh xuất hiện tại lồng sáng. HIển nhiên nó đã biết mục đích chính của những “con bọ” này là lồng sáng mà nó canh giữ bao lâu nay như những kẻ trước đấy.
Cả thân thể nó đỏ rực lên không khác gì thép nung. Cảm thấy không ổn Khôi Đăng vội bảo mọi người tản ra càng xa càng tốt.
“Nó đang chuẩn bị sài đại tuyệt chiêu, mọi người tách ra cầu phúc đi.” Nói rồi Khôi Đăng kéo MinHo chạy trước, những người khác cũng chạy tán ra, duy chỉ có Ngô Quý Tân chạy theo cậu.