Chương 109: Hoả tự thiêu diệp
Qua một lúc bên ngoài lũ bướm vẫn còn. Chúng biết thức ăn ngon đang ở bên trong.
“Phải rồi. Khôi Đăng em có lửa mà. Côn trùng sợ lửa.” Quý Tân vỗ tay khi phát hiện điều ấy. Ngay lập tức tất cả sáng mắt lên.
“Ở ha. Em có thể tạo lửa mà.” Khôi Đăng tạo ra lửa xanh. Trong bóng tối lửa xanh trở nên ma mị, như nhảy múa trong tay cậu.
“….vẫn cảm giác ghê ghê kiểu gì ấy. Như đèn ma âm phủ vậy.” Lan Nhi buộc miệng nói ra nhưng nhận ra mình nói hớ nên bịt miệng lại cúi đầu xin lỗi Khôi Đăng.
Khôi Đăng không ngờ có ngày lục thi hoả lại bị so sánh với đèn âm phủ. Cậu hé lồng sắt ra, đủ cho đầu ngón tay ra ngoài. Ngay sau đó lửa xanh liền phun ra.
“Có hiệu quả. Lũ bướm bị doạ sợ né ra.” Khôi Đăng hưng phấn nói. Thấy thế mọi người càng vui hơn.
Nhưng mà nếu dùng cái này thì Khôi Đăng sẽ trở thành súng phun lửa, tuy vậy đàn bướm quá dày, bao phủ 360 độ của họ. Biện pháp bất khả thi. Vượng Duy nhận xét điều ấy đều được họ đồng ý.
“….” Khôi Đăng trầm tư, khi nãy chạm vào dây xích cậu cảm nhận dây xích đang bị chúng gặm mòn dần, nếu để quá lâu sẽ giống như lá chắn vậy. ‘Thật khó khăn quá đi.’
“Không sao. Em còn cổ tự, có thể tạo ra lửa. Nhưng mà em có chuyện cần nhờ mọi người.”
“Nói đi em.”
“Em cần huyết dịch và dị thạch của chúng.” Khôi Đăng dần vẽ hoả cổ tự. “Để đạt hiệu suất tốt nhất em cần mọi người tập hợp nó lại một chỗ.”
“…Để anh làm mồi cho.” Vượng Duy gãi tai xung phong. “Chúng thích máu của anh thì để anh nhảy lên làm mồi. Sau đó em bắn cổ tự đốt chúng là được.”
“Anh chắc không? Nó sẽ rất nguy hiểm đấy.” Khôi Đăng cau mày nhìn anh ta. “Quá mạo hiểm. Nếu không may em tiễn anh theo chúng thì em không biết ăn nói sao nữa.”
“Được, được. Anh có huyết giáp không lo.”
“….” Mọi người nhìn Vượng Duy, có chút không tin nổi. “Ờm ừm… Nếu anh dùng huyết giáp dễ bị hút sạch máu đến c·hết hơn đấy.”
Vượng Duy giật mình. “Ặc…Phải ha.”
Khôi Đăng móc trong túi không gian ném cho Vượng Duy ba thạch tự. “Khi em bắn cổ tự anh bóp nát “hồi phục” “lá chắn” “đóng băng” lần lượt để giảm nguy hiểm. Như vậy lửa của em sẽ ít tổn thương anh hoặc là vô dụng *cười*.”
“Okee” Vượng Duy ra dấu ok, khởi động làm nóng bản thân, mặt đầy tự tin. Những người xung quanh cũng sẵn sàng hỗ trợ. Khôi Đăng bắt đầu viết chữ.
Quý Tân ra dấu 1 2 3. Đếm đến 2 cậu mở phía trên lồng sắt. Ngay lập tức Ngô Quý Tân giơ khẩu xúng đang mở mắt bắt lên, lập tức xoá xổ một đường trống. Một giây sau Vượng Duy bắn lên trời bằng dị năng của mình. Anh ta rạch một đường lớn ở chân, biến máu của mình thành động lực giúp mình bay lên cao nhất có thể.
Khi đó Vượng Duy lập tức cào rách hai tay mình, vung máu mình ra xung quanh. Như kiến thấy mật, rắn thấy mồi, đàn bướm nhanh chóng bu lại chỗ anh ta. Rồi tất cả cùng rơi xuống theo Vượng Duy.
Ở dưới Khôi Đăng đã hoàn thành cổ tự với kích thước lớn. Cậu hét lớn cho Vượng Duy bóp nát thạch tự. Vết thương dần được chữa lành đồng thời bên ngoài bằng đang đông kết trên lá chắn.
Hoả tự bùng cháy, cột lửa phóng thẳng lên trời cao như vòi rồng. Cột lửa uy mãnh đỏ rực lớn hơn cả lồng chắn của Vượng Duy nhưng nó dễ dàng thiêu đốt cả bầy bướm.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi đàn bướm hoá thành tro rơi xuống kèm theo đâu đó những dị thạch. Nam Hùng như phân công trước đó sẽ bảo vệ MinHo.
Ầm. Khối Băng Vượng Duy rơi xuống gây khói bụi mù mịt. Khôi Đăng lập tức phóng xích đu tới kiểm tra. Lớp băng ngoài tan chảy hoàn toàn, lá chắn cũng chỉ còn lớp mờ ảo sắp tan vỡ. Thấy Vượng Duy kẹt người dưới đất ở trong không sao, Khôi Đăng thở phào.
Lúc này những con bướm còn sót lại là là tiếp cận hai người liền b·ị c·hém nát bởi phong đao của Lan Nhi. Khôi Đăng gật đầu cảm ơn cô.
“Này, mau kéo anh ra.” Vượng Duy quơ tay biểu thị mình đang mắc kẹt. Ngô Quý Tân cũng chạy tới giúp.
“Rồi rồi.” Khôi Đăng viết cổ tự hồi phục lên người Vượng Duy, cùng Quý Tân đào đất kéo anh ta ra.
“Haha. Kế hoạch thành công mĩ mãn.” Vượng Duy được dìu về, mặt tự hào khoái chí.
“Gớm, toàn Khôi Đăng làm cả, ông được cái câu mồi chứ ích gì.” Lan Nhi cười nửa miệng tạt nước nguội.
“Tôi xin hai anh chị, đừng cãi nhau như con nít nữa.” Quý Tân mặt bất đắc dĩ với hai người này. “Lau phụ Khôi Đăng thu thập dị thạch đi bà cô à.”
Khôi Đăng cười nhẹ khi thấy họ còn tâm trạng đùa nhau vậy. Bản thân cậu thấy nhóm người vô tình gặp nhau này cũng có vẻ ăn ý phối hợp.
Ở bên ngoài, MinHo nhìn họ phối hợp mà mắt mở to không tin nổi. ‘Những người này giỏi quá. Dị năng của họ cũng tuyệt nữa. Mình cũng muốn có dị năng tốt.’ Cậu bé nhìn mọi người đầy hâm mộ. Chợt có bàn tay ai chạm vào đầu cậu, cậu nhìn sang là anh béo béo cẩn thận xoa đầu cậu.
“Em có sao không?”
“….” Cậu bé không hiểu, không nói gì mà cúi đầu xuống xoa con quạ. Rồi cậu lại nhận ra mình bị bọn họ bao quanh, có chút kh·iếp sợ mà mặt tái đi. Thấy tay vẫn còn dính máu của Vượng Duy đến gần mình cậu càng sợ hơn.
Nhưng mãi không thấy gì cậu bé mở mắt ra xem phát hiện Vượng Duy đã bị xích treo ngược giữa không trung, không ngừng la hét. Khôi Đăng mỉn cười, nhưng ai cũng thấy dấu tức giận trôi nổi.
“Tay máu me thế kia tính làm thằng bé sợ nữa hả cha nội. Để em giúp anh rửa sạch “NHA” (nghiến răng)”
Vượng Duy phản đối vô hiệu, giãy như đuông dừa chịu cổ tự nước xối xả vào người.
“Không sao không sao. Anh ấy không có ý xấu.” Lan Nhi quỳ trước mặt cậu bé MinHo, nhẹ nhàng nói. “Em không cần sợ, có mọi người ở đây.”
“…” Minho ngước nhìn cô rồi nhìn sang những người khác rồi lại cúi đầu.
Khôi Đăng kéo đuông dừa Vượng Duy về, thấy MinHo vẫn khép tiếng có chút thở dài. Họ liền thấy Khôi Đăng viết trên không, một cổ tự hơi phức tạp dần hình thành. Sau đó nó nhẹ nhàng bay đến chỗ MinHo như bướm tiên lấp lánh.
MinHô vẫn cúi đầu không để ý cổ tự đậu vào đầu cậu rồi tan ra thâm vào đầu cậu.
“MinHo.” Bất ngờ ai đó gọi tên cậu bé, cậu vội ngước nhìn lên và phát hiện Khôi Đăng đứng nhìn cậu.
“Nhóc hiểu được anh nói chưa? Nếu rồi thì gật đầu, còn chưa thì lắc đầu.”
Lần đầu tiên MinHo nghe hiểu tiếng người khác. Đi du lịch vô tình vướng vào nguy hiểm. Bản thân lưu lạc nơi đất khách quê người khiến cậu bé lạc lõng. Người thân duy nhất cậu cũng vứt bỏ cậu mà đi. Bây giờ nghe được người khác gọi tên mình, hiểu được người ấy nó.
‘Giọng anh ấy….’ MinHo mắt long lanh nhìn họ. Họ hoảng sợ tưởng rằng cậu bé sắp khóc, chỉ riêng Khôi Đăng vẫn đứng nhìn cậu, à cả Vượng Duy nữa.
Thấy MinHo không phản ứng Khôi Đăng cau mày. Cậu định viết thêm cổ tự phiên dịch một lần nữa thì thấy MinHo gật đầu rất nhẹ, Khôi Đăng liền thả lỏng. Ngay lập tức nhóm họ liền vui mừng.
“MinHo là tên của em à? Dễ thương thế.” Lan Nhi ngọt ngào yêu thích nhìn cậu bé.
“Chào con, MinHo. Mừng con có thể nghe hiểu.” Ngô Quý Tân ấm áp nhìn cậu.
“Em đừng khóc. Bọn anh không…không…không làm gì cả.” Nam Hùng hoảng sợ khi thấy MinHo lau nước mắt.
Thấy Vượng Duy nóng lòng muốn tới Khôi Đăng cũng tiêu tan dây xích. Anh ta nhanh nhảu ôm chầm lấy thằng bé.
-------
Kình: Cảm ơn Quang Massager đã đề cử.