Chương 110
Cảnh tượng này khiến những người còn lại hoá đá. Vượng Duy liên tục vỗ lưng cậu bé. MinHo rùng mình khóc nấc lên. Ngay lập tức Vượng Duy bị Lan Nhi và Quý Tân kéo ra tẩn một trận. Bọn họ đã thống nhất là phải bình tĩnh nhẹ nhàng an ủi thằng bé mà Vượng Duy liền ôm đột ngột như vậy khiến Minho khóc lên.
“Á đau đau, đừng đánh vào đó… Á á đau đau. Chỗ đó mới hồi phục á đauuuuu!” Vượng Duy la hét
Lúc này Khôi Đăng nửa quỳ gối trước MinHo nhìn thằng bé.
“ư…” MinHo run miệng không dám trả lời. ‘Anh ta biết mình lúc đó. Sợ quá sợ quá. Có phải vì anh trai mà anh ta định trút giận lên mình. Sợ…’ bàn tay bé nhỏ liên tục xoa vào nhau đầy sợ hãi. Cậu bé chỉ sợ Khôi Đăng đánh mình. Khôi Đăng cũng nhìn ra điều ấy. Nhưng không, Khôi Đăng chỉ xoa đầu cậu sau đó đứng dậy rời đi. Nhưng nửa chừng bị Lan Nhi chặn đầu.
“Hết thằng ngáo này rồi đến em. Đáng đánh.”
Lan Nhi cùng Quý Tân hợp lực đánh cậu. Nhưng tiếc là Khôi Đăng nhanh chóng né được khiến hai người tức tối quay sang đánh Vượng Duy. Vượng Duy xui xẻo kêu oan. Khôi Đăng đứng cười khúc khích.
MinHo lén nhìn Khôi Đăng nhưng bị cậu bắt gặp, gật đầu đáp lại. MinHo rụt cổ giấu mình.
Với Khôi Đăng, chuyện nào ra chuyện đấy, một đứa nhóc b·ị b·ạo h·ành thì có đáng để trả thù không? Hoàn toàn không, trái lại là đằng khác.
“Chúng ta nên đi thôi, không nên ở lại đây lâu.” Quý Tân nhắc nhỏ mọi người. “Nam Hùng, em bế MinHo nhé.”
Anh cúi xuống nói với MinHo bằng giọng ấm áp: “Em để anh mập mập này bế được không?”
MinHo nhìn anh béo rồi nhìn sang những người khác, khi nhìn Khôi Đăng có dừng lại lâu chút rồi nhìn lại Quý Tân gật đầu. Thằng bé giờ không thể đi lại nên đành để người khác cõng.
Lúc đi ngang qua Khôi Đăng cậu bé lại được Khôi Đăng xoa đầu. MinHo cảm thấy có chút lạ lẫm kì lạ. Nhưng MinHo lại phát hiện Vượng Duy nhìn mình hơi đáng sợ rồi anh ta quay đi. Khôi Đăng lẫn Lan Nhi bắt được biểu cảm đó, cả hai khúc khích nén cười.
“A, chỗ này quen quen…” Vượng Duy nhìn những ngôi nhà, những bảng hiệu hoen rỉ quen mắt mà mơ hồ nhớ ra. “Hình như tui có giao hàng tới đây mấy lần.”
“Chỗ này.. hình như là nhà bác gái độc thân nuôi rất nhiều chó. Chỗ này là tiệm bánh mì này, vào xem không mọi người? Biết đâu có thức ăn.”
“Đi đi, chúng ta không có nhiêu thức ăn đâu. Vơ được gì cứ vơ.” Quý Tân đồng ý.
“Chắc không còn gì đâu. Bán bánh mì xong thì dọn về hết chứ làm gì để lại thức ăn. Mà có thì cũng hỏng cả rồi.” Vượng Duy nghĩ lại rồi rầu rĩ nói. Khôi Đăng nhìn xung quanh, chỗ này cảm giác hoang vắng rất nhiều.
“….Ở đây có tiệm bán điện thoại nào không anh?”
“Hình như có, để anh nhớ.” Vượng Duy nghĩ một lúc rồi dẫn Khôi Đăng đến chỗ đổ nát, dưới đất biển hiệu xanh phủi bụi. “Chỗ này. Không lớn nhưng bán nhiều hàng phake lắm. Cậu cần tìm gì??”
“Hahaha. Em cần mấy tai nghe. Cổ tự của em hoạt động có giới hạn thời gian. Một lúc nữa MinHo sẽ không thể nghe hiểu chúng ta nói gì.” Khôi Đăng mạnh mẽ đẩy đ·ống đ·ổ n·át ra tìm tai nghe. “Nếu em khắc cổ tự rồi để nó vào tai nghe thì chỉ cần chút xíu năng lượng thằng nhóc có thể nghe thoải mái.”
“Ohh, vậy à.” Vượng Duy cũng phụ tìm. “Có cổ tự nào giúp anh không?”
Khôi Đăng tìm được một thùng giấy, mở ra toàn là ốp điện thoại, cậu đổi cái khác. “Có. Loại giúp anh hồi phục ấy. Ngoài ra chưa có cổ tự nào thích hợp với anh.”
“Nhưng mà…anh này. Nếu anh cứ dùng máu một cách ồ ạt như vậy cơ thể anh có sao không?”
“….Có sao là sao? Thay máu liên tục giúp đào thải độc tố tốt mà.” Vượng Duy không hiểu hỏi lại.
“Vậy à. Thế em nghĩ xa rồi.” Cuối cùng Khôi Đăng tìm được thùng tai nghe. “Tuyệt luôn, tai nghe chụp dây không dây có cả míc. Vừa ý em luôn.”
Đúng như Vượng Duy nói, hàng phake thật, cầm lên rất nhẹ và nhựa chán. Nhưng không đòi hỏi được. Hai người họ quay về, tiện lọc ra những món dùng được.
Về đến chỗ mọi người nhưng không thấy ai. Họ cẩn thận đi tìm, cuối cùng thấy bọn họ nấp sau thân cây nhìn ai đó. Phất hiện Ngô Quý Tân đang lục lọi thi xương khô dựa vào tường.
“Này. Sao lại lén lút thế?” Vượng Duy dí sát tai Lan Nhi hỏi nhỏ. Động tác này khiến Lan Nhi giật bắn người đồng thời đập cằm Vượng Duy cái cốp, hai người đau đớn.
“Má, chời gì mất dạy vậy. Dí sát vào nhau như thế. Có bị điên không.” Lan Nhi đỏ mặt trách mắng Vượng Duy đang ôm cằm đau chảu nước mắt. “Bọn tui phát hiện có bộ xương khô (chỉ vào chỗ Quý Tân). Anh Quý Tân đến kiểm tra rồi.”
Lúc này Quý Tân cũng quay lại, cau mày khó hiểu. Mọi người ngóng chờ anh nói.
“Hai bộ xương này c·hết hơn 5 6 tháng rồi, bị chuột gặp nhấm. Trên xương có dấu răng gặm. Ở đầu có dấu vết b·ị đ·ánh bằng vật cứng, còn gãy xương. Nhưng mà…. À thôi, không có gì, không nghĩ nhiều nữa.”
“….Em nghĩ không chỉ là chuột đâu.” Khôi Đăng nhìn về hướng MinHo nhìn. Đó là chỗ chuồng chó. “Có thể chó nhà họ nuôi đói quá nên….” Nói đến đây Khôi Đăng dừng lại, ai cũng hiểu điều Khôi Đăng định nói.
“Thôi thôi rời đi thôi. Ở đây không có gì cả.” Lan Nhi xua xua tay chỉ mong nhanh nhanh chóng chóng rời đi. Bảo cô chiến đấu thì được nhưng nhìn mấy bộ xương thì sợ vãi ra.
Trước khi đi Khôi Đăng phóng cổ tự đóng băng vào bộ xương. Sau một cơn gió bộ xương băng tan theo gió bay đi.
Khi họ không để ý liền một bóng đen xuất hiện lao thẳng tới họ. Con thây ma này muốn đánh úp họ nhưng bất ngờ Khôi Đăng quay lại phóng xích vào nó. Thấy xích nó liền đổi hưởng né sang nhưng Vượng Duy đã vung huyết thủ đao chém nó.
Nó kịp dùng cánh tay đỡ lấy nhưng bị Vượng Duy một cước đấ vào bụng bay ra. Cùng lúc phong đao, xiềng xích cùng đạn năng lượng nhắm vào nó. Thây ma chỉ có thể gánh chịu toàn bộ.
“Grurrr…” Nó thân tàn ma dại nhìn nhóm họ, la lối như muốn chất vấn nhưng bị Vượng Duy đạp vào mặt.
“Giề?? Muốn hỏi sao tụi tao biết mày ấy hả??? Hôi thấy mẹ mà cứ nấp.” nói rồi Vượng Duy một kiếm chém đôi đầu nó, bên trong chỉ có dị thạch cấp thấp.
Khi này Khôi Đăng lẫn Ngô Quý Tân đều cảm nhận được có nguy hiểm rình rập đã lén nói mọi người chuẩn bị. Quả nhiên không sai khi họ quay đầu đi liền bị t·ấn c·ông. Xui xẻo cho con thây ma.
Cho đến tận tối họ gặp liên tục thây ma tập kích nhưng đa số đều g·iết c·hết được hết. một vài còn xui xẻo chưa kịp làm gì đã bị Khôi Đăng cho bay màu bằng cổ tự.
“Làm sao giờ… Chưa tìm được chỗ nghỉ. Đêm nay ngủ bụi tiếp rồi.” Lan Nhi than thở. Cô không ngại bẩn bụi, chỉ ngại lê lết đêm khuya canh gác.
“Ráng thêm chút nữa đi. Trời chưa tối lắm mà.” Quý Tân động viên. Hôm nay bọn họ đi rất nhiều rồi.
Ở trên lưng Nam Hùng, MinHo nhìn họ như vậy liền muốn giúp đỡ. Đôi mắt MinHo phát sáng nhè nhẹ rối sau đó cậu bé chắp tay cầu nguyện. Mở mắt ra lần nữa ánh sáng liền tiêu tan như chưa có gì. Cậu chỉ về một hướng khác, ra hiệu mọi người đi theo hướng đó.
“A à à…” Có thể MinHo vẫn chưa thể giao tiếp với mọi người nhưng nhìn mọi người vất vả chiến đấu nhưng lại không hề bỏ mặc thằng nhóc tàn tật như cậu ở lại, cậu bé cũng muốn đáp lại chút ít.
Mọi người nhìn theo hướng MinHo chỉ, không hiểu vì sao thằng bé lại chỉ trỏ như vậy. Thấy mọi người không hiểu ý mình cậu bé lấy ngón tay làm người đang đi rồi chỉ về hướng đấy. Mọi người mới hiểu MinHo muốn chỉ đường.
“….Đi theo hướng nó chỉ đi.” Khôi Đăng nhìn hướng đấy rồi dẫn đầu. “Đi đường kia hay đường này cũng đâu khác gì nhau đâu, đi đại đi.”
Thấy Khôi Đăng nói thế mọi người cũng đành đi theo.
-----
Cảm ơn Oaithuong đã đề cử. Lâu lắm mới thấy bác.ヽ(♡‿♡)ノ
°˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°
Cũng nhân đây chúc mừng Huỳnh Văn Thuận đã trở thành Đà Chủ (k hiểu cái này có tác dụng gì lắm haha). °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖° °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖°